Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế

Chương 45: Chương 45: Đến Nam Tề hòa thân




Trong hỉ phòng, khắp nơi treo đầy vải đỏ tượng trưng cho không khí vui mừng. Trước cửa sổ, Liễu Nguyệt Phi một thân hỉ phục đỏ nhạt, làn da tinh tế, dung mạo xinh đẹp, là nam nhân nhìn đến đều không thể dời tầm mắt.

Hôm nay là ngày nàng theo sứ giả trở lại Nam Tề, đường xa nên để kịp ngày đại hôn, không thể không xuất phát sớm.

Lâm Sùng hiện tại nước mắt lưng tròng nắm tay Thập Thất, nhìn nữ nhi một thân giá y trước mắt, tâm tình thật đúng vui buồn lẫn lộn. Vui là nữ nhi xuất giá, còn gả cho nam nhân tốt. Còn buồn là nữ nhi gả đi xa vậy, lại chỉ là một Trắc phi, không biết có bị người ta khi dễ hay không. Đều do hắn vô dụng, phải để nữ nhi gả đi xa mới có thể giữ được quốc gia.

Liễu Nguyệt Phi nhìn Lâm Sùng luyến tiếc khó buông, trong lòng cũng có vài phần cảm động, giống như đã quên nàng kỳ thực chỉ là một người đang giả mạo.

“Phụ hoàng, nhi thần đi rồi người phải chăm sóc bản thân thật tốt. Thập Thất đệ, phải chăm chỉ học tập, không hiểu liền hỏi phụ hoàng. Hoàng tỷ cùng phụ hoàng đều gửi gắm hy vọng lên người đệ!” Liễu Nguyệt Phi ra vẻ nói, hình như lúc chia tay lời thoại đều như vậy.

“Tường Vi a, phải tự chăm sóc, nếu bị khi dễ thì trở về đây!” Lâm Sùng quay đầu lau nước mắt, không dám nhìn thẳng nàng.

Liễu Nguyệt Phi có chút dở khóc dở cười. Cổ đại này nữ nhi đã gả như bát nước hắt đi, trở về vậy không phải là nàng bị hưu sao?

“Phụ hoàng, nhi thần sao có thể bị khi dễ?” Không nên lưu luyến với Lâm Sùng này thêm nữa, thời gian không còn sớm, nên xuất phát!

“Thập Thất đệ, có chuyện gì liền viết thư cho hoàng tỷ, chiếu cố cho phụ hoàng một chút. Phụ hoàng, nhi thần đi!”

“Thập Thất đã biết, hoàng tỷ bảo trọng!” Thập Thất tuổi còn nhỏ nhưng vẫn nghiêm trang hành lễ với Liễu Nguyệt Phi.

“Tường Vi a, đừng sợ, sau lưng con còn có phụ hoàng!” Lâm Sùng nhịn không được ôm lấy nữ nhi hắn yêu nhất, phát thệ trong lòng, nếu nữ nhi của hắn bị khi dễ, cho dù mất nước hắn cũng phải cho nàng một công đạo!

Liễu Nguyệt Phi lúc này sao có thể biết được trăm tư ngàn vị trong lòng Lâm Sùng, nàng chỉ nghĩ sắp gặp được sư phụ, hơn nữa còn có thể ở lại bên cạnh người, đúng là không uổng công đến Bắc Sát một chuyến!

“Phụ hoàng, nhi thần xuất phát!” Vừa dứt lời, Hoàng Nhi liền đậy hỉ khăn lên cho Liễu Nguyệt Phi.

Nhân lúc đó, Liễu Nguyệt Phi nhỏ giọng nói với Hoàng Nhi “Đợi ra cung, các em liền khôi phục tướng mạo sẵn có đi, dù sao cũng không ai biết Thanh Nhi Hoàng Nhi lớn lên là bộ dáng gì!”

Nói xong, liền bước lên kiệu.

Lúc này chiêng trống vang trời, hồng trang mười dặm, Lâm Sùng tự mình đưa nữ nhi đến cửa thành, toàn thành dân chúng đều đến đưa tiễn. Lâm Tường Vi hiện tại là anh thư* trong lòng bọn họ, lên chiến trường không nói, còn vì cứu bọn họ mà gả đi xa, hơn nữa chỉ làm thiếp. Một Công chúa vinh quang vô cùng của một quốc gia lại chịu làm vậy, có thể không khiến bọn họ cảm động mà đến tiễn được sao?

(R: anh thư: nữ anh hùng).

Cho nên dân chúng toàn thành đều tự mang theo lễ vật để biểu thị tâm ý.

Trong đoàn sứ thần, Mộc Khinh nhìn một xe ngựa chứa toàn gà với thỏ, nhốn nháo không ngừng, khóe miệng run rẩy, còn có một xe gạo, một xe trứng gà, đau cả đầu!

An Chiêu Hoa lúc này cũng đổi lại nữ trang, nhìn mấy thứ này trong lòng khinh thường. Bắc Sát này đúng là keo kiệt, gả nữ nhi mà đồ cưới chỉ có vậy.

Lại không biết Lâm Sùng chuẩn bị đồ cười cho nữ nhi chính là xuất ra một phần ba quốc khố Bắc Sát, đủ cho trăm vạn người ăn uống no nê cả đời!

Bất quá mấy thứ đó Liễu Nguyệt Phi đều cho người Vô Ưu Môn chuyển đi. Nàng vốn tham tiền, sao có thể để Mộc Khinh chuyển chứ? Lỡ như trực tiếp chuyển đến quốc khố Nam Tề nàng sẽ mệt chết!

Xe ngựa động một chút rồi lăn bánh. Cỗ xe Liễu Nguyệt Phi đang ngồi cũng là Lâm Sùng bỏ ra số bạc lớn mua của thương gia lớn nhất lục địa hiện tại, ‘đệ nhất tài đoàn*’, để nữ nhi ngồi thoải mái, ngủ ngon giấc, lại không biết ‘đệ nhất tài đoàn’ này là Hoa Khanh Trần mở, Liễu Nguyệt Phi là người thiết kế chế tạo sản phẩm!

(R: QT dịch ‘tài đoàn’ là ‘tập đoàn tài chính’, ta k biết edit sao nên đành để nguyên:|).

Xe này mặc dù có ba con ngựa, kỳ thực bên trong còn bố trí động cơ hơi nước, với trình độ hiện nay, một ngày có thể đi vạn dặm. Nhưng vì đội ngũ quá lớn, những xe khác động lực hoàn toàn là ngựa, cho nên Liễu Nguyệt Phi cũng trực tiếp dùng ngựa kéo.

Lúc An Chiêu Hoa nhìn đến xe ngựa này thì vô cùng ghen tị. Ả vẫn luôn muốn có một cỗ xe như vậy, đáng tiếc là nó rất quý, cha ả khẳng định sẽ không cho mua! Nhìn thêm vài lần, che giấu hâm mộ trong lòng, sau đó ả phất tay áo trực tiếp lên xe ngựa của mình, nhắm mắt làm ngơ!

Lúc này đoàn sứ giả cộng thêm đội ngũ đưa dâu tổng cộng hơn ba ngàn người, cả trăm xe ngựa, thật sự là thanh thế to lớn, Lâm Sùng cũng tự hào. Bắc Sát bây giờ tuy là phụ quốc nhưng cũng không thể bạc đãi nữ nhi!

Liễu Nguyệt Phi vừa lên xe ngựa liền bỏ khăn hỉ xuống, bước đến giường ngủ phía sau! Không sai, thiết kế cỗ xe này chính là để khi nàng đi xa không bị lắc lư, còn có thể ngủ thoải mái, mặt sau xe ngựa là giường lớn hai người, phía trước là một ghế ngồi nhỏ loại sofa, thiết kế có chút giống khoang xe lửa ở hiện đại!

Cho nên khi An Chiêu Hoa mặt mày xám ngoét ngồi trên xe ngựa lắc lư lắc lư, Liễu Nguyệt Phi sớm đã ngủ thoải mái trên giường lớn……

Lúc nửa đêm, đoàn xe dừng lại trong rừng cây, trước không thấy thôn, sau không thấy điếm*, chỉ có thể tạm thời ở nơi hoang dã này nghỉ qua đêm.

(R: điếm: nhà trọ, khách điếm).

An Chiêu Hoa vốn lúc đi cũng gặp qua loại tình huống này, nhưng bây giờ vừa vặn tìm được cơ hội đến trách tội Liễu Nguyệt Phi, ả đương nhiên sẽ không bỏ qua, liền nổi giận đùng đùng xuống xe ngựa, bước đến trước cỗ xe xa hoa, cả giận nói: “Đều tại những người này, nhiều thứ linh tinh như vậy, làm hại lộ trình chúng ta cũng chậm lại, ngay cả Duy thành trong kế hoạch cũng không đến được, chỉ có thể ở nơi hoang dã này ngủ lại một đêm!”

Liễu Nguyệt Phi vừa khéo tỉnh lại, nghe được những lời này liền sửa sang lại quần áo, được Thanh Nhi nâng bước xuống xe. Nhìn bộ dáng nữ trang của An Chiêu Hoa, nàng cũng không ngạc nhiên. Lúc trước bảo Huyền Thiên nói ra thân thế của ả nên cũng biết được ả là nữ nhi của Trưởng Công chúa, được Hoàng đế Nam Tề phong là Quận chúa.

“Quận chúa nếu ngại bản cung kéo chân các ngươi thì có thể đi trước a. Cũng không ai bảo các ngươi phải theo!”

“Chúng ta hảo tâm hộ tống, ngươi cư nhiên không cảm kích?” Sắc mặt An Chiêu Hoa đại biến, Liễu Nguyệt Phi cư nhiên biết được thân thế của ả?

“Hộ tống? Lần này các ngươi đến tổng cộng năm trăm người, chúng ta lại là hơn hai ngàn. Ai hộ tống ai, Quận chúa còn chưa rõ ràng sao?” Liễu Nguyệt Phi cười nói, tùy ý Thanh Nhi nâng đi, một chút cũng không để An Chiêu Hoa vào mắt.

An Chiêu Hoa bị làm lơ như vậy tất nhiên giận dữ không chịu được, ánh mắt khẽ híp, Lâm Tường Vi a Lâm Tường Vi, xem ta trị ngươi như thế nào! Phất tay áo, xoay người rời đi hướng ngược lại, sau lưng ả là một tiểu nha hoàn nhanh chóng bước theo.

Liễu Nguyệt Phi lúc này quay đầu nhìn bóng lưng An Chiêu Hoa, trên mặt mang ý cười, vẫn còn non lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.