Hoa Khanh Trần gật đầu, liền để ả lui xuống. Thấy vậy, Đường Hương Nhã thất hồn lạc phách rời đi, ả chưa bước ra khỏi cửa, phía sau đã truyền đến giọng nói lạnh như băng của Hoa Khanh Trần “Kỳ thi hội* sắp tới, ngươi cùng bổn vương đi đi!”
(R: Kỳ: thỉnh cầu, hy vọng. Thi: thơ, thơ ca. K biết edit sao, Kỳ hội thơ, hội thơ Kỳ, hội thơ ca, thơ ca hội, blah blah~ nào cũng k thuận tai nên ta để nguyên. Kỳ thi hội ở đây chắc là hội thơ mà lấy tên là chữ Kỳ).
Nhất thời, vui sướng thay thế cho mất mát vừa rồi của Đường Hương Nhã, ả hưng phấn xoay người, quỳ xuống với Hoa Khanh Trần “Đa tạ Vương gia!”
“Lui ra đi!” Hoa Khanh Trần nhàn nhạt nói. Đường Hương Nhã hưng phấn đứng dậy, đắc ý nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Phi liền xoay người rời đi. Xem ra ả cũng không có thua triệt để, ít nhất Kỳ thi hội mỗi năm một lần, Vương gia sẽ mang ả đi!
Đợi đến khi bóng dáng Đường Hương Nhã khuất hẳn, Liễu Nguyệt Phi mới mặt khổ qua trừng mắt Hoa Khanh Trần, bĩu môi hỏi “Kỳ thi hội là cái gì? Vì sao không mang ta đi?”
Hoa Khanh Trần nhíu mày, bỏ xuống một thân lạnh lùng, khôi phục bộ dáng lười nhác, uống một chút rượu rồi nói “Kỳ thi hội, đương nhiên là thi hội*, ngươi muốn đi sao?”
(R: thi hội: hội thơ, đã giải thích ở trên).
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi không vừa ý, miệng chu thật cao, mày nhăn lại, một bộ dáng ‘ta mất hứng’!
“Đúng a, Đường Hương Nhã người ta là đệ nhất tài nữ, mang đi mới không tổn hại mặt mũi của người!”
Hoa Khanh Trần gật đầu, vô cùng tán thành. Liễu Nguyệt Phi thấy vậy càng không thoải mái, giận dỗi buông đũa, rống to với Hoa Khanh Trần, hiển thị toàn bộ vẻ ngang ngược đáng yêu của tiểu nữ nhi “Vậy người đêm nay đến chỗ Đường Hương Nhã mà ở a! Người ta cho người mặt mũi!”
Hoa Khanh Trần cười nhẹ, giọng nói thật nhỏ từ môi mỏng truyền ra. Đồ nhi bảo bối này của hắn, từ nhỏ dục chiếm hữu đã rất mạnh, nhưng hôm nay hắn muốn nhìn xem đỉnh điểm của nàng đến đâu “Thế nào, muốn cho Đường Hương Nhã làm sư nương!”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, vô thức đánh một quyền lên ngực Hoa Khanh Trần, ầm ĩ “Không muốn!”
Không biết tại sao, vừa nói đến sư nương, trong lòng nàng liền không thoải mái, giống như có người sẽ cướp đi sư phụ của nàng!
Hoa Khanh Trần vừa lòng đem Liễu Nguyệt Phi ôm ngồi lên chân, dùng một loại sủng nịch nói “Sư phụ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, ai cũng không đoạt đi được!”
Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc ngẩng đầu, nha, thuật đọc tâm sao? Nhất thời sắc mặt có chút ửng hồng!
Hoa Khanh Trần thấy vậy thật muốn cười ha ha, tiểu đồ đệ không biết xấu hổ này của hắn cư nhiên cũng biết thẹn thùng! Chọn trên bàn một món Liễu Nguyệt Phi thích nhất đưa vào miệng nàng. Liễu Nguyệt Phi cũng không khách khí ăn, không sai, sư phụ là của nàng!
“Kỳ thi hội ta cũng phải đi!” Loại tụ hội này khẳng định sẽ có rất nhiều danh môn thiên kim, hiện thời Chính phi của sư phụ vẫn chưa có, rất nhiều người đều đang nhìn trộm vị trí sư nương tương lai của nàng, nàng phải giữ cho tốt, không thể để những nữ tử tục khí này đoạt mất sư phụ!
Hoa Khanh Trần sủng nịch xoa xoa tóc mái của Liễu Nguyệt Phi, cười nói“Làm sao có thể không mang theo ngươi đi, Kỳ thi hội năm nay là truyền thống hàng năm của Hoàng hậu nương nương, vừa khéo lại có sứ thần nước ngoài đến, liền cùng nhau chúc mừng. Hiện thời ta mới đại hôn, cũng đang định mang ngươi tiến cung nhìn một cái, không riêng gì Đường Hương Nhã, Triệu Nhu Nhi cùng Đỗ Chân Chân cũng phải đi!”
“A, vậy sư phụ người vừa rồi là cho Đường Hương Nhã một chút ngon ngọt?” Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ăn đồ Hoa Khanh Trần đưa đến miệng, đùa giỡn nói.
“Còn không phải thu dọn cho ngươi sao.”
“Sư phụ, kia rõ ràng là người đả thương trái tim nhỏ bé của cô nương nhà người ta.”
“Ta có sao?”
“Người thật vô tình!”
“Ta đây đêm nay đến ở chỗ nàng kia?”
“Không cho!”
……
Hôm nay chính là Kỳ thi hội, sáng sớm, Hoa Khanh Trần đã mang theo bốn người tiến cung. Hôm nay Liễu Nguyệt Phi mặc một thân váy dài phấn hồng, đai lưng kết bằng dây mỏng, thỉnh thoảng lóe sáng lên, trên đầu cài mấy đóa hoa mai, không có nhiều trang sức, đơn giản cũng không cao quý, có loại khí chất thuần thiên nhiên từ trên người nàng toát ra, không cần trang phục đẹp đẽ quý giá gì, chỉ là hoa văn trang sức thiên nhiên.
Đường Hương Nhã một thân váy dài màu vàng, cổ áo có chút thấp, như ẩn như hiện. Trên đầu mang một ít kim sức, lòe lòe sáng lên, hoàn toàn là làm từ vàng, nhưng ở trên người ả lại tuyệt không có một chút tục khí, ngược lại càng tô điểm thêm khí chất cao quý kiêu ngạo của ả.
Đỗ Chân Chân đơn giản là váy dài màu xanh, tứ chi hoàn toàn được thoải mái, có thể hoạt động dễ dàng, quả thật rất phù hợp với khí chất cùng bản tính của nàng.
Triệu Nhu Nhi là váy mày lam nhạt, bên cưới có thêu cánh sen hồng phấn, trên đầu cắm một cây trâm, vô cùng xứng với khí chất lạnh nhạt của nàng.
Không thể không nói bốn người mỗi người một vẻ, Triệu Nhu Nhi nhu, Đỗ Chân Chân hồn nhiên, Đường Hương Nhã kiêu ngạo, Liễu Nguyệt Phi khí chất. Tựa như mai lan cúc trúc. Liễu Nguyệt Phi tất nhiên là mai, Đường Hương Nhã tự thân cao quý kiêu ngạo, xác thực có khí chất của trúc, Đỗ Chân Chân là lan, Triệu Nhu Nhi tất nhiên là hoa cúc!
Đường Hương Nhã có chút không vừa ý, vốn tưởng Hoa Khanh Trần chỉ mang một mình ả, không ngờ ba người kia cũng đi theo đến, thật sự là chướng mắt!
Trong ngự hoa viên hoàng cung, từ khi tứ phi của Ngạo Vương đến đây, hoa cỏ càng thêm kiều diễm, không khí cũng náo nhiệt hẳn lên. Hoàng hậu liếc mắt một cái liền thấy Hoa Khanh Trần, nói thẳng “Ngạo Vương đến thật sự là đúng lúc!”
Hoa Khanh Trần ngẩng đầu chắp tay nói với Hoàng hậu “Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”
Hoa Khanh Trần không phải do Hoàng hậu sinh ra, nhưng quy củ chính là như vậy. Người ta là lão đại, ngươi phải kêu một tiếng mẫu hậu!
Bốn người Liễu Nguyệt Phi cũng hành lễ theo, biểu hiện đều rất xuất chúng. Liễu Nguyệt Phi có chút tò mò ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, hơn bốn mươi tuổi vẫn bảo dưỡng tốt như vậy, thật đúng là phu nhân, không phải chịu khổ lại có tiền, không trẻ mới là lạ!
Hoàng hậu là cây Thường Thanh ở hậu cung, Liễu Nguyệt Phi nhìn một cái, bà ta tất nhiên là thấy được, trên mặt vẫn giữ nụ cười nói “Này chính là Bắc Sát Công chúa đi!”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, lão thái bà này mới đó đã gọi đến tên nàng, thật đúng là mắt sắc, bất quá nàng không thích thái độ nói chuyện của bà ta, một bộ tư thái trưởng bối. Nếu nàng không chết, hiện tại cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, đừng ở trước mặt nàng cậy già lên mặt!
Bất quá bây giờ đang ở chỗ của người ta, nàng đương nhiên sẽ trưng ra khuôn mặt tươi cười, hành lễ với Hoàng hậu nói “Bẩm nương nương, nô tì chính là Lâm Tường Vi!”
Hoàng hậu thấy Liễu Nguyệt Phi không nói chính mình là Bắc Sát Công chúa mà trực tiếp báo tên cũng thực vừa lòng. Đi đến Nam Tề nàng đã không còn là Công chúa gì nữa, mà chính là một Trắc phi!
“Quả thực phương bắc có giai nhân tuyệt thế. Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.” Lúc này một giọng nam vang dội truyền đến, Liễu Nguyệt Phi theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng. Người nọ trên đầu đội kim quan khảm đá quý màu tím, mặc một kiện áo màu vàng, buộc một dải hoa kết bằng tơ ngũ sắc, mang giày gấm màu xanh đế nhỏ, ngũ quan như điêu khắc, mặt như cánh hoa đào, mắt như làn thu thủy, trời sinh có một loại hơi thở mạnh mẽ. Người này hẳn là chính là Thái tử Nam Tề, Hoa Lạc Trần!
(R: ta hận mấy màn tả người tả quần áo, thặc là quắn não. K lẽ để nguyên rồi phán 1 câu ‘túm lại là đẹp’ thiệt chứ ==”).
“Đúng là rất xinh đẹp!” Hoàng hậu nhìn đến là con mình nói liền không có tức giận, mặc hắn nói đi.
Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, không phải nói chứ, khuôn mặt này tuy đẹp mắt, nhưng cũng không phải khuynh quốc khuynh thành như Hoa Lạc Trần nói đi. Không biết Lâm Tường Vi nghe được có ngồi dậy mà cười hay không!
“Hoàng hậu nương nương hôm nay lại càng trẻ trung, ai cũng không xinh đẹp bằng nương nương, khiến Hương Nhã thật sự là vừa hâm mộ lại ghen tị!” Đường Hương Nhã bắt lấy thời cơ nịnh nọt Hoàng hậu.