Sủng Đến Tận Cùng

Chương 79: Chương 79: Chương 71




Edit: MarisMiu - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Cũng không biết đó có phải là cố ý hay không vì cảnh kế tiếp của Vưu Khánh bị hỏng rất nhiều lần, kết quả trực tiếp nhất chính là hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ ở trước màn ảnh lại diễn lại cảnh hôn.

Nếu lúc đầu còn cảm thấy thẹn thùng thì sau vài lần Nhan Hạ đều đã bị tê liệt.

“Xin lỗi xin lỗi... Lại một lần nữa sẽ tốt thôi.” Vưu Khánh nói, anh ta thấy hơi xấu hổ, có điều anh ta chỉ cảm thấy rằng có thể làm tốt tốt hơn thế nữa.

“Một lần cuối cùng.” Lục Phỉ nhìn lướt qua Vưu Khánh nói.

“Được, lần cuối cùng.” Vưu Khánh đột nhiên gật đầu.

Đạo diễn ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng bất đắc dĩ, rõ ràng đã có rất nhiều cảnh diễn rất tốt, cũng không biết Vưu Khánh đang nghĩ gì lại hết lần này tới lần khác bị NG *, hy vọng theo như lời cậu ta nói, đây là lần cuối cùng!

(* NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. Ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng. Những cảnh quay bị hỏng sẽ bị loại bỏ đi và quay lại phân khúc đó.)

“!” Đạo diễn hô một tiếng, mọi người có mặt ở đây ngừng thở nhìn toàn bộ những gì xảy ra giữa sân khấu.

Thời gian trôi qua từng giây, lần này Vưu Khánh quả thật không bị mắc lỗi nữa.

Đạo diễn bên cạnh lập tức hô lên đầy phấn khích: “Cắt, qua cảnh!”

Sau khi nghe được tiếng nói này, Nhan Hạ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng kết thúc.

“Có mệt lắm không?” Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ, ánh mắt mang theo một chút lo lắng.

“Không mệt, có điều... Miệng có hơi đau.” Nhan Hạ nói, cũng không biết nên nói gì. Hôn lâu như vậy, miệng có thể không sưng đều là giả.

Mà sau khi nghe Nhan Hạ nói xong, Lục Phỉ nhìn thoáng qua đôi môi của Nhan Hạ, đôi mắt lập tức trở nên u ám, thật đúng là có chút sưng lên.

Vưu Khánh đang đứng bên cạnh nghe thấy vậy cũng trực tiếp mắt điếc tai ngơ.

Anh ta chính là người trực tiếp khởi xướng việc này.

Uh…… Hoặc có thể nói rằng anh ta đã giúp Lục Phỉ ăn đậu hũ của Nhan Hạ nguyên một buổi chiều.

Tuy nhiên có lẽ Lục Phỉ không thích cách ăn đậu hũ này?

Đại não của Vưu Khánh không ngừng liên tục suy nghĩ.

Sau đó nhìn thấy hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn qua đây, đặc biệt là ánh mắt nguy hiểm của Lục Phỉ thì lập tức giật mình thoáng cái mất hồn, sau đó lấy lòng nói: “Buổi tối, tôi mời các người một bữa ăn lớn nhé?”

“Đi quốc khách thực phủ.” Lục Phỉ mở miệng yêu cầu nói.

“…… Được.” Nghe thấy Lục Phỉ há miệng lớn như sư tử như thế, Vưu Khánh ai oán nhìn qua Lục Phỉ, ví tiền của anh ta thế là xong rồi!

Lục Phỉ không để ý tới ánh mắt của Vưu Khánh, anh nhìn khóe miệng mỉm cười Nhan Hạ, nói: “Em qua bên kia nghỉ ngơi đi, chờ anh quay xong những cảnh cuối sẽ đi đón Hạo Hạo cùng ăn cơm.”

Nghe câu này, vẻ mặt của Vưu Khánh đột nhiên sáng lên, lập tức nói: “Lục Phỉ, tôi còn chưa tận mắt thấy con trai của cậu đâu! Đợi lát nữa cùng đi đón nhé?”

“Ừm.” Lục Phỉ nhìn vẻ hăng hái của Vưu Khánh thì gật đầu.

Lần này được sự đồng ý Lục Phỉ, Vưu Khánh trở nên rất kích động. Anh đã sớm nghe nói con trai của Lục Phỉ cực kỳ đáng yêu, thật sự rất muốn nhìn một chút xem như thế nào!

Buổi chiều, sau khi mọi người đã hoàn thành công việc, Lục Phỉ lập tức đi ra xe, hai người đi đến trường mẫu giáo của Lục Hạo.

Khi Lục Phỉ đi đến nhà trẻ, Vưu Khánh đang chuẩn bị xuống xe thì lập tức bị Lục Phỉ gọi lại.

“Lát nữa nếu cậu không muốn bị vây quanh thì tốt nhất đừng đi xuống.”

“Tại sao?” Vưu Khánh không hiểu, Lục Phỉ và Nhan Hạ có thể đi, vì sao anh ta lại không thể đi.

“Bọn họ đã thói quen với việc tôi và Nhan Hạ đi đón Hạo Hạo nhưng anh thì không, bọn họ lại không quen với cậu, nếu một trong những phụ huynh đó có người là fans của cậu……”

Nghe xong, Vưu Khánh lại nhớ tới cảnh bản thân bị các fan vây quanh, cả người không khỏi run rẩy một hồi, tiếp đó vội vàng lắc đầu nói: “Hai người đi đi!”

Sau khi ngăn Vưu Khánh lại, Lục Phỉ cũng nhìn về phía Nhan Hạ rồi nói: “Em cũng không cần phải đi.”

“Ừm.” Nhan Hạ cũng không từ chối.

Chờ sau khi Lục Phỉ xuống xe, l3 quy d0n Vưu Khánh lập tức nhìn về phía Nhan Hạ: “Nhan Hạ, Lục Phỉ thật sự rất yêu cô.”

Nhìn Vưu Khánh nói lời nghiêm túc có phần kỳ lạ vào thời điểm này, Nhan Hạ cũng nghiêm túc rất nhiều: “Tôi biết.”

“Cho nên, hy vọng cô có thể quý trọng cậu ấy.” Vưu Khánh nghiêm túc dặn dò.

“……” Nhan Hạ trầm mặc, thế nào mà một đám người đều bảo cô nên quý trọng Lục Phỉ? Những lời này không phải nên nói với Lục Phỉ sao?

Có điều quý trọng Lục Phỉ ư? Cô vẫn luôn rất trân trọng!

Nghĩ vậy, Nhan Hạ vô cùng nghiêm túc nhìn Vưu Khánh: “Tôi sẽ, anh ấy là người quan trọng nhất trong trái tim tôi.”

Lục Phỉ và Hạo Hạo là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô có thể làm bất cứ điều gì vì hai người họ.

“Tôi nói với cô những điều này không có ý gì khác, chỉ muốn nói rằng Lục Phỉ thực sự đã trả giá quá nhiều vì cô. Lúc trước, tôi không biết đến sự tồn tại của cô cho nên tôi không hiểu rõ được những kiên trì của cậu ấy ở trong ngành giải trí.”

“……” Biết Vưu Khánh muốn nói gì đó với mình nên Nhan Hạ vẫn luôn duy trì trạng thái lắng nghe.

Sau một hồi tạm dừng, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ xem có nên nói không nhưng Vưu Khánh vẫn tiếp tục nói ra: “Lục Phỉ đã ra gia nhập từ mười năm trước. Mặc dù có dáng vẻ tốt, nhưng có thể đi vào giới giải trí chỉ dựa vào diện mạo vẫn chưa đủ. Lúc đó, cậu ấy rất vất vả, luôn cố gắng làm việc chăm chỉ rèn luyện bản thân để có thêm cơ hội ra mắt.

Hai năm đào tạo mới giành được sự chú ý của công ty, anh ấy bắt đầu đóng một số vai quần chúng nhưng cũng cực kỳ xuất sắc, mỗi một nhân vật cậu ấy diễn xuất rất tốt, sau đó có đạo diễn tìm tới cửa.

Chúng tôi đều cho rằng Lục Phỉ sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, nhưng không biết vì lí do gì lúc đó cậu ấy đột nhiên nói chính mình sẽ không diễn cảnh hôn.”

Nói tới đây, Vưu Khánh ý vị nhìn qua Nhan Hạ: “Một ngôi sao không thực hiện các cảnh hôn có nghĩa là anh ấy thiếu rất nhiều cơ hội hơn, thiếu cảnh hôn chỉ sợ sẽ không có hiệu quả, mà đúng lúc đó công ty chuẩn bị cho Lục Phỉ đóng vai nam thần tượng trong phim thần tượng, đương nhiên không thể thiếu những cảnh hôn lãng mạn, nhưng cậu ấy lại từ chối chỉ bởi vì nguyên nhân không diễn cảnh hôn này.”

Vì lý do này, công ty gần như muốn bỏ qua anh ấy. Sau đó, bộ phim truyền hình này được một người mới khác thực hiện. Trong năm đó, bộ phim này trở nên phổ biến trên cả nước, chúng tôi hỏi lại anh ấy có hối hận không? Anh ấy kiên định nói không hối hận.

Về sau, công ty đã cho cậu ấy một buổi thử vai nhân vật phản diện không quan trọng, anh ấy dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình để hóa thân vào nhân vật kia và giành được sự chú ý bởi diễn xuất của cậu ấy.

Sau khi được chú ý, cậu ấy lại bắt đầu từng bước một tiếp tục diễn, diễn rất nhiều lần và cậu ấy đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội vì sự kiên trì không thể giải thích này.

Nhưng đó cũng là may mắn, chính vì sự kiên trì không diễn cảnh hôn trong vài năm đó mà anh ấy đã chiếm được rất nhiều sự ủng hộ của nhiều fan nữ.

Con đường của cậu ấy trở nên rộng hơn, sau đó công ty đã tận lực nâng đỡ từng bước cho đến ngày hôm nay, nhưng vốn dĩ lúc đầu cậu ấy có thể đi nhanh hơn.

Trước kia tôi không hiểu nhưng hiện tại nhìn thấy vậy thì tôi đã hiểu rồi.

Hôm nay tôi nói với cô điều này không phải vì cái gì khác, chỉ muốn nói với cô rằng, Lục Phỉ cậu ấy thực sự là một người đàn ông tốt trên toàn thế giới.”

Sau khi nói xong những điều này, Vưu Khánh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Nhan Hạ, trong lòng thấy thấp thỏm, chẳng lẽ anh ta đã nói điều gì đó nằm ngoài dự đoán của cô ấy rồi?

Một lúc lâu sau, Nhan Hạ mới nở nụ cười tươi với Vưu Khánh: “Rất cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những thứ này, thực ra trong lòng tôi vẫn luôn biết những điều đó……”

Nghe câu nói đó xong, đôi mắt Vưu Khánh lập tức trợn tròn.

“Lòng của tôi rất nhỏ. Sau khi cùng chung sống với Lục Phỉ, tôi đã vô tình hỏi câu hỏi này trước mặt anh ấy. Anh ấy không trả lời nhưng anh ấy đã không diễn cảnh hôn trong nhiều năm.

Tôi cũng biết rằng anh ấy có thể sẽ rất vất vả nhưng tôi không muốn, vì tôi yêu anh ấy cho nên tôi không muốn thấy người khác dùng phương thức đó để đến gần anh ấy. “

Nhan Hạ nói rất mạnh mẽ.

Làm sao cô có thể không biết được chứ!

Nhưng ngay cả khi biết điều đó, cô vẫn lựa chọn không để ý tới, cho nên cô vẫn luôn làm bạn với anh và ở bên anh, không rời không bỏ, bất kể anh ấy có thành công hay thất bại.

Lục Phỉ cũng biết nên anh chọn cách im lặng nghe theo, ngay cả khi anh biết rằng làm như vậy sẽ khiến sự nghiệp của anh gặp khó khăn.

Trên thực tế, cả hai người đều đang bảo vệ đoạn tình yêu không dễ dàng này.

Thử nghĩ xem khi Lục Phỉ ở trong ngành giải trí, nếu không có cái này giữ vững liệu Nhan Hạ có thể chịu đựng được những vụ bê bối xuất hiện xung quanh anh ấy theo thời gian hay không. m a r i s m i u - l 3 q u y d o n

Mà không có Nhan Hạ, Lục Phỉ cũng không biết sự cố gắng của bản thân rốt cuộc có ý nghĩa gì nữa.

Bọn họ đều cố gắng làm việc chăm chỉ để trở nên xứng đáng với đối phương hơn và theo cách họ muốn.

Những người khác có thể không hiểu, nhưng những gì họ muốn chỉ là một hạnh phúc đơn giản.

“……” Vưu Khánh im lặng một lúc, anh ta có phần tự cho mình là đúng. Làm bạn với Lục Phỉ, tất cả những gì anh ta nhìn thấy là những gì Lục Phỉ đã làm cho Nhan Hạ, nhưng anh ta lại không ngờ rằng Nhan Hạ đã ở bên cạnh Lục Phỉ bảy năm, vẫn luôn yên lặng trả giá như vậy.

Anh ta hoàn toàn không đủ tư cách để phán xét rốt cuộc Lục Phỉ đã trả giá bao nhiêu cho Nhan Hạ.

Nghĩ vậy anh ta nghiêm túc nhìn Nhan Hạ rồi nói: “Thực xin lỗi, là tôi nói bừa rồi.”

Sau khi nói xong, trong giọng nói của Vưu Khánh cũng toàn chán nản.

“Không sao đâu…… cứ coi như chúng ta đang nói chuyện phiếm vậy.” Nhan Hạ nói nhẹ nhàng, làm cho Vưu Khánh lập tức được thả lỏng.

Nghe được lời này, Vưu Khánh nở nụ cười ôn hòa với Nhan Hạ.

Cũng vì sự thẳng thắn của Nhan Hạ đã làm cho quan hệ giữa Nhan Hạ và Vưu Khánh được thu hẹp lại không ít, Vưu Khánh trực tiếp bắt đầu nói về những điều đáng xấu hổ 囧 của Lục Phỉ với Nhan Hạ.

Nhan Hạ lắng nghe, vẫn luôn không nhịn được mà bật cười. Hình ảnh của Lục Phỉ ở trong cảm nhận của cô rất khác. Cô không thể tưởng tượng được Lục Phỉ có thể làm ra được những chuyện mà Vưu Khánh vừa nói.

Nhưng những điều này cũng khiến Nhan Hạ càng hiểu rõ hơn về cuộc sống của Lục Phỉ ở trong làng giải trí.

Khi Lục Phỉ dẫn theo Lục Hạo trở lại, vừa mở cửa xe ra thì anh nghe thấy tiếng cười của Nhan Hạ và Vưu Khánh, đôi mắt bất chợt nheo lại, hình như hai người này nói chuyện rất tốt?

“Mẹ.” Lục Phỉ còn chưa có phản ứng, Lục Hạo bên cạnh lập tức đưa đôi chân chân ngắn của mình vào xe rồi bổ nhào vào Nhan Hạ.

Cậu bé còn tưởng rằng mẹ không đến đón cậu, không nghĩ tới vậy mà chờ cậu ở trong xe, thật sự là quá tuyệt vời.

Nghe tiếng gọi ngọt ngào Lục Hạo, Nhan Hạ lập tức ôm Lục Hạo vào trong lòng, nhưng cô vẫn nhanh nhạy tránh cái bụng của mình tiếp xúc trực tiếp với Lục Hạo.

Ngồi ở bên cạnh Nhan Hạ, ngửi lấy mùi hương trên người cô, trong lòng Lục Hạo bỗng chốc ngọt ngào.

Mà lúc này, Lục Phỉ đã đi đến chỗ tay lái.

“Lục Phỉ, Hạo Hạo nhà cậu thật đáng yêu nha!” Vưu Khánh có chút ngứa ngáy khó nhịn nhìn Lục Hạo, bộ dạng thật sự rất đáng yêu, quan trọng hơn là rất giống với Lục Phỉ, mà lại mềm mại đáng yêu như vậy, thực sự khiến anh ta không thể khống chế được mà muốn ôm cậu bé vào lòng rồi nhào nặn nó, sau đó có cảm giác như anh ta đang nhào nặn bộ dạng lạnh lùng của Lục Phỉ vậy.

Truyện chỉ được edit và đăng tải duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Nghe được giọng nói của Vưu Khánh, Nhan Hạ đang ôm Lục Hạo cũng có phản ứng lại, đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Vưu Khánh.

Một lúc lâu sau, Lục Hạo mới nói: “Chú này là ai? Tại sao lại ở trong xe nhỉ?”

“Đó là bạn của ba con.” Nhan Hạ nghe Lục Hạo gọi chú, lúc này mới nhớ tới “bác” phía trước, cũng vì Vưu Khánh là một nhạc sĩ, ăn mặc rất thời thượng nên nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều!

“Ồ.” Nghe được câu trả lời của Nhan Hạ, Lục Hạo bất giác gật đầu, sau đó ánh mắt vẫn luôn không ngừng quan sát Vưu Khánh.

Vưu Khánh vẫn luôn tùy ý để Lục Hạo đánh giá quan sát, anh ta vẫn mỉm cười nhìn Lục Hạo, trong ánh mắt không chút nào che dấu cưng chiều.

Cảm xúc của trẻ em rất nhạy cảm, Lục Phỉ có thể cảm giác được đứa nhỏ này cũng ưa thích Vưu Khánh.

Có điều vì có chút xa lạ nên Lục Hạo không biết phải làm sao, sau đó nhìn về phía Nhan Hạ đang ở bên cạnh.

Vưu Khánh cũng đã nhận ra, anh ta mỉm cười, sau đó vươn bàn tay to của mình ra tới trước mặt Lục Hạo: “Có thể kết bạn với chú không?”

Nghe được lời này, Lục Hạo chớp mắt, hàng mi dài cong vút cũng không ngừng mà lay động, một lát sau mới đưa bàn tay nhỏ bé của mình cho Vưu Khánh: “Có thể.”

Nhìn hành động giữa hai người, trong mắt của Lục Phỉ và Nhan Hạ đều xuất hiện một chút ấm áp.

“Chuẩn bị đi thôi!” Lục Phỉ nhắc nhở một tiếng, rất nhanh đã khởi động xe.

Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi Lục Phỉ chạy xe, Vưu Khánh quay người lại để trò chuyện với Nhan Hạ và Lục Hạo.

“Mẹ ơi, sắp tới ngày kỷ niệm trường. Hôm nay chúng con ở trong lớp đã bố trí sắp xếp, con còn giúp đỡ rất nhiều nha.” Lục Hạo mở miệng nói trước, trong giọng nói có chút tự hào, sau đó bày ra bộ dạng cần ca ngợi.

“Vậy nhóm người trong trường học của con đã trang trí sắp xếp xong rồi sao?” Nhan Hạ không tin chỉ dựa vào những đứa trẻ này là có thể bày trí xong trường học.

“Có rất nhiều chú, bác, dì... Họ cũng sắp xếp bày trí ở trên sân khấu nha, rất đẹp, ba mẹ mà đi nhất định sẽ thích.” Lục Hạo nghiêm túc trả lời.

“Trường học của Hạo Hạo kỷ niệm một năm sao?”

“Dạ.”

“Vậy trường học có tổ chức những tiết mục gì nhỉ?”

“Có rất nhiều nha! Ca hát, nhảy múa, nhạc cụ……” Lục Hạo nói, vươn bàn tay nhỏ ra đếm, bộ dạng kia thật là không nói nên lời, rất dễ thương.

Vưu Khánh càng nhìn càng thích, sau đó cười hỏi: “Vậy Hạo Hạo có tiết mục gì không?”

Nghe vậy, Lục Hạo lập tức vui vẻ nói: “Có, Hạo Hạo sẽ tổ chức một triển lãm tranh nhỏ, đến lúc đó con sẽ trình bày những bức tranh được vẽ bởi Hạo Hạo.”

“Thật lợi hại, thì ra Hạo Hạo là một họa sĩ nhỏ.” Vưu Khánh lập tức khen ngợi.

Nghe lời khen ngợi này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hạo chuyển sang màu đỏ rồi nói: “Cô Lý nói con thừa hưởng tài năng vẽ tranh của mẹ, tre tốt sinh măng tốt.”

“……” Nghe những lời này của Lục Hạo, Nhan Hạ đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt hăng hái của cô giáo Lý.

Thật đúng là cô ấy có thể nói những lời này, nhưng vấn đề là tại sao Hạo Hạo lại ghi nhớ những từ này một cách chắc chắn như vậy?

Trái ngược với phản ứng của Nhan Hạ, sau khi nghe xong những lời của Lục Hạo, Vưu Khánh có chút suy tư gật đầu sau đó nói: “Ba và mẹ của con đều rất xuất sắc, sinh ra con tự nhiên cũng sẽ ưu tú thôi.”

“Dạ.” Nghe được Vưu Khánh khen mình và ba mẹ của mình, Hạo Hạo rất chắc chắn gật đầu.

“Không biết xấu hổ!” Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Lục Hạo, Nhan Hạ không nhịn được nhéo cái mũi nhỏ của cậu.

Sức lực của Nhan Hạ giống như là gãi ngứa, ngược lại khiến Lục Hạo lập tức bật cười khúc khích.

Nụ cười rực rỡ của cậu bé giống như một thiên thần nhỏ.

Mà đối với Nhan Hạ, Lục Hạo chính là một thiên thần nhỏ được đưa xuống từ thiên đường.

Kế tiếp, toàn bộ bầu không khí trong xe rất tốt, liên tục truyền đến những tiếng nói tiếng cười.

Một lát sau, đoàn người đã tới quốc khách thực phủ được nói tới trước đó.

Xe vừa mới tới cửa, đã có người đứng chờ ở một bên.

Sau khi xuống xe, Lục Phỉ đưa chìa khóa trong tay cho nhân viên ở bãi đậu xe, sau đó ôm lấy Lục Hạo dẫn theo Nhan Hạ và Vưu Khánh cùng đi vào với nhân viên đón khách.

“Xin hỏi, ngài có định sử dụng phòng riêng không?” Người phục vụ bên cạnh hỏi với một nụ cười.

“Yên Vũ Giang Nam.” Vưu Khánh ở một bên nói.

“Được, xin mời.” Sau đó người phục vụ đổi sang một hướng khác. Cô cũng biết thân phận của những người trước mặt mình, bọn họ làm việc ở đây đã nhìn thấy không ít người nổi tiếng, hơn nữa còn có các quy tắc của nhà hàng, bọn họ sẽ không thô lỗ trước mặt khách hàng.

Sở dĩ Lục Phỉ tới nơi này, ngoài việc muốn Vưu Khánh phải bỏ ra một số tiền lớn, thực ra là muốn có một môi trường ăn uống tốt hơn.

Chất lượng dịch vụ của Quốc khách thực phủ rất nổi tiếng hơn nữa cũng rất bảo mật, rất nhiều danh nhân nghệ sĩ có tiếng tăm đều lựa chọn tới nơi này dùng cơm.

Đương nhiên, giá cả tự nhiên cũng rất đắt đỏ.

Đây là lần đầu tiên Lục Hạo đến một nơi tuyệt vời như vậy, Nhan Hạ và Lục Phỉ đã kiếm được rất nhiều tiền, có thể nói là “Thổ hào”, nhưng họ hoàn toàn không hề tự hào chút nào trong việc giáo dục trẻ em, mặc dù quần áo của họ đều được may cắt rất đặc biệt nhưng về mặt ăn uống Nhan Hạ đều tự mình làm. Thỉnh thoảng cũng sẽ đưa Lục Hạo ra ngoài ăn một bữa ngon nhưng các nhà hàng đó cũng rất bình thường.

Do đó, Lục Hạo vẫn rất thích thú khi nhìn vào những đồ trang trí xung quanh mình vào lúc này, nơi này nhìn một cái, nơi đó nhìn một cái, xem ra cực kỳ tò mò.

Mấy người Nhan Hạ cũng không để ý đến, cuối cùng người phục vụ cũng dẫn đến phòng Yên Vũ Giang Nam.

Ngay khi họ bước vào phòng, một “hương vị Giang Nam” đã phả vào mặt.

Các ghế ngồi được bắt chước theo bộ dạng lầu Yên Vũ của Giang Nam, một bàn ăn nhỏ và tinh xảo với những nét khắc của vần cổ Giang Nam, bên cạnh có một hòn non bộ, dòng nước phía trên từ từ chảy xuống, bên trong còn có một vài con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội.

Ngay khi bước vào cửa, Lục Hạo đã trượt xuống từ trên người Lục Phỉ, cả người chạy tới dựa vào ven núi giả để nhìn.

“Mẹ ơi, có cá vàng.” Lục Hạo hào hứng gọi Nhan Hạ.

“Ừm, nó rất đẹp!” Nhan Hạ đi tới cạnh Lục Hạo cùng nhau nhìn lên trên.

Nhìn bộ dạng của Lục Hạo và Nhan Hạ, Lục Phỉ mỉm cười, sau đó lấy menu bên cạnh trực tiếp gọi món.

“Những món này, cậu còn muốn gọi thêm gì nữa không?” Lục Phỉ chọn món xong rồi đưa thực đơn cho Vưu Khánh.

Vưu Khánh tiếp nhận nhìn thoáng qua, gọi thêm một vài món rồi nói với người phục vụ: “Tất cả những món này.”

“Vâng, chúng tôi sẽ mau chóng đưa món ăn lên, nếu có thêm yêu cầu gì chỉ cần ấn nút trên bàn là được.” lequydon l 3 q u y d o n Người phục vụ tiếp nhận thực đơn, mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi thẳng ra ngoài.

Sau khi người phục vụ rời khỏi, tất cả những gì còn lại trong phòng toàn là giọng nói “vui vẻ” và “đẹp” của Lục Hạo.

Vưu Khánh ở một bên không nhịn được quan sát toàn bộ căn phòng, anh ta đã tới nơi này rất nhiều lần, trừ bỏ lần đầu tiên nhìn thấy hết sức kinh ngạc thì những lần sau đến anh ta chỉ dùng ánh mắt để thưởng thức.

Có điều nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Lục Hạo cũng hiểu được, toàn bộ căn phòng thật sự có một vẻ đẹp độc đáo.

“Nếu Hạo Hạo thích như vậy, lần khác chú sẽ đưa con đi xem một căn phòng khác, còn đẹp hơn cái phòng này.” Vưu Khánh nhìn Lục Hạo, cưng chiều nói.

“Dạ được.” Đối với người không quen thuộc như Vưu Khánh, Hạo Hạo cũng nhanh chóng gật đầu.

“Được rồi, đợi lát nữa lại xem tiếp.” Nhan Hạ nói, chậm rãi dắt cậu bé tới bên cạnh bàn của Lục Phỉ.

Nếu là một chiếc bàn bình thường, Lục Phỉ có thể cần thêm một chiếc ghế trẻ em, nhưng lúc này chiếc bàn gỗ nhỏ và tinh xảo vừa lúc Hạo Hạo có thể tự ngồi được.

Ngồi ở trên chiếc ghế lớn, cả người Lục Hạo cứ không ngừng xoay vặn.

Nhìn động tác nhỏ của Lục Hạo, ba người xung quanh nhìn thấy đều mỉm cười. Chỉ có thể nói rằng sự ngây thơ và hồn nhiên của những đứa trẻ luôn dễ dàng kéo sợi dây vào trái tim họ.

Sau khi bốn người đợi một lúc, lát sau đã có người mang bánh ngọt đến trước bữa ăn.

Nhìn vào chiếc bánh ngọt có hình động vật trên đó, đôi mắt của Lục Hạo lập tức sáng lên.

Sau khi chiếc bánh ngọt được đặt lên bàn, trước tiên Lục Hạo lấy một miếng bánh ngọt, có điều cậu bé đưa đến trong tay Nhan Hạ đầu tiên, sau đó miếng thứ hai đưa cho Lục Phỉ rồi miếng thứ ba đưa cho Vưu Khánh, cuối cùng cậu mới lấy miếng thứ tư, là hình của một con heo nhỏ.

“Hạo Hạo thật ngoan.” Thấy Hạo Hạo đưa miếng bánh cho mình, Vưu Khánh xúc động nói.

“Cậu không cần phải vui mừng sớm vậy, thằng bé lấy bánh ngọt cho cậu chỉ vì không muốn cậu đụng vào chiếc bánh có hình con heo nhỏ của thằng bé thôi.” Lục Phỉ ở một bên tạt một gáo nước lạnh.

Nghe được lời này, Vưu Khánh nhìn qua Lục Hạo, lúc này Lục Hạo đang cầm chiếc bánh có hình con heo nhỏ và nhấm nháp với sự hài lòng, sau đó nhìn vào chiếc bánh ngọt trong tay. Đó là một con thỏ ...

Nhan Hạ giải thích: “Hạo Hạo thích động vật, nhưng thằng bé thích nhất vẫn là heo con bởi vì heo có thể ăn rất nhiều thứ……”

Sau khi biết lí do tại sao Hạo Hạo lại thích heo con, mỗi một lần cô và Lục Phỉ nhìn thấy bánh ngọt hình con heo luôn có một loại cảm giác quái dị.

Không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải nữa rồi.

Chỉ có thể nói rằng người phục vụ trong nhà hàng này thực sự rất biết cách quan tâm, biết rằng trung tâm của cả bàn ăn chính là Lục Hạo, chỉ cần Lục Hạo vui vẻ thì ba người họ cũng đều hài lòng.

Mà khi nghe xong lời giải thích của Nhan Hạ, Vưu Khánh không nhịn được phá lên cười, sau đó nhìn Lục Phỉ bên cạnh, nói: “Lục Phỉ, Hạo Hạo nhà cậu thật đúng là đồ tham ăn không hơn không kém.”

Lục Phỉ nghe vậy lườm Vưu Khánh một cái rồi nhìn về phía con trai của mình, anh cũng không biết vì sao lại sinh ra một đứa con trai có tính như vậy!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.