Những ngày cuối năm ai cũng tất bật làm việc để có thể thư thả đón giáng sinh cũng như tết dương lịch sau đó. Triệu Vy đang ngồi ở xích đu trong vườn tường vi bây giờ đang ra quả hóng mát dưới khí trời mùa đông se lạnh. Thả hồn theo những cơn gió mát rượi của mùa đông cho đến khi điện thoại vang lên tiếng chuông liên hồi thì Triệu Vy mới ngưng việc hít thở không khí để nghe máy. Cô nhìn dãy số ánh mắt ngạc nhiên khoé môi nở nụ cười:
“Alo Hương Ly mình nghe đây cậu về khi nào thế?”
Đầu dây bên kia chính là Hương Ly bạn của cô cùng mấy người Đan Tâm, cô ấy vừa ở Thuỵ Sĩ dự hội thảo sức khoẻ về. Tiếng cười khẽ vang qua điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
“Mình cũng vừa về mấy ngày thôi do bận quá nên hôm nay mới có thời gian gọi cho cậu”
Triệu Vy dáng vẻ hào hứng nói với Hương Ly:
“Ừm cậu có bận đi hội thảo đâu nữa không, gần giáng sinh gần đến tết dương lịch rồi qua tháng là đến tết nguyên đán, cậu không bận việc gì chứ?”
“Mình không bận, hiện tại đang nghỉ xả hơi, mình mà cứ xách giỏ đi hội thảo mãi chắc là Hạ phu nhân lấy vải may sườn xám của bà ấy trói mình treo lên trần nhà mất.”
Triệu Vy nở nụ cười tươi trước lời nói của bạn mình, cô nói tiếp:
“Vậy cuối tuần này chúng ta họp mặt đi chắc chắn có nhiều chuyện khiến cậu bất ngờ lắm.”
“Mình có nghe nhỏ Mỹ Hương nói sơ qua rồi, ghê lắm nha được Hàn tổng để mắt đến luôn”
Triệu Vy nghe thế ngượng ngùng, trong đầu hiện lên khuôn mặt nam tuấn, quyến rũ của Hàn Chấn Phong.
“Cậu đừng có chọc ghẹo mình, bọn mình chỉ là vô tình quen biết rồi vô tình yêu đương thôi…”
Hương Ly ở bên đầu kia cười khoái chí trong lòng vui lây chúc mừng cho bạn thân của mình vì đã tìm được hạnh phúc.
“Được rồi được rồi, mình gọi cho cậu là vì mẹ của mình có may cho các cậu mỗi người 3 bộ sườn xám để mặc tết. Tụi Mỹ Hương mình có cho người gửi qua rồi đó còn của cậu người giao hàng đến không có ai ở nhà, mình gọi chính là muốn xin địa chỉ nhà Hàn tổng để gửi quà qua cho cậu.”
“À ra vậy, năm nào dì cũng may sườn xám cho bọn mình hết, nói với dì Hạ mình cảm ơn nhiều nhé, để lát mình nhắn địa chỉ cho cậu.”
“Ừm, mẹ chỉ là xem các cậu như con cháu trong nhà thôi nên may sườn xám tặng các cậu là chuyện nhỏ mà. Bà ấy từ bé đến lớn cho mình mặc sườn xám mặc trang phục dân quốc không nè.”
“Hihi được rồi cậu có bận việc gì thì làm đi, mình nhắn địa chỉ cho, bây giờ mình có việc một chút.”
Sở dĩ Triệu Vy nói như vậy là vì có người làm vào vườn tường vi nói khẽ với cô là có một cô gái đến tìm cô nên cô mới nói với Hương Ly là bận việc. Hương Ly bên kia nghe thế cũng bảo:
“Được rồi, cậu nhắn địa chỉ cho mình mình cho người mang đồ đến. Hẹn gặp lại nhé Tiểu Vy!”
Nói rồi tắt máy, Triệu Vy nhắn địa chỉ của dinh thự Hàn Thiên qua cho Hương Ly rồi nhanh chóng rời khỏi vườn tường vi đi vào nhà. Khi vừa đến phòng khách cô thấy một dáng người nhỏ nhắn ngồi khép nép trên ghế sofa rộng lớn, khuôn mặt có chút gì đó lo lắng cùng tâm sự. Triệu Vy đi đến ngồi xuống bên cạnh không quên kêu người hầu chuẩn bị hai ly nước trái cây. Cô nhìn cô gái nhỏ bên cạnh khẽ nói:
“Lệ Ái, em đến tìm chị có gì không?”
Lệ Ái ánh mắt khó nói nhìn cô, cô ấy ngập ngừng:
“Chị Tiểu Vy…chị…chị có biết nơi nào cho thuê phòng trọ giá rẻ không ạ?”
Triệu Vy nhíu mày khó hiểu, cô bé này sao lại hỏi cô chuyện này…
“Em sao lại hỏi chị như vậy, anh Khiêm với em hai người xảy ra chuyện gì à?”
Lệ Ái mím môi chậm rãi nói, khuôn mặt thoáng nét đau xót.
“Dạ không phải, đây là vấn đề của một mình em. Thiếu Khiêm anh ấy không liên quan đến. Chỉ là hiện tại em không muốn làm phiền đến anh ấy nữa, đến lúc anh ấy cần có cuộc sống riêng của mình rồi, em không thể bám theo anh ấy mãi được….”
Triệu Vy khó hiểu trước lời nói của Lệ Ái nhưng cô biết giữa hai người bọn họ chắc chắn có vấn đề gì đó rất lớn. Nhận ly nước từ người hầu, Triệu Vy lấy một ly đưa cho Lệ Ái, mỉm cười trấn an:
“Em uống nước trước rồi nói với chị đã có chuyện gì xảy ra chúng ta sẽ tìm cách giải quyết được không?”
Đôi mắt Lệ Ái long lanh nước nhưng cô cố kìm chế để nó không rơi xuống bắt đầu kể cho Triệu Vy nghe về chuyện giữa mình và Mạnh Thiếu Khiêm. Theo lời kể của Lệ Ái, Triệu Vy hết ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, chuyện giữa bọn họ quả thật làm cô kinh ngạc đến trọn mắt. Cô cứ nghĩ Lệ Ái gần 18 tuổi rồi vì bản thân cô sang năm sau khi đến sinh nhật cũng sang tuổi 19 ai ngờ cô bé này mới 16 tuổi đã vậy còn….đang mang thai….
Triệu Vy sau khi ngạc nhiên xong liền lên tiếng an ủi Lệ Ái:
“Em gái nhỏ chị nói em nghe chuyện mang thai là chuyện lớn em cứ nói với anh Khiêm đi. Chị nghĩ anh ấy sẽ không bắt em bỏ đi đứa bé đâu, tuy anh Khiêm có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn nhưng anh ấy sẽ không vì việc em vi phạm hợp đồng giữa hai người mà nhẫn tâm bắt em phá thai. Dù sao anh ấy cũng là ba đứa nhỏ tốt nhất em nên nói với anh ấy về chuyện này. Hai người cùng nhau giải quyết sẽ tốt hơn.”
Nước mắt Lệ Ái đã không còn kìm được nữa, lặng lẽ rơi xuống, cô nghẹn ngào:
“Em không biết phải nói với anh ấy thế nào. Hơn hai tháng nay chúng em đã không còn gần gũi nhiều như lúc trước nữa em nghĩ chắc là anh ấy giận em về việc em dò hỏi anh ấy có yêu em hay không…..Nhưng mà chị ơi mọi chuyện không phải như thế….Thiếu Khiêm anh ấy…hức…anh ấy có người trong lòng mà cô gái đó hiện đã trở về, hai người họ đã qua lại từ lâu rồi…”
Triệu Vy tròn mắt nghe Lệ Ái nói. Nhìn bộ dáng bây giờ của cô gái nhỏ cô còn đau xót nữa. Vòng tay ôm lấy đôi vai gầy, Triệu Vy nói khẽ:
“Em đừng xúc động tránh ảnh hưởng tới cái thai, em làm sao biết anh Khiêm cùng cô gái khác qua lại?”
“Là em vô tình nhìn thấy rồi bí mật đi theo họ, đã mấy lần rồi và em biết cô gái đó là người trong lòng của anh ấy. Trong ngăn tủ khoá ở bàn làm việc của Thiếu Khiêm lúc dọn dẹp em đã nhìn thấy…. Thật sự bây giờ em không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào….thật ra cũng không biết nên dùng thân phận gì mới phải….”
Triệu Vy ôm lấy Lệ Ái vỗ về an ủi, cô gái nhỏ thế này tại sao phải chịu uất ức như thế chứ….Haizz cô phải tìm cách để nói riêng với Mạnh Thiếu Khiêm về việc này mới được…