“Hoàng Nhi, đã là Công chúa thì cứ theo nghi lễ của Công chúa mà làm đi.” Liễu Nguyệt Phi nói xong liền nhìn về phía Hoa Phi.
Hoa phi thấy Liễu Nguyệt Phi chuyển mắt nhìn về phía ả, trong lòng lộp bộp một tiếng, cũng không biết vì sao gật đầu nói “Đúng vậy.”
“Nếu đã vậy, bản cung cũng mệt mỏi, về tẩm cung trước. Nương nương cùng Thái tử, còn có Thái tử phi cũng nên sớm về nghỉ ngơi đi, hôm nay xem diễn chắc cũng mệt mỏi rồi.”
Liễu Nguyệt Phi cũng không thèm nói lời gì lễ tiết, chỉ nhíu mày nhìn ba người một cái liền xoay lưng đi.
Hoa phi cùng Lâm Bình Chi nhìn nhau, trong lòng đã hạ quyết định!
Liễu Nguyệt Phi trở lại tẩm cung, vừa khéo Cực Thiên cũng vừa bức độc cho Lâm Sùng xong, đã đi nghỉ ngơi. Lâm Sùng bây giờ ít nhất cũng phải ngủ đến ngày mai, Liễu Nguyệt Phi biết không nên nói ra chuyện của Lâm Thủy Tiên. Dù sao ả cũng là nữ nhi của Lâm Sùng, hiện tại Lâm Sùng thân mình không ổn định, vẫn là đừng kích thích hắn thì hơn.
Ăn xong cơm chiều trở lại phòng, lại phát hiện Cực Thiên đứng ở bên trong, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày hỏi “Sao không đi nghỉ ngơi?”
“Thiếu chủ, chuyện đã điều tra được!” Cực Thiên có chút mỏi mệt, liền ngồi xuống ghế tựa nói. Liễu Nguyệt Phi tất nhiên sẽ không so đo, liền ngồi bên cạnh Cực Thiên, ngã một chén nước đưa hắn “Uống trước miếng nước, từ từ nói!”
Cực Thiên nhận lấy uống một ngụm rồi nói “Ngọc bội kỳ thực ban đầu là cho tiền Hậu, về sau tiền Hậu sinh Lâm Tường Vi, mới đem ngọc bội cho Lâm Tường Vi. Sau này Hoa phi được sủng ái, cũng xin Lâm Sùng một khối ngọc bội, Lâm Sùng mới cho người làm riêng một khối tặng Hoa phi. Sau đó tiền Hậu có chút bất mãn, Lâm Sùng vì bình ổn lại liền tặng cho mỗi nữ nhân của hắn một khối. Cho nên, người mười lăm năm trước thiếu chủ gặp được có thể là một trong hai người tiền Hậu và Hoa phi!”
Tiền hậu cùng Hoa phi đều có khả năng? Kỳ thực ban đầu nhìn đến ngọc bội của Lâm Mẫu Đơn, trong lòng nàng đã đoán ngọc bội hẳn phải liên quan đến ả. Nhưng là tin tức mỗi nữ tử của Lâm gia đều có ngọc bội lại đi ngược với suy nghĩ của nàng. Mà hiện tại có manh mối, nhưng lại là tiền Hậu đã chết, vậy là chết không đối chứng sao?
Đột nhiên, trong đầu chợt lóe lên, nghĩ đến điều gì đó, liền trực tiếp đi đến ngăn tủ, lấy ra ngọc bội Lâm Tường Vi đã cho nàng đặt dưới ánh nến nhìn nửa ngày, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ……
~
Trong tẩm cung của Hoa phi, Hoa phi cùng Lâm Bình Chi ngồi trong phòng, còn có Công tử Thanh. Hiện tại Công tử Thanh gọi là Đàm Họa Thanh, Lâm Bình Chi gọi hắn là Đàm tiên sinh. Lại nói lúc Công tử Thanh bị Hoa Khanh Trần đuổi khỏi triều đình Nam Tề liền tìm được Lâm Bình Chi, bắt đầu dựa vào cây đại thụ này đứng lên! Lúc này bọn họ tụ tập ở dây, đơn giản là để bàn luận xem phải xử lí Lâm Tường Vi như thế nào. Thay đổi của Lâm Tường Vi làm trong lòng bọn họ có cảm giác nguy cơ, đặc biệt là Hoa phi vẫn luôn muốn đem Lâm Mẫu Đơn gả cho Hoa Khanh Trần, sao có thể để Lâm Tường Vi chiếm được?
“Hoàng Nhi này thân thủ mạnh mẽ, đầu óc thông minh, nếu có thể thu về dùng là rất tốt.” Lúc này nói chuyện là Lâm Bình Chi. Nam nhân nào không yêu mỹ nữ? Nam nhân địa vị cao nào không thích nữ tử thông minh? Nữ tử thông minh đối với nam nhân ở thời đại này mà nói chính là một thanh kiếm sắc, một cánh tay đắc lực!
Mà Hoa phi tất nhiên là không thích giữ nữ tử nguy hiểm vậy bên cạnh, trực tiếp cự tuyệt nói “Người của Lâm Tường Vi thì tốt nhất là không cần. Giữ lại bên người cũng là một mối nguy hiểm!”
Lâm Bình Chi làm sao có thể không biết Hoa phi đang nghĩ cái gì, nhưng thiên hạ là của hắn, bây giờ cho dù là Mẫu phi cũng không thể ngăn cản quyết định của hắn!
“Mẫu phi, người phải biết nhân tài như vậy chết đi, đối Bắc Sát mà nói, tuyệt đối là một tổn thất lớn. Nhi thần nhất định sẽ khiến nàng hoàn toàn nghe theo lệnh nhi thần!” Lâm Bình Chi nghĩ là cho Hoàng Nhi một thân phận tôn quý, có thân thể của nàng là được. Nữ nhân nào không thích thân phận địa vị, nữ nhân nào không thích vinh hoa phú quý, nữ nhân nào sẽ không nghe theo trượng phu của mình?
Lâm Bình Chi suy nghĩ thật sự là rất đơn giản, cũng không nhìn xem Hoàng Nhi từ nhỏ là bị ai tẩy não, kia là Liễu Nguyệt Phi nha, dễ dàng lừa như vậy sao?
Hoa phi vừa nghe cũng biết con mình nghĩ gì, trong lòng than thở, cũng sáng tỏ ra, ả càng lúc càng không thể khống chế con mình rồi!
“Vậy mang người lại đây trước rồi nói!”
Lâm Bình Chi vừa nghe liền gật đầu, vẫn không nói gì. Nhìn Đàm Họa Thanh mới nhớ đến trọng điểm đêm nay “Nói suy nghĩ của ngươi đi!”
Đàm Họa Thanh nghe vậy lập tức hiểu Lâm Bình Chi đang nói gì, liền lên tiếng “Thái tử, nương nương, vi thần thật ra có một kế hoạch!”
“Nga? Vậy ngươi nói nghe một chút!” Hoa phi nhíu mày, nhìn phụ tá con mới mang về trước mắt. Ả thật ra rất muốn nhìn người này là như thế nào
“Binh lính Bắc Sát đều là dân chúng, có cha có mẹ. Hiện tại bị Lâm Tường Vi đùa bỡn một lần liền chết nhiều như vậy, hẳn rất nhiều gia đình lâm vào thống khổ, cha mẹ nhớ con cái!”
Lâm Bình Chi nghe vậy, lập tức hiểu hắn nói gì, có một chút hưng phấn, ý bảo Đàm Họa Thanh tiếp tục.
Thấy Lâm Bình Chi tán thưởng như vậy, Đàm Họa Thanh lại nói càng hăng“Gốc của quốc gia là dân chúng. Nếu dân chúng toàn bộ phản kháng lên yêu cầu trị Tường Vi Công chúa tử tội! Đến lúc đó quân pháp bất vị thân*, Thái tử cứ thuận theo lòng người mà làm, Nam Tề cũng không thể nói gì! Đệ nhất Công chúa chỉ là một danh hiệu, Tường Vi Công chúa không còn, gả cho Ngạo Vương tất nhiên là Mẫu Đơn Công chúa!”
(R: quân pháp bất vị thân: quân pháp không phân biệt thân phận, ai cũng xử như nhau).
“Kế hay, Đàm tiên sinh quả nhiên cao minh!” Nghe vậy, Hoa phi cũng vừa lòng nói. Mượn đao giết người! Lâm Tường Vi lần này tránh không thoát rồi!
“Liền thưởng cho Đàm tiên sinh. Chuyện này còn phiền Đàm tiên sinh đi làm!” Hoa phi nói thực hàm súc. Dù sao Đàm Họa Thanh là trí giả, đi theo bên cạnh Lâm Bình Chi cũng không danh không phận. Mà hiện tại Lâm Bình chi vừa vặn thiếu chính là trí giả!
……
Sáng hôm sau, Liễu Nguyệt Phi ngủ đến tự nhiên tỉnh lại. Hiện tại nàng mới vào trong cung ba ngày nhưng đã giết hai người, một trong số đó còn là Công chúa, hơn nữa còn hủy đi ngự hoa viên, tất nhiên không ai dám trêu nàng. Bây giờ nàng xem như là danh tiếng bê bối rồi!
Mà đúng lúc này, Thanh Nhi bước vào phòng, bưng nước rửa mặt đến cho Liễu Nguyệt Phi, hơn nữa còn nói Hoa phi đến đây.
Liễu Nguyệt Phi đang súc miệng thiếu chút phun ra, may mắn nhịn xuống được. Đến khi nhổ ra mới hỏi “Chẳng lẽ hôm nay bà ta đến là bảo ta đi ngự hoa viên trồng hoa?”
Thanh Nhi nhẹ giọng bật cười “Nếu đúng thì sao?”
“Nếu đúng, ta khiến ngự hoa viên của bà ta biến thành ruộng nước!” Trồng hoa, xem nàng có cho Hoa phi đủ bộ sưu tập cỏ lau hay không!
Thanh Nhi lại càng cười lớn hơn. Người khác đều không biết nhưng nàng rất rõ ràng, thiếu chủ nhà nàng kỳ thực lười vô địch, bình thường mặc quần áo cũng lười, đi nhiều mấy bước đã kêu chân đau, làm sao có thể đồng ý đi chăm sóc cái gì ngự hoa viên. Ngự hoa viên hiện tại bị hủy, nàng một chút cũng không bất ngờ!