“Vương gia hình như không ở Vương phủ!” Đỗ Chân Chân thấy có người nói chuyện liền mở miệng giải thích.
Lúc này đầu óc Liễu Nguyệt Phi đã dần khôi phục, tế bào não cũng bắt đầu hoạt động, nhìn tình huống trước mắt, lại được Thanh Nhi giải thích nên cũng hiểu ít nhiều.
Liền nói với Đông Phương Ngưng Tử: “Không biết Tướng quân tìm Vương gia có chuyện gì?”
“Về việc thu vây!” Đông Phương Ngưng Tử không biết tại sao lại có một cảm giác quen thuộc với Công chúa Bắc Sát này.
(R: thu: mùa thu, vây: bao vây, vây quanh. K biết tại sao lấy tên ‘thu vây’ nhưng cái này là một cuộc thi săn bắn).
“Thu vây? Thật nhanh nga, lại đến thu vây năm nay rồi. Năm trước là Thái tử thắng, năm nay Vương gia chúng ta đã trở về, hy vọng Vương gia sẽ thắng!” Trong lòng Đỗ Chân Chân nhảy lên, năm trước là đại ca mang nàng đi, bởi vì nàng có võ công nên có thể đi xem thu vây tỉ thí, năm nay lại càng hy vọng được thấy phong thái của Hoa Khanh Trần.
“Đúng vậy, cho nên hôm nay chúng ta tìm Vương gia là về chuyện thu vây. Hoàng thượng đã đem thu vây năm nay giao cho Vương gia phụ trách, ta cùng Mộc đại nhân hỗ trợ! Lúc chúng ta đến, quản gia nói Vương gia đã hồi phủ, cho nên đang chuẩn bị đến thư phòng tìm Vương gia!” Đông Phương Ngưng Tử kiên nhẫn giải thích.
“Nếu đã vậy thì không quấy rầy đại nhân nữa. Đại nhân nhanh đi tìm Vương gia đi” Triệu Nhu Nhi nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua Mộc Khinh cùng Đông Phương Ngưng Tử, sau đó liền hành lễ với hai người: “Cáo từ trước!”
Nói xong cũng quay lại chào Đỗ Chân Chân cùng Liễu Nguyệt Phi rồi nhanh chóng quay đầu rời đi. Đỗ Chân Chân thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
Trong đình nháy mắt lại an tĩnh, Liễu Nguyệt Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Nhu Nhi, trong lòng cũng dần hiểu rõ.
Mộc Khinh chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt, sau đó cúi đầu thi lễ với Liễu Nguyệt Phi: “Lâm trắc phi, tại hạ đi tìm Vương gia, cáo từ!”
Nói xong liền đi về hướng ngược lại, Đông Phương Ngưng Tử bất đắc dĩ cũng chạy theo.
Liễu Nguyệt Phi nhìn nhóm người kì quái này một chút, sau đó phân phó với Hoànng Nhi: “Thông tri Cực Thiên, ta muốn quan hệ của Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh, càng tỉ mỉ càng tốt!”
“Dạ!” Hoàng Nhi nghe vậy, liền trả lời, sau đó lắc mình một cái đã biến mất trong đình.
Hiện tại trong đình cũng chỉ còn hai người Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi, náo nhiệt đã lắng xuống, chỉ còn mấy cơn gió lạnh thổi qua.
~
Trong thư phòng, Hoa Khanh Trần đang xem tư liệu thu vây mấy năm trước. Thu vây là hoạt động Hoàng thượng Hoa Mạch Tiêu coi trọng nhất, có thể nói là lúc Hoàng thượng xuất cung giải sầu, cũng có thể xem là dịp các Hoàng tử so tài. Cho nên bách quan triều đình đều rất coi trọng thu vây, thậm chí có người còn cho rằng đây là tiêu chuẩn Hoàng thượng lựa chọn Thái tử. Lúc trước đều là Thái tử Hoa Lạc Trần tổ chức, đồng dạng cũng là hắn thắng trận, lần này Hoàng đế cư nhiên đem thu vây giao cho Hoa Khanh Trần, người ngoài nhìn vào nghĩ là Hoàng thượng bất công, muốn đổi Thái tử, nhưng trong mắt Hoa Khanh Trần lại không phải vậy!
“Vương gia, thu vây lần này, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với ngài!” Đông Phương Ngưng Tử vẻ mặt nghiêm túc nói. Hắn từ khi đi theo Hoa Khanh Trần đến giờ vẫn luôn đứng về phía này. Hiện tại triều đình đang âm thầm thay đổi, bọn họ là những người không chịu hoàng ân nên chưa biết sẽ như thế nào!
“Biết rõ có nguy hiểm nhưng cũng không từ chối được!” Mộc Khinh cũng thực nghiêm túc nói, thu vây lần này nhất định sẽ có sự kiện lớn!
Hoa Khanh Trần xem xong nội dung tờ cuối cùng, nói: “Mấy năm trước đều là Thái tử tổ chức, phương diện trị an là nội dung chủ chốt, mặt đó Thái tử làm rất tốt!”
“Lần này cũng dùng cách của Thái tử?” Đông Phương Ngưng Tử thử hỏi, nếu dùng cách của Thái tử, vậy không phải sẽ bị người có tâm lợi dụng hay sao!
“Không, bố trí an toàn phải đổi hết, nếu mỗi năm đều giống nhau, vậy phương pháp bố trí đó sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề!”Mộc Khinh trực tiếp phủ quyết, vẫn theo bố trí cũ, vậy không phải để Thái tử không cần tốn công cũng phá được hay sao?
“Các ngươi nói đều đúng, đổi thì phải đổi, nhưng cũng không phải hoàn toàn. Chỉ đổi những chỗ không nhìn tới được, mặt ngoài vẫn giữ nguyên như vậy!” Hoa Khanh Trần cầm một tấm sơ đồ bố trí đưa cho Đông Phương Ngưng Tử.
Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều lóe lên ánh sáng, Mộc Khinh tán thưởng nói: “Vương gia anh minh!”
Cách bố trí này nhìn qua thì giống như đúc những gì Thái tử Hoa Lạc Trần làm lúc trước, ngay cả những cơ quan cũng giống, nhưng tầng dưới thì lại động tay động chân, thay đổi toàn bộ, khiến những đường sống đều biến thành ngõ chết, chỗ chết thì vẫn là chỗ chết. Nếu có người đi vào thì chạy đằng trời!
Hoa Khanh Trần không nói gì thêm, vẫn là biểu cảm mặt than, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười. Hắn sai người đưa bản bố trí an toàn của Hoa Lạc Trần đưa cho đồ nhi bảo bối nhìn, bảo nàng thay đổi một chút, liền thành như vậy. Lúc hắn xem cũng rất vừa lòng, quả đúng với tác phong của nàng, không chừa đường lui!
“Lấy cái này đi làm đi, những nội dung khác cứ giữ nguyên như năm rồi!” Hoa Khanh Trần nói, hắn chuẩn bị đi xem đồ nhi bảo bối đang làm cái gì.
“Dạ!” Đông Phương Ngưng Tử gật đầu, sau đó liền kéo Mộc Khinh đi, nhưng lại phát hiện Mộc Khinh dường như còn lời muốn nói nên chỉ đành tự rời đi trước!
“Ta biết ngươi muốn nói gì!” Hoa Khanh Trần nhìn nhìn Mộc Khinh, nói thẳng.
Mộc Khinh nhíu mày, trong lòng có chút bất an, lên tiếng hỏi: “Vương gia biết?”
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng, nàng chỉ là một quân cờ, sau khi sử dụng xong sẽ hoàn bích quy Triệu*!” Hoa Khanh Trần thâm thúy nhìn Mộc Khinh, nói rõ từng tiếng.
(R: hoàn bích quy Triệu: điển cố của TQ, nghĩa là vật nguyên vẹn về chủ cũ).
Mộc Khinh hiểu rõ, cũng biết bản thân không thể nói thêm gì, liền chắp tay với Hoa Khanh Trần: “Hy vọng Vương gia tuân thủ, Mộc Khinh cáo từ!”
Trong Mai viên, Liễu Nguyệt Phi đang cầm vũ khí phóng châm thí nghiệm khắp nơi, phi phi, tuy lực sát thương không lớn như súng đạn nhưng ở thời đại này cũng có thể âm thầm giết người được!
Hoàng Nhi bên cạnh nàng đang nói những gì Cực Thiên điều tra được. Thì ra Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh là thanh mai trúc mã, vốn Mộc Khinh định trong năm nay sẽ cưới Triệu Nhu Nhi, nhưng Triệu gia lại ghét bỏ Mộc Khinh không có gia thế. Tuy Mộc Khinh hiện tại được Hoàng thượng trọng dụng, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, không có gia tộc lớn chống đỡ cũng rất dễ suy tàn. Vừa vặn Hoàng thượng lại hạ chỉ để Triệu Nhu Nhi gả cho Hoa Khanh Trần làm Trắc phi, đoạn nhân duyên này cứ như vậy bị tan vỡ.
Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ, Hoàng đế xưa nay vốn thích chia rẽ uyên ương a! Khó trách Triệu Nhu Nhi không để ý tới sư phụ, thì ra là trong lòng có người rồi!
“Thiếu chủ, thứ này của cô có thể bắn trái trên cây rớt xuống không a?” Hoàng Nhi nói xong nhìn đồ chơi mới trên tay Liễu Nguyệt Phi, trong lòng cũng tràn ngập hứng thú.
Liễu Nguyệt Phi đang lo không có mục tiêu thử vũ khí mới, Hoàng Nhi vừa nói ra, nàng liền đáp ứng “Đi, đừng nói bắn trái cây, bắn chim nhạn cũng được!”
“Vậy ngươi bắn chim nhạn xuống cho ta xem xem!” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên phía sau hai người!
Liễu Nguyệt Phi quay đầu cười, vui vẻ kêu lên: “Sư phụ!”
Hoa Khanh Trần một thân quần áo màu đen bước đên đứng bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, chỉ lên đàn chim đang bay trên trời, nói: “Bắn rơi xuống, để ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó không!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nhíu mày nói: “Đừng nói một con, ta cho người một phát trúng hai con!”
Nói xong, nàng liền mang vũ khí phóng châm vào tay, thứ này vốn là một cái bao cổ tay, tiếp theo tay trái cong một góc chín mươi độ đặt lên cánh tay phải, hướng lên trời, nhắm mắt trái lại, sau đó cảm nhận mức gió một chút, nhắm ngay, phóng ra!
“Thiếu chủ tuyệt quá!” Hoàng Nhi hưng phấn kêu, trên bầu trời quả thực rơi xuống hai chim nhạn, Hoàng Nhi lập tức vận dụng khinh công bay ra ngoài, chuẩn bị đi tìm hai chim nhạn vừa rơi xuống!
Liễu Nguyệt Phi buông tay, cười nói: “Sư phụ người xem, ta bắn xuống cho người rồi!” Nàng như vậy vô cùng giống một đứa nhỏ được cho kẹo!
“Ngươi rất đắc ý đi, cho ta xem đồ mới nào!” Hoa Khanh Trần ngồi xuống chỗ Liễu Nguyệt Phi vừa ngồi lúc nãy, nhìn hộp nhỏ nàng đưa đến, bên trong đều là ngân châm dài bằng ngón tay, hắn có chút kinh ngạc. Chỉ bằng ngân châm nhẹ nhàng linh hoạt này đã có thể bắn chim trên trời rơi xuống, đôi khi ngay cả cung tên cũng không thể bách phát bách trúng như vậy, vật này cư nhiên còn có thể một phát trúng hai!
“Đúng là thứ tốt!”
Thấy Hoa Khanh Trần tán thưởng, trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng vui vẻ lên. Nàng nhìn xung quanh, không còn ghế nào trống, liền theo thói quen ngồi lên chân Hoa Khanh Trần, nói: “Đã là thứ tốt, vậy đưa sư phụ dùng phòng thân!”
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần đem vũ khí phóng châm mang lại vào tay Liễu Nguyệt Phi “Đã là thứ tốt, vậy ngươi càng nên dùng!”
Nghe vậy, trong lòng Liễu Nguyệt Phi như chảy qua dòng nước ấm, đầu tựa vào lòng Hoa Khanh Trần, tay lại không an phận chọc chọc, nói: “Sư phụ, người tốt với người ta như vậy, sau này người ta không rời được người thì sao?”
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần nhíu mày, ôm lấy Liễu Nguyệt Phi hỏi: “Làm sao vậy? Muốn rời khỏi sư phụ, sau này tự do một mình?”
“Không phải, sau này người có sư nương, ta sẽ không thể kề cận người như vậy nữa!” Vừa nói vừa vùi đầu vào lòng Hoa Khanh Trần, che đi đôi mắt đã ửng đỏ.
Hoa Khanh Trần chỉ có thể bất đắc dĩ cười, lửa giận vừa nhen nhóm lúc trước cũng tắt ngóm, hắn vuốt tóc Liễu Nguyệt Phi nói “Sẽ không!”
Hai tiếng ‘sẽ không’ phát ra kiên định, nhưng cũng không cách nào xóa đi lo lắng trong lòng Liễu Nguyệt Phi. Cho dù sư phụ không để ý, sư nương tương lai cũng sẽ để ý! Nam nữ khác biệt, sau này thời điểm có thể đến gần sư phụ sẽ lại càng ít!
“Đúng rồi, thu vây lần này, ngươi chuẩn bị đi cùng đi!” Hoa Khanh Trần nhìn thiên hạ trong lòng, nghĩ đến sư nương trong lời nàng vừa nói, trong lòng đã có dự tính. Xem ra nên sớm một chút thu đứa nhỏ này, để tránh cho nàng suy nghĩ miên man!
“Thu vây?” Liễu Nguyệt Phi nghe vậy liền từ trong lòng Hoa Khanh Trần ngẩng đầu lên, hưng phấn hỏi.
Hoa Khanh Trần nhíu mày, nhìn hai mắt đỏ lên của nàng, trong lòng chua xót, xoa đầu nàng nói: “Không mang theo ngươi thì mang ai?”
“Vậy trừ bỏ ta, người còn mang ai không a?” Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia sáng, đột nhiên nhớ tới Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh hôm nay. Mộc Khinh đã đến tìm sư phụ thảo luận chuyện thu vây, vậy thật rõ ràng là hắn cũng sẽ có mặt lần này.
“Thế nào, ngươi đề nghị ai sao?” Hoa Khanh Trần ôm Liễu Nguyệt Phi bước vào phòng, bên ngoài gió lớn, không thể để cảm lạnh!
Liễu Nguyệt Phi bị thả xuống, vội vàng ôm lấy cổ Hoa Khanh Trần, trách hắn sao không nói trước một tiếng đã thả xuống, nhưng miệng vẫn trả lời vấn đề lúc trước “Mang một mình ta đi, không khỏi lại có kẻ nói người độc sủng ta, vậy không phải lãng phí cấm túc khổ sở của ta sao. Cho nên, ta đề nghị mang thêm một người nữa. Đường Hương Nhã rất dễ ghét, không cho theo! Đỗ Chân Chân rất hồn nhiên hiếu động, không dễ quản thúc, cũng không mang theo. Như vậy, liền mang Triệu Nhu Nhi đi, để đâu cũng không phản đối một tiếng, rất thích hợp!”
Liễu Nguyệt Phi thao thao bất tuyệt nói lên ý kiến, vừa nói xong, đã bị Hoa Khanh Trần đặt ngồi gần lò sưởi trong phòng.
“Thời tiết lạnh, đừng ở bên ngoài quá lâu!” Hoa Khanh Trần dịu dàng nói, khiến Liễu Nguyệt Phi đột nhiên có một xúc động muốn được biến thành đứa nhỏ, mỗi ngày được hắn ôm trong tay.
“Sư phụ, người nói có phải hay không?” Liễu Nguyệt Phi kéo tay áo Hoa Khanh Trần, để hắn ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục không buông tha hỏi.
Hoa Khanh Trần nghe vậy cười nhẹ “Triệu Nhu Nhi? Vậy mang nàng đi!”
Đừng nghĩ hắn không hiểu được tâm tư của đồ đệ, đây không thể là lí do chính được, nhưng nàng rốt cuộc muốn làm gì thì hắn đúng là không biết!
“Ừm ừm, như thế rất tốt!” Liễu Nguyệt Phi vội vàng gật đầu, chỉ sợ Hoa Khanh Trần đổi ý. Còn thầm khấn vái vài câu, chỉ kém thắp nhang bái thần phật. Nếu Hoa Khanh Trần biết đồ đệ hắn yêu thương nhất lại cho hắn đội nón xanh*, không biết có thể tức chết hay không!
(R: đội nón xanh: bị cắm sừng).
“Đúng rồi sư phụ, nghe nói gần đây có một Hoàng phi được sủng ái phải không? Mới đến sao?” Thấy không còn chuyện gì, Liễu Nguyệt Phi cũng bà tám một chút. Nghe nói Hoàng đế gần đây say mê một Hoàng phi mới, bởi vì xinh đẹp, liền trực tiếp phong làm Mỹ nhân, nhưng thị tẩm vài ngày đã lên thành Huệ phi đứng đầu tứ phi, thật đúng là lợi hại!
“Việc hậu cung, chỉ cần không ngáng đường, đều không liên quan đến ta, ngươi đừng nhàm chán muốn đi gặp cái gì Hoàng phi!” Hoa Khanh Trần nhéo nhéo mũi Liễu Nguyệt Phi, trong mắt đều là sủng nịch. Hắn cũng biết ở đây khắp nơi quy củ, đi chỗ nào cũng bị giới hạn, tiểu đồ đệ của hắn chắc là đã nghẹn đến hoảng, rất nhàm chán rồi!
Liễu Nguyệt Phi vờ cắn ngón tay Hoa Khanh Trần đang bóp mũi nàng, thấy cắn nửa ngày cũng không được, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, dỗi nói: “Lần này có phải người đó cũng đi không?”
“Hẳn là vậy, bất quá thu vây lần này ngươi chú ý một chút, đừng có ngày nào cũng muốn chơi!” Đối với tiểu đồ đệ của mình, tuy rằng võ công cao cường, túc trí đa mưu, nhưng hắn vẫn không an tâm.
“Ta đã biết! Người thông minh như ta, sư phụ người yên tâm, yên tâm a!” Liễu Nguyệt Phi vỗ ngực cam đoan, Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ cười khẽ.
Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng Thanh Nhi: “Môn chủ, thiếu chủ, người trong cung đến, nói là Huệ phi muốn gặp thiếu chủ!”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoa Khanh Trần, nói thầm: Vừa mới tám xong đã đến rồi. Đúng là Tào Tháo a!
Hoa Khanh Trần híp mắt, lộ ra tia tàn khốc. Vừa nói chỉ cần không ngăn cản hắn, Huệ phi kia muốn làm gì đều không sao, hiện tại cư nhiên tìm đến đồ đệ hắn!
“Sư phụ, nếu không ta tiến cung đi nhìn một cái, xem xem nàng là ba đầu sáu tay thế nào?” Thấy hơi thở Hoa Khanh Trần đột nhiên lạnh xuống, Liễu Nguyệt Phi trêu ghẹo nói.
Liễu Nguyệt Phi đi theo cung nữ đến thông báo vào cung, bên cạnh có Hoa Khanh Trần đi cùng, cung nữ cũng không dám làm gì Liễu Nguyệt Phi, chỉ cúi đầu dẫn đường. Đến bên ngoài tẩm cung Huệ phi, Hoa Khanh Trần định theo vào nhưng bị cung nữ ngăn lại, ngẫm lại hắn là một Vương gia ở bên ngoài, đại náo trong hậu cung cũng không tiện, liền nhỏ giọng nói với Liễu Nguyệt Phi: “Tùy cơ ứng biến, ta ngay tại bên ngoài chờ ngươi!”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng là vẫn gật đầu để Hoa Khanh Trần yên tâm, sau đó liền theo cung nữ đi vào.
Trong phòng, đàn hương nức mũi, sương khói mịt mù, như là đặc biệt tạo ra cảm giác trên tiên giới, lại khiến Liễu Nguyệt Phi không ngừng trợn trắng. Đồ giả, đúng là một tiên giới giả mạo!
Lúc này, một bóng người tiêu sái từ trong phòng bước ra, quần lụa mỏng lay động, bộ ngực lộ ra quá nửa, mị hoặc vô cùng mê người!
“Tỷ, lâu rồi không gặp a!” Người nọ đột nhiên mở miệng, nháy mắt sương khói mất đi, bóng người cũng dần hiện rõ.
Liễu Nguyệt Phi ngưng mắt nhìn lại, nha, này không phải Lâm Mẫu Đơn sao? Nhất thời toàn thân đề phòng nhìn ả, nói: “Ngươi làm sao có thể ở trong này?”
“Tỷ thật đúng là quý nhân hay quên a!” Lâm Mẫu Đơn kiều mỵ nói, bên cạnh đi theo một gã thái giám, đỡ ả ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Tỷ tỷ chẳng lẽ quên? Ở Bắc Sát, tỷ tỷ là đuổi tận giết tuyệt muội muội ta a!”
(R: đã kịp làm gì mợ đâu là mợ chạy mất dép rồi, ở đó mà đuổi tận giết tuyệt:|)
Liễu Nguyệt Phi nhìn thái giám bên cạnh ả, kia không phải Công tử Thanh ư? Vì sao Công tử Thanh lại trở thành thái giám, mà Lâm Mẫu Đơn lại thành Huệ phi?
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Liễu Nguyệt Phi lớn tiếng hỏi, nàng cũng không tin Lâm Mẫu Đơn mời nàng đến là để uống trà tâm sự. Vốn còn không biết Huệ phi này mời nàng đến làm chi, hiện tại rõ ràng rồi!
“Muội muội nhớ tỷ, nên mới muốn mời tỷ đến!” Lâm Mẫu Đơn cười cười, có vẻ vô cùng âm trầm.
“Tỷ muội chúng ta từ lúc nào mà tình thâm như vậy? Ta còn thực sự không biết muội muội ngươi có thể mê đảo Hoàng thượng, cấp tốc trèo lên vị trí Huệ phi!” Liễu Nguyệt Phi châm chọc nói, nàng cùng Lâm Mẫu Đơn hoàn toàn không có gì tốt đẹp!
“Thế nào, muội muội thay đổi khẩu vị, chuyển sang thích lão nam nhân sao?”
Lâm Mẫu Đơn thích cái gì nàng rất rõ ràng, hiện tại ả chịu đi hầu hạ một lão nam nhân, nói vậy nhất định là đang có kế hoạch gì!
“Ngươi!” Lâm Mẫu Đơn bị nói trúng chỗ đau, tươi cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc! Dựa vào cái gì Lâm Tường Vi có thể gả cho Ngạo Vương Hoa Khanh Trần tuổi trẻ anh tuấn, mà ả lại phải đến hầu hạ một lão nam nhân chứ? Đây là điều ả vẫn luôn ghen tị trong lòng!
“Lâm Tường Vi, ngươi đừng đắc ý! Thân phận hiện tại của bản cung là cao hơn ngươi một khoảng lớn! Ngươi chỉ là một thiếp thất nho nhỏ thôi, tuy tỷ muội chúng ta đều là thiếp, nhưng ít ra muội muội ta so với ngươi cao hơn rất nhiều a!” Nói đến đây, Lâm Mẫu Đơn lại cười ra tiếng. Bằng thân phận cùng mức độ được sủng ái của ả hiện tại, muốn lặng lẽ diệt trừ một Trắc phi nho nhỏ, có ai dám nói gì sao?
Đáng tiếc Liễu Nguyệt Phi không phải loại người bị nói một hai câu đã có thể lung lay, nàng cười nhìn Lâm Mẫu Đơn, nói: “Người sau lưng ngươi hẳn không phải là Hoàng thượng, nói vậy chắc Hoàng thượng cũng không biết thân phận Bắc Sát Công chúa của ngươi đâu nhỉ?”
Liễu Nguyệt Phi một lời hai nghĩa, khiến trên mặt Lâm Mẫu Đơn lập tức thay đổi, không biết làm sao nhìn về phía Công tử Thanh bên cạnh. Công tử Thanh lại cho ả một ánh mắt ‘an tâm chớ hoảng’, sau đó liền nói với Liễu Nguyệt Phi “Chỉ cần Lâm Trắc phi nói cho Hoàng thượng thân phận của Huệ phi nương nương, vậy thân phận của Lâm Trắc phi cũng sẽ bị bại lộ!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, híp mắt nhìn Công tử Thanh, cái gì bại lộ?
Nghe được lời Công tử Thanh, Lâm Mẫu Đơn lại khôi phục bộ dáng bình thường, cười nói với Liễu Nguyệt Phi: “Đúng a, bản cung đã biết ngươi chỉ là một kẻ giả mạo. Bản cung đã nói thôi, Lâm Tường Vi sớm đã chết, làm sao có thể sống lại?”
Trong lòng Liễu Nguyệt Phi lúc này đúng là kinh ngạc, bọn họ cư nhiên biết?
“Thì ra Lâm Bình Chi ở cùng các ngươi?” Trừ bỏ Lâm Bình Chi, không ai có thể biết thân phận của nàng!
“Coi như ngươi thông minh. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không nói cho Hoàng thượng thân phận của Huệ phi nương nương, chúng ta tất nhiên cũng sẽ không nói cho Ngạo Vương ngươi là kẻ giả mạo!” Công tử Thanh ác độc nói, như muốn dọa Liễu Nguyệt Phi sợ.
Nhưng trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng đã tính kế, Lâm Bình Chi nói cho bọn họ nàng là giả, nhưng không ngờ Ngạo Vương đã sớm biết sao? Lấy Ngạo Vương đến tạo áp lực, nàng thật sự rất muốn cười. Công tử Thanh ơi Công tử Thanh, lúc ngươi biết được ta chính là Công tử Mị có thể tức đến hộc máu không đây?
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ sợ hãi, nàng run run nói: “Ngươi… Các ngươi rốt cuộc muốn gì?”
“Ha ha, bản cung muốn, chính là ngươi nghe theo lệnh của bản cung, đi làm chuyện mà bản cung phân phó!” Thấy bộ dáng sợ hãi của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng Lâm Mẫu Đơn có một cảm giác thống khoái khi trả được thù, vui vẻ cười nói.
“Làm… Làm cái gì?” Liễu Nguyệt Phi khiếp đảm hỏi, trong mắt đi lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
“Đem sơ đồ bố trí của Ngạo Vương lần này đến cho bản cung!” Lâm Mẫu Đơn híp mắt, hung tợn nói, không chừa cho Liễu Nguyệt Phi thời gian thở.
“Vậy…ta lấy cho các ngươi, các ngươi sẽ không nói cho Vương gia thân phận của ta chứ?” Trên mặt Liễu Nguyệt Phi lúc này tất cả đều là kinh hoảng cùng trắng bệch, khiến trong lòng Lâm Mẫu Đơn càng thoải mái hơn.
Ả vờ như vô cùng hào phóng nói: “Đó là tất nhiên!”
“Vậy được rồi!” Liễu Nguyệt Phi cúi đầu, tựa như đang đấu tranh tư tưởng, khiến Lâm Mẫu Đơn vô cùng vừa lòng!
“Nhớ lời ngươi nói, ngày xuất hành đem bản vẽ đưa cho ta! Hiện tại ngươi có thể đi!” Lâm Mẫu Đơn chán ghét nói, tựa như liếc nàng thêm vài cái thì trong lòng sẽ vô cùng phiền muộn!
Liễu Nguyệt Phi cúi đầu, nghe được ả nói lui ra liền quay đầu chạy đi, nhìn như vô cùng rối loạn!
Tâm tình Lâm Mẫu Đơn lúc này vô cùng tốt! Thấy bóng dáng Liễu Nguyệt Phi đã khuất, toàn thân liền nhào đến Công tử Thanh, quyến rũ nói: “Ca ca tốt của ta, hiện tại người ta đang rất là cao hứng, huynh làm người ta càng khoái hoạt hơn đi!”
Công tử Thanh nghe vậy, khóe miệng cười như hoa nở, bàn tay cũng trực tiếp đặt trước ngực Lâm Mẫu Đơn, đáng khinh hỏi: “Nương nương của ta, chẳng lẽ Hoàng thượng không thỏa mãn nàng sao?”
Nghe đến Hoa Mạch Tiêu, Lâm Mẫu Đơn hừ lạnh một tiếng “Lão nhân kia sao có thể có được tuổi trẻ khí thịnh như ca ca chứ?”
Công tử Thanh nghe vậy vô cùng hưởng thụ, trực tiếp đè Lâm Mẫu Đơn xuống ghế, bản thân liền ngồi lên người ả. Hắn hiện tại là thái giám, nhưng cũng không phải là thái giám thật sự. Là người đứng sau đã giúp hắn thoát khỏi số phận bị hoạn, để hắn hoàn hảo ở lại bên cạnh Lâm Mẫu Đơn.
“Nương nương của ta, nàng đã muốn ca ca như thế, vậy ca ca nhất định phải thỏa mãn nàng!”
Trong phòng lại tràn ngập đàn hương, thỉnh thoảng lại truyền ra một tiếng rên rỉ…
~
Ngày thu vây, Hoàng đế mang theo Huệ phi lên Thu Minh Sơn trước, Liễu Nguyệt Phi cùng Triệu Nhu Nhi ngồi xe ngựa gia quyến của Vương gia lên sau. Hoa Khanh Trần vì là người phụ trách lần này, vài ngày trước đã đến Thu Minh Sơn!
Bời vì lần này là Hoàng thượng xuất hành, cho nên trước sau có mười vạn đại quân bảo hộ, mà trên Thu Minh Sơn cũng có hai mươi vạn đại quân đang canh giữ.
Liễu Nguyệt Phi cảm thán, hao tài tốn của như vậy, cũng chỉ có nước lớn mới làm được! Xe ngựa lắc lư một chút cũng không thoải mái, bởi vì Hoàng đế đi phía trước, nàng cũng không tiện dùng xe ngựa xa hoa của mình, chỉ có thể ngồi trong cỗ xe ngựa kéo thô sơ này, một đường lắc lư đến Thu Minh Sơn. Sớm biết vậy, mấy hôm trước đã theo sư phụ đi rồi! Cứ tiếp tục lắc như vậy, sớm muộn gì não cũng sẽ bị chấn động!
Nhưng mà Triệu Nhu Nhi ngồi cùng xe ngựa với nàng lại biểu hiện ra mười phần tiểu thư khuê các. Cho dù xe ngựa lay động như thế nào cũng ngồi nghiêm chỉnh, không hề lắc lư, ngồi vậy cũng đã mấy canh giờ! Liễu Nguyệt Phi không thể không cảm thán, Triệu Nhu Nhi chắc là do Lí ma ma huấn luyện ra rồi!
“Triệu Trắc phi a, cô không cảm thấy rất khó chịu sao?” Thanh Nhi Hoàng Nhi một trái một phải ngồi bên cạnh Liễu Nguyệt Phi làm đệm thịt.
Bên cạnh Triệu Nhu Nhi chỉ có một nha đầu, hai người đều ngồi rất nghiêm chỉnh, mà ba người các nàng thì hoàn toàn ngã thành một đống. Điều này khiến Liễu Nguyệt Phi không thể không buồn bực, thật đúng là ngồi ô tô quen rồi sẽ không đi xe đạp!
“Không có a!” Triệu Nhu Nhi khó hiểu nhìn Liễu Nguyệt Phi. Thực hiển nhiên, nàng cũng không hiểu vì sao Liễu Nguyệt Phi lại thấy khó chịu.
Quả nhiên, câu trả lời này khiến Liễu Nguyệt Phi đầu đầy hắc tuyến. Có lầm hay không, nàng ngồi rất nhẹ nhàng sao!
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói: “Lâm Trắc phi, Huệ phi nương nương cho mời!”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi lập tức thu lại bộ dáng cợt nhã, trả lời với người bên ngoài: “Bản cung đã biết!”
Đối mặt với thay đổi như vậy của Liễu Nguyệt Phi, Triệu Nhu Nhi là dại ra. Liễu Nguyệt Phi này rốt cuộc là tính cách như thế nào?
Lúc này Liễu Nguyệt Phi cũng không thể quản đến vẻ mặt ngơ ngác của Triệu Nhu Nhi, nhận lấy tờ giấy từ Hoàng Nhi, sau đó bảo phu xe dừng lại, đi ra ngoài!
Bên ngoài đúng là Công tử Thanh cưỡi ngựa đến gọi nàng, khóe miệng Liễu Nguyệt Phi nhẹ nhàng giương lên: “Bản cung đi như thế nào?”
Đội ngũ này tốt xấu gì cũng dài mấy trăm mét, xe ngựa của Huệ phi hẳn là ở phía trước, mà xe ngựa của nàng lại nằm tốp cuối cùng, giữa hai xe ít nhất cũng khoảng bốn trăm mét, nếu không Công tử Thanh cũng sẽ không phải cưỡi ngựa đến.
Lúc này Công tử Thanh vươn tay ra, ý bảo Liễu Nguyệt Phi lên ngựa, ngồi sau lưng hắn.
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy chỉ cười nhẹ, vươn tay chuẩn bị nắm Công tử Thanh, dù sao hiện tại người ta là thái giám, cũng không quản cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên – muốn khi dễ thế nào cũng được!
Dùng một chút lực, liền kéo Công tử Thanh ngã xuống ngựa! Sau đó nàng lập tức leo lên, không đợi Công tử Thanh kịp phản ứng lại đã phi ngựa đi mất!
Công tử Thanh ngẩng đầu nhìn lên thì làm gì còn bóng dáng Liễu Nguyệt Phi nữa, bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo, hắn lập tức trừng mắt bốn phía, tức giận quát: “Ai đang cười, ai đang cười, dám cười nữa ta sẽ bảo Huệ phi nương nương trị tội các ngươi!”
Tiểu nhân đắc chí!
~
Liễu Nguyệt Phi chạy đến bên cạnh xe ngựa Lâm Mẫu Đơn, trực tiếp muốn mắng người. Nha, mọi người đều đang lắc lư dữ dội, ả thì tốt rồi, ngồi xe ngựa xa hoa nhà nàng xuất xưởng! Đây là cái thế đạo gì a! Hiện tại nàng mới biết được tâm tình của An Chiêu Hoa khi thấy xe ngựa của nàng lúc trước!
“Lâm Trắc phi đến đây a, nương nương của chúng ta đợi bên trong đã lâu!” Một cung nữ nhìn thấy Liễu Nguyệt Phi cưỡi ngựa đến, lại không thấy bóng dáng Công tử Thanh thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng dù sao cũng là người trong cung, lập tức phản ứng lại để Liễu Nguyệt Phi bước lên xe!
Liễu Nguyệt Phi xuống ngựa, gật đầu với người nọ một chút liền bước lên!
Trong xe, Lâm Mẫu Đơn đang nhàn nhã nằm trên ghế quý phi, vừa lòng nhìn Liễu Nguyệt Phi mới đến, nói: “Lâm Trắc phi có mang thứ đó đến cho bản cung không?”
Liễu Nguyệt Phi thu lại tức giận, ra vẻ sợ hãi lấy tờ giấy trong tay áo ra đưa cho Lâm Mẫu Đơn: “Nương nương, thứ ngài muốn, ta đã mang đến!”
Tờ giấy đó đúng là phương án bố trí an toàn, chính là một chút cuối cùng không có vẽ, mà phần đó mới là mấu chốt!
Lâm Mẫu Đơn vừa lòng cười, bảo cung nữ tiếp nhận bản vẽ “Chân bản cung có chút đau, ngươi tới xoa bóp một chút!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn giết người, chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Mẫu Đơn, vươn tay xoa bóp cho ả!
Muốn xoa bóp phải không vậy ta để ngươi nếm chút đau khổ đi!
“Nương nương, lực đạo như vậy đã vừa chưa?” Liễu Nguyệt Phi vừa xoa bóp vừa hỏi.
Lâm Mẫu Đơn nhàn nhã từ từ nhắm hai mắt, vô cùng hưởng thụ, Liễu Nguyệt Phi cũng là một bộ dáng chuyên tâm xoa bóp, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lâm Trắc phi này đã bị Huệ phi ăn sạch sành sanh, không dám nói một tiếng. Điều đó khiến Lâm Mẫu Đơn vô cùng vừa lòng.
Liễu Nguyệt Phi lại nhân lúc xoa bóp mà phong tỏa toàn bộ huyệt đạo trên chân Lâm Mẫu Đơn. Không đến ba ngày, Lâm Mẫu Đơn sẽ nằm liệt trên giường! Nếu không cầu nàng, trên đời này cũng không có người nào giải được! Ba ngày không giải huyệt đạo, Lâm Mẫu Đơn chờ tàn phế đi!
“Lâm Trắc phi thật đúng là tuệ tâm a, nói vậy chắc Ngạo Vương gia cũng là vì điểm ấy mà sủng ái Lâm Trắc Phi đi!” Lâm Mẫu Đơn được cho chút ngon ngọt, tâm tình vô cùng tốt!
“Để nương nương chê cười, Tường Vi tuệ tâm như thế nào cũng không bằng một nửa nương nương!” Liễu Nguyệt Phi tiếu lí tàng đao nói. Lâm Mẫu Đơn này, bị bán còn giúp người ta đếm tiền! Hiện tại nàng đang phong bế huyệt đạo của ả, ả còn khen nàng tuệ tâm khéo tay!
“Làm người phải thông minh lanh lẹ, Lâm Trắc phi tốt nhất nên nghe lời bản cung!” Lâm Mẫu Đơn đương nhiên cũng biết câu nói kia hơn phân nửa là trêu chọc ả, nhưng bây giờ ả cũng lười làm lớn chuyện! Dù sao từ nay về sau ả sẽ áp chế Lâm Tường Vi, bây giờ cứ để nàng thoải mái một chút đi!
Cung nữ lấy được bản đồ bố trí liền lui ra phía sau, dùng chim bồ câu gửi đi cho chủ nhân của mình!
~
Trên Thu Minh Sơn, Hoa Lạc Trần cùng lúc nhận được hai bản vẽ, một bản tất nhiên là Lâm Mẫu Đơn đưa, mà bản kia…
“Thái tử, hai bản vẽ không giống nhau!” Phụ tá nhìn xong nói với Hoa Lạc Trần “Bản này hoàn toàn giống với bố trí của Thái tử lúc trước!”
Hoa Lạc Trần tiếp nhận bản vẽ, cẩn thận xem xét, đột nhiên cười to: “Hoa Khanh Trần này, biết dùng bố trí của ta để che giấu. Lâm Mẫu Đơn ả đã bị lừa rồi! Bất quá bản này mới là đồ thật!”
“Sao Thái tử có thể xác định? Chẳng lẽ không sợ nàng lừa ư?” Phụ tá không tin hỏi, bản đó cùng chỉ là động tay động chân một chút trên bố trí của Thái tử lúc trước!
“Nàng sẽ không, bởi vì điểm yếu của nàng trong tay bản cung!”Hoa Lạc Trần vừa lòng nhìn bản đồ. Hoa Khanh Trần ơi Hoa Khanh Trần, ngươi quả nhiên sủng ái Lâm Tường Vi! Nhưng nếu ngươi biết thật ra nàng chỉ là giả mạo thì sẽ như thế nào?
Vì Thu Minh Sơn ở ngay bên ngoài kinh thành, cho nên vào ban đêm, cả đoàn người đã đến, những bách quan đại thần đến trước đều đồng loạt quỳ gối nghênh đón Hoàng thượng, sau lưng Hoa Mạch Tiêu là Hoàng hậu cùng Huệ phi đứng hai bên. Hoa Khanh Trần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Huệ phi, nhưng cũng không kinh ngạc. Trước đó Liễu Nguyệt Phi đã nói cho hắn Huệ phi chính là Lâm Mẫu Đơn!
Hoàng đế cho bách quan đứng lên, sau đó liền ôm Huệ phi bước vào trong trướng, hoàn toàn quên mất Hoàng hậu cùng Minh Nguyệt Công chúa đứng bên cạnh!
Liễu Nguyệt Phi nhìn sắc mặt của Hoàng hậu cùng Hoa Minh Nguyệt, xấu xa nở nụ cười. Lâm Mẫu Đơn này quá khoe khoang nhất định sẽ đưa đến họa sát thân! Cho rằng Hoàng hậu là ngồi không sao? Người ta ở thâm cung đã lâu, lớn tuổi mà vẫn không hề suy yếu, rõ ràng là một cây đại thụ!
“Đang cười cái gì?” Hoa Khanh Trần lúc này bước đến bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, nhìn vẻ mặt xem diễn của nàng liền tò mò hỏi, là ai sắp không hay ho?
“Sư…… Vương gia!” Liễu Nguyệt Phi thiếu chút đã kêu sư phụ, nhưng nhìn bên cạnh thấy Triệu Nhu Nhi còn đứng liền lập tức sửa miệng! “Ha ha, thiếp thân thấy nơi này phong cảnh không tệ nên mới cười!”
Lấy cớ này thực vụng về! Nhưng Hoa Khanh Trần rất hiểu nàng, cũng không hỏi nhiều nữa!
“Thiếp thân thỉnh an Vương gia!” Triệu Nhu Nhi nhìn thấy Hoa Khanh Trần thì vội vàng hành lễ, nhưng mặt vẫn không chút biểu cảm, không hề có vẻ vui mừng.
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Mộc Khinh, này còn phải để nàng ngẫm lại, làm sao để Trắc phi Ngạo Vương cùng Mộc đại nhân bỏ trốn?
“Sắc trời đã muộn, trở về nghỉ ngơi đi!” Nói xong, liền mang theo hai người về đại trướng.
Triệu Nhu Nhi cùng Liễu Nguyệt Phi được sắp xếp ở chung một trướng, có điều Liễu Nguyệt Phi ngại không quen, liền mặt dày dính theo Hoa Khanh Trần! Cho nên đại trướng vốn cho hai người thì chỉ còn Triệu Nhu Nhi cùng tỳ nữ của nàng, có vẻ trống trải!
Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi bị thiếu chủ nhà mình bỏ lại, đến tối liền tự ra ngoài tìm chỗ ngủ, rừng núi hoang vắng, tùy chỗ mà ngủ mới thoải mái!
Trong trướng, nha hoàn Vô Ngôn của Triệu Nhu Nhi thầm oán thay tiểu thư nhà mình “Tiểu thư, sao cô không đi tìm Vương gia thị tẩm a, gả đến vương phủ đã một tháng, Vương gia cũng chưa lâm hạnh tiểu thư một lần nào!”
Danh hiệu Trắc phi này, chừng nào chưa có một đứa trẻ để giữ vững thì địa vị của tiểu thư vẫn còn bất ổn!
Những lời này khiến Triệu Nhu Nhi đỏ bừng mặt, trực tiếp nói lớn: “Vô Ngôn, không được nói bậy!”
“Tiểu thư, em mới không có nói bậy, cô xem Công chúa Bắc sát kia không phải vậy sao? Nam nhân đều thích dạng này!” Vô Ngôn hôm nay là quyết định phải tẩy não tiểu thư nhà mình!
“Tiểu thư, không phải em nói chứ, hiện tại cô đã lập gia đình, đương nhiên phải suy nghĩ cho bản thân, vận mệnh như thế là cha mẹ quyết định, huống chi cô còn là Hoàng thượng chỉ hôn!”
“Vô Ngôn, không được nói bậy!” Triệu Nhu Nhi giận đến sắc mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa đã muốn khâu miệng Vô Ngôn lại!
“Tiểu thư không phải là còn nhớ đến Mộc đại nhân chứ? Cô hiện tại đã lập gia thất, còn gả cho hoàng gia, cô cùng Mộc đại nhân đã không thể…” Vô Ngôn kinh ngạc nói, dọa Triệu Nhu Nhi lập tức bịt lại miệng nha hoàn của mình!
“Nói cái gì vậy? Ngại mạng tiểu thư nhà em quá dài sao? Em cũng không sợ tai vách mạch rừng a!” Triệu Nhu Nhi hận không thể bổ đầu nha đầu này ra xem có phải bên trong đều là bã đậu không!
“Tiểu thư, thực xin lỗi!” Vô Ngôn cũng phát hiện mình đã phạm phải sai lầm gì, lúc này nghĩ lại mới thấy sợ!
“Thôi, nghỉ ngơi đi!” Triệu Nhu Nhi lắc đầu, cũng may hôm nay Lâm Tường Vi không có trong trướng này, nếu có, còn không biết sẽ gặp tai ương gì!
“Dạ!” Vô Ngôn tựa như xin lỗi Triệu Nhu Nhi, vội vàng đi lấy nước rửa mặt.
Ngay lúc Vô Ngôn bước khỏi lều trại, một bóng đen bên ngoài bay đi, không để Vô Ngôn thấy……
~
Ngày tiếp theo là bắt đầu thu vây kéo dài ba ngày. Ba ngày chia làm ba ván, Hoàng tử cùng Vương gia chia đội, mỗi ngày đội nào săn được nhiều hơn là chiến thắng!
Nhóm nữ quyến đều ngồi trong trướng chờ, còn nam tử thì đi săn!
Trước mắt, được chú ý nhất là Thái tử Hoa Lạc Trần cùng Ngạo Vương Hoa Khanh Trần, rất nhiều người xem lần thu vây này chính là cuộc chiến giữa hai người họ!
Lúc này Hoa Mạch Tiêu cười nhẹ nhìn hai nhi tử, trên mặt là vẻ hòa ái vô cùng: “Thu vây lần này, các con đều cố lên. Trẫm hy vọng nhìn thấy kết quả làm trẫm vừa lòng!”
“Nhi thần tuân mệnh!” Hai giọng nói đồng thời vang lên thể hiện hào khí tuổi trẻ của hai người!
“Được! Xuất phát!” Hoàng đế ra lệnh một tiếng, Hoa Khanh Trần cùng Hoa Lạc Trần ai cũng không nguyện ý là người xuất phát sau, đều ào ào lên ngựa, như hai thanh kiếm sắc xông ra ngoài!
Một trận bụi đất bay lên, sau đó nơi này liền an tĩnh lại. Hoàng thượng cũng hưng trí bừng bừng cùng vài lão thần đi săn bắn, chỗ này cũng chỉ còn Hoàng hậu cùng Huệ phi nhìn chằm chằm nhau, ai cũng không muốn về nghỉ ngơi, đều muốn mình là người đầu tiên ra đón khi Hoàng thượng trở về.
Liễu Nguyệt Phi đứng trong đám người, có chút bất an nhìn ra xa. Không biết vì sao, thu vây lần này, nàng mơ hồ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không nói được là sẽ xảy ra chuyện gì! Lấy công lực của sư phụ, lại có Huyền Thiên Diệt Thiên ở bên cạnh bảo hộ, Cực Thiên đang âm thầm quan sát hết thảy, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Vậy nàng đang lo lắng cái gì chứ?
“Ai nha, chân bản cung sao lại đau như vậy?” Lâm Mẫu Đơn nhìn bóng dáng Liễu Nguyệt Phi, không có ý tốt nói.
Liễu Nguyệt Phi đương nhiên biết ả là đang gọi nàng, cư nhiên còn ngại mạng quá lớn, xem ra nàng nên thay đổi kế hoạch, trước để ả đau ba ngày, sau đó liền phế đi chân ả!
“Nương nương chân đau a? Vậy để Tường Vi xoa bóp cho nương nương một chút!” Liễu Nguyệt Phi nói với Lâm Mẫu Đơn, vẻ vô cùng nghe lời, khiến Lâm Mẫu Đơn thầm vui mừng. Lâm Tường Vi hiện tại là bị ả ăn sạch, nói đông không dám đi tây!
“Trắc phi thông tình đạt lí như thế, vậy bản cung cũng không khách khí!”
“Nương nương quá khen rồi, có thể phục vụ cho nương nương là vinh hạnh của Tường Vi!” Liễu Nguyệt Phi nói, đồng thời chạy đến xoa bóp cho Lâm Mẫu Đơn.
Hành động này trong mắt nhóm nữ quyến không thể nghi ngờ là Lâm Tường Vi dựa vào Huệ phi. Vô Ngôn nhìn không vừa mắt nói với Triệu Nhu Nhi: “Dụ dỗ bại hoại, Vương gia không ở đây liền đi tìm chỗ dựa. Tiểu thư, địa vị của cô không an ổn a!”
Triệu Nhu Nhi phát hoảng, nhanh chóng kéo tay áo nha hoàn để nàng nói ít đi một chút!
Bên này, Hoàng hậu hừ lạnh uống một ngụm trà, Minh Nguyệt Công chúa bên cạnh lại không có được khí phách tao nhã như vậy!
“Tường Vi Công chúa vốn cao cao tại thượng hiện tại cũng nguyện bóp chân cho một phi tử, thật đúng là càng ngày càng ti tiện a!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đồng loạt nở nụ cười, Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Liễu Nguyệt Phi vẫn ngồi xoa bóp không nói gì, mặc kệ người ta cười nhạo nàng. Một màn này trong mắt Lâm Mẫu Đơn trở thành vô cùng nhu thuận, xem ra nàng đã hoàn toàn bị mình nắm được, tâm tình ả cũng tốt lên.
Mọi người thấy Liễu Nguyệt Phi không cãi lại thì lời nói càng không có chừng mực, cực kì khó nghe, nhưng trên mặt Liễu Nguyệt Phi vẫn duy trì nụ cười mỉm, một chút cũng không phản ứng lại.
Tình huống này ngay cả Triệu Nhu Nhi cũng không nhịn nổi nữa. Lâm Tường Vi là người của Ngạo vương phủ, nàng cũng vậy, hiện tại Hoa Khanh Trần không ở đây, hai người hẳn là nên đoàn kết lại với nhau, nàng không nên tỏ ra lạnh nhạt!
“Mọi người không cần như thế. Huệ phi nương nương thân là Hoàng phi, cũng là trưởng bối của Nhu Nhi cùng Lâm Trắc phi, vãn bối xoa chân cho trưởng bối chính là tẫn hiếu, vì sao vào mắt Công chúa cùng các vị Phu nhân lại trở nên ti tiện?” Triệu Nhu Nhi không vội không nóng nảy gằn từng tiếng, mỗi chữ đều ý tứ, mỗi câu đều châm chọc, khiến những người ở đây đều thay đổi sắc mặt, chuyển ánh mắt sang Triệu Nhu Nhi!
Vô Ngôn lúc này cũng vô cùng lo lắng. Ai nha, tiểu thư của nàng a, lúc này mà mạnh mẽ cái gì chứ? Ánh mắt những người này giống như muốn sống nuốt tiểu thư vậy! Nàng lập tức kéo Triệu Nhu Nhi nói: “Tiểu thư a, nhanh chút bồi tội với những Vương phi, Phu nhân này, sau đó chúng ta rời đi”
Triệu Nhu Nhi đã có chút phát hỏa, một phen bỏ tay khỏi Vô Ngôn, nghiêm túc nói: “Mọi người cũng không phải người vô lí chứ!”
Những lời này, Triệu Nhu Nhi là nói cho Vô Ngôn, cũng nói cho mọi người ở đây nghe. Hoàng hậu vẫn im lặng uống trà, Hoa Minh Nguyệt sắc mặt tức giận, những Vương phi, Phu nhân khác sắc mặt cũng không tốt, nhưng thật sự không tìm ra lời gì để nói. Triệu Nhu Nhi bình thường là bộ dáng dịu dàng, dễ bắt nạt, nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc, lời nói tất cả đều có lí, thật sự là rất đáng giận!
Liễu Nguyệt Phi một bên đùa bỡn hai chân Lâm Mẫu Đơn, một bên nhìn Triệu Nhu Nhi vì nàng xuất đầu, hảo cảm trong lòng nhất thời tăng vọt, không ngờ Triệu Nhu Nhi này còn có thể nói năng rất lưu loát!
Sau đó mọi người cũng không còn hứng thú, đều tìm cớ trở về, người còn ở lại thì bắt đầu nói chuyện phiếm, Liễu Nguyệt Phi xoa bóp đến tay phát đau, trực tiếp điểm huyệt ngủ của Lâm Mẫu Đơn mới thoát khỏi bể khổ!
Đi đến ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhu Nhi, Liễu Nguyệt Phi nhỏ giọng nói: “Cám ơn cô!”
Triệu Nhu Nhi nghe vậy nhẹ gật đầu cười “Không có gì……”
“Ta nói Lâm Trắc phi a, không có việc gì thì đừng gây chuyện, để tiểu thư nhà ta đến thu thập cho ngài!” Không đợi Triệu Nhu Nhi nói xong, Vô Ngôn đã mở miệng.
Bị nói như vậy, Liễu Nguyệt Phi đơ nửa ngày, Triệu Nhu Nhi nhỏ giọng quát: “Vô Ngôn, không được vô lễ!” Sau đó cười xin lỗi với Liễu Nguyệt Phi: “Mong muội muội tha thứ, Vô Ngôn chính là bị ta dạy không nghiêm!”
Liễu Nguyệt Phi vốn cũng không phải người keo kiệt, chỉ cần người khác không có tâm tư, nàng đều có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, huống chi lúc trước Triệu Nhu Nhi còn giúp nàng.
Bèn xua tay nói: “Không có việc gì……” Vừa nói vừa nhìn Vô Ngôn, trong lòng một trận buồn cười, nha đầu này đúng là hồn nhiên đáng yêu.
“Ý, trâm cài đầu của Nhu Nhi tỷ rất đẹp mắt!” Liễu Nguyệt Phi thấy không còn gì để nói, bèn cố ý tìm đề tài. Lại không ngờ vừa nói xong đã thấy sắc mặt Triệu Nhu Nhi hơi biến đổi, nhưng rất nhanh đã bình thường lại, trong lòng nàng nổi lên chút nghi hoặc.
“Đây không phải trâm cài đầu, đây là bộ diêu*!” Vô Ngôn lên tiếng giải thích, bởi vì vừa rồi Liễu Nguyệt Phi không trách tội, nên nàng trực tiếp xem tính tình Liễu Nguyệt Phi giống như tiểu thư nhà nàng, tất nhiên trong lòng cũng không cố kị gì.
(R: đại loại là 2 thứ này khác nhau, ta cũng không biết rõ là khác như thế nào. Hình như bộ diêu thì có cái toòng teng còn trâm cài đầu thì k. Bộ: bước đi, diêu: lay động. Ta đoán thôi. Hình đây:
Trâm cài đầu:
Bộ diêu: )
“Vô Ngôn!” Triệu Nhu Nhi thật sự là hận không thể mang nha đầu này về dạy dỗ một phen, cứ tiếp tục như vậy sẽ khó tránh khỏi đắc tội người khác mà mang đến họa sát thân!
“Tiểu thư… em……”
“Đi xuống, không biết lớn nhỏ!” Triệu Nhu Nhi sắc mặt khó coi quát lớn, sau đó nhìn lại Liễu Nguyệt Phi, xin lỗi nói: “Không biết dạy dỗ nên mới đắc tội muội muội, bây giờ ta sẽ về giáo huấn Vô Ngôn lại!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy nhún vai “Không sao, ta không……”
“Phải, là không có quy củ phép tắc, Nhu Nhi đi trước!” Triệu Nhu Nhi đi có chút vội vàng, lần đầu tiên phát hỏa trước mặt Vô Ngôn. Lúc trước nàng cũng chỉ quát lớn, hiện tại còn có thêm tức giận, khiến Vô Ngôn hết sức sợ hãi, nhanh chóng bước theo sau, rất sợ Triệu Nhu Nhi sẽ vì tức giận mà không muốn nàng nữa!
Nhìn bóng dáng một đôi chủ tớ này, Liễu Nguyệt Phi đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bộ diêu trên đầu Triệu Nhu Nhi, trực giác nói với nàng, có vấn đề!
Sắc trời gần tối, đội săn bắn mới trở về, Liễu Nguyệt Phi cùng mọi người chờ trong đại viện, đầu tiên là nghe một trận tiếng vó ngựa vang dội, sau đó là tiếng nam sĩ cao ngạo rống lên. Người cưỡi ngựa về trước đúng là Hoa Khanh Trần, phía sau là đội ngũ của hắn, chỉ thấy trong lồng có rất nhiều thú, lớn có sói, nhỏ có thỏ, vô cùng đa dạng!
Hoa Mạch Tiêu đã sớm ngồi trên cao, vừa lòng nhìn Hoa Khanh Trần là người đầu tiên trở về. Sau Hoa Khanh Trần, Hoa Lạc Trần thì lại không có một con mồi nào, Liễu Nguyệt Phi không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, Hoa Khanh Trần đã bước đến, nàng liền chạy ra nghênh đón.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?” Liễu Nguyệt Phi nhận lấy áo khoác Hoa Khanh Trần cởi ra, vội vàng hỏi.
Triệu Nhu Nhi bên này cũng nhanh chóng bước tới, cười nói: “Chúc mừng Vương gia, ngày đầu tiên toàn thắng!”
Hoa Khanh Trần thấy vậy, nói với Triệu Nhu Nhi: “Ừm!” Rồi tầm mắt chuyển lên Hoa Mạch tiêu đang ngồi trên long ỷ, vỗ vỗ bả vai Liễu Nguyệt Phi, nhỏ giọng nói: “Trở về rồi nói!”
Sau đó liền bước đến Hoa Mạch Tiêu.
Tiếp theo là mấy lời tán thưởng của Hoàng thượng, Liễu Nguyệt Phi không có tâm tình nghe, nhìn cái lồng trống rỗng của Hoa Lạc Trần, trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái vô cùng. Rõ ràng Hoa Lạc Trần không có đi săn thú mà là tặng cho sư phụ. Vì sao hắn phải làm như thế?
Nếu nàng không nghĩ sai, người sau lưng Lâm Mẫu Đơn chính là Hoa Lạc Trần, muốn bản đồ bố trí cũng là hắn. Nhưng là vì sao đến giờ bên phía bố trí kia vẫn chưa truyền đến tin tức? Hoa Lạc Trần rốt cuộc dự tính làm gì?
Sau tiệc tối, Liễu Nguyệt Phi chưa ăn bao nhiêu đã trở lại đại trướng, nghiêm túc nhìn bản đồ Thu Minh Sơn. Thời này bản đồ thiếu thốn, bình thường một quốc gia cũng không có một bản đồ hoàn chỉnh, Thu Minh Sơn này bởi vì mỗi năm Nam Tề đều tổ chức đại hội săn bắn, kẻ cầm quyền đương nhiên sẽ tốn nhiều tâm huyết vào.
Cho nên ở thế giới hiện tại, bản đồ hoàn chỉnh nhất cũng chỉ có của Thu Minh Sơn, nhưng trong mắt Liễu Nguyệt Phi lại là rối tinh rối mù. Nha, cái đám này là gì vậy a?
Đường mức không có, địa lí, hình dạng không có, thước đo tỉ lệ cũng không, chỉ vẽ chỗ này là cái gì, chỗ kia là cái gì, hoàn toàn chính là trình độ học sinh tiểu học vẽ bản đồ! Khiến nàng tức giận đến mức quăng chén trà. Lần sau vẽ bản đồ bán, nói không chừng sẽ kiếm được một khoản lớn!
“Đang tức giận cái gì?” Hoa Khanh Trần trở về đã thấy Liễu Nguyệt Phi đang đấu với bản đồ, không hiểu hỏi.
“Sư phụ, người mau đến xem xem, đây là cái gì a?” Liễu Nguyệt Phi thấy Hoa Khanh Trần trở về, lập tức oán giận, cái gì mà đệ nhất bản đồ chứ, còn không bằng bản phác họa sơ thảo Liễu Diệp sơn trang của nàng!
Hoa Khanh Trần nghe vậy, bước đến nhìn thoáng qua, nhíu mày hỏi: “Bản đồ cũng chọc tới ngươi?”
“Này cũng gọi bản đồ sao, hoàn toàn xem không hiểu gì hết!” Liễu Nguyệt Phi tức giận muốn xé, nhưng là vừa nghĩ đến đây là bảo bối của Nam Tề, Hoa Mạch Tiêu có thể sẽ chém nàng, liền từ bỏ.
Hoa Khanh Trần tất nhiên cũng biết Liễu Nguyệt Phi đang oán giận cái gì. Liễu Nguyệt Phi lúc nhỏ nhàm chán vẽ một bản bố trí cạm bẫy ở Liễu Diệp sơn trang cho hắn xem, lúc ấy hắn đã rất khiếp sợ khi thấy những gì được vẽ trên đó, hiện tại đột nhiên nhớ lại, thuận tiện mở miệng hỏi: “Vì sao trong đầu ngươi đều là mấy thứ người thường không có? Ngươi từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh ta, sao ta không biết mấy thứ đó là ngươi học được ở đâu?”
Phép tính toán học, cách vẽ bản đồ, nguyên lý máy móc, đây đều là mấy thứ thần kì chưa bao giờ có, thật là do đồ đệ hắn nghĩ ra được sao?
Liễu Nguyệt Phi đột nhiên nghẹn lời, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Hoa Khanh Trần hoài nghi thân thế của nàng, vấn đề này khiến nàng thực bất an, trong lòng không yên.
Nhưng mà suy nghĩ của Hoa Khanh Trần lại là, đồ đệ này có phải đã bái người khác làm thầy hay không? Bởi vì Liễu Nguyệt Phi từ nhỏ đã thích chạy ra ngoài, có lần để hắn tìm một tháng mới thấy, có thể nào lần đó đã nhận thức sư phụ khác không? Nếu thật là như vậy, xem ra hắn nên giáo huấn nàng một chút!
“Sư phụ, đều là người ta tự nghĩ ra!” Thời điểm này, Liễu Nguyệt Phi chỉ nghĩ ra được cách mặt dày nhận bừa.
Nếu là trước đây thì Hoa Khanh Trần sẽ tin tưởng, nhưng là vừa nghĩ đến Liễu Nguyệt Phi bái người khác làm thầy, trong lòng hắn liền không thoải mái, lạnh nhạt nói “Ngươi mới mười lăm tuổi, đã thông minh như vậy?”
Liễu Nguyệt Phi trong lòng lộp bộp một tiếng, càng lúng túng không thôi, nhưng là nàng cũng không dám nói sự thật cho Hoa Khanh Trần, nếu để sư phụ biết nàng là linh hồn đến từ dị thế, có thể xem nàng là quái vật hay không? Hay là sẽ vì nàng chiếm cứ thân thể Liễu Nguyệt Phi nên vứt bỏ nàng?
Biểu cảm ấp úng của Liễu Nguyệt Phi lọt vào mắt Hoa Khanh Trần càng củng cố cho nhận định Liễu Nguyệt Phi bái sư phụ khác, hắn lạnh giọng nói: “Xem ra ngươi quả nhiên có việc gạt ta?”
Ngữ điệu như thế này, Liễu Nguyệt Phi tuy không xa lạ, nhưng đây là lần đầu tiên Hoa Khanh Trần dùng ngữ điệu này nói với nàng, trong lòng nàng thoáng chốc nổi lên một trận đau đớn, trên mặt lại vẫn làm như vô tội nói: “Mới không có, người cư nhiên không tin ta!”
Nói như thế nào đi nữa, Hoa Khanh Trần cũng là nhìn Liễu Nguyệt Phi lớn lên, nhất cử nhất động của nàng, hắn lại không biết sao? Nàng sốt ruột che giấu như vậy, càng thêm xác định suy nghĩ trong đầu hắn!
Bàn tay to vung lên, trực tiếp ôm lấy Liễu Nguyệt Phi, kéo xuống mặt nạ, để nàng lấy dung mạo thật đối mặt với hắn!
Bởi vì Hoa Khanh Trần trực tiếp kéo xuống, làm Liễu Nguyệt Phi có chút đau đớn, vành mắt cũng ửng hồng lên nhìn Hoa Khanh Trần, không hiểu hỏi: “Người rốt cuộc muốn làm gì a?”
Từ đầu đến cuối, Liễu Nguyệt Phi ở trước mặt Hoa Khanh Trần đều là hình tượng của một đứa nhỏ, hiện tại cũng là giống tiểu hài tử đang bị người lớn trách phạt.
Nhưng Hoa Khanh Trần đang nổi nóng, sao có thể nghĩ nhiều như vậy? Vừa nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu kiều mị này, giọng nói nũng nịu này gọi nam nhân khác là sư phụ, hắn liền nổi trận lôi đình, không thể bình tĩnh.
Sắc mặt hắn xanh mét, một tay vẫn ôm lấy eo Liễu Nguyệt Phi, một tay nâng đầu nàng để nàng đối mặt với hắn nói “Không cho phép ngươi có bất cứ chuyện gì gạt ta!”
“Ta không có!” Tính tình Liễu Nguyệt Phi chính là ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa Hoa Khanh Trần lần đầu tiên lấy sắc mặt xanh mét này nói chuyện với nàng, khiến nàng dù muốn cũng không dám nói ra.
Trong lòng Hoa Khanh Trần lúc này tràn ngập lửa giận, khí lực trên tay vô thức tăng lên, đến khi Liễu Nguyệt Phi bị đau mà kêu lên hắn mới phản ứng lại, lập tức nới lỏng tay.
Vừa định hỏi Liễu Nguyệt Phi có bị thương ở đâu hay không, đã bị nàng vung lên một cái tát, đôi mắt ngập nước nói: “Người đi, ta không muốn nhìn đến người, người đi a!”
Trước giờ vẫn luôn được Hoa Khanh Trần sủng trong lòng bàn tay, tình huống như hôm nay chưa từng xuất hiện, khiến Liễu Nguyệt Phi vốn luôn được sủng lúc này trong lòng nổi lên sợ hãi, tựa như đứa nhỏ sợ bị người lớn vứt bỏ, hơn nữa sau khi nàng nhận ra tâm ý của bản thân đối với Hoa Khanh Trần, nàng lại càng luyến tiếc phải rời đi. Tình huống hôm nay khiến nàng trở tay không kịp, nếu không hoàn toàn nắm chắc, nàng sẽ không nói ra. Nàng không thể chấp nhận sự thật sẽ mất đi Hoa Khanh Trần.
Nhưng mà Hoa Khanh Trần thấy Liễu Nguyệt Phi như vậy, suy nghĩ trong lòng lại là nàng cư nhiên bảo hộ người nọ đến thế, không nói ra người nọ là ai là vì sợ hắn sẽ tổn thương đến sao? Hắn còn định nói thêm nhưng thấy Liễu Nguyệt Phi ôm đầu khóc rống, lửa giận trong lòng cũng dần dịu lại, vừa định vòng tay ôm nàng an ủi lại bị nàng đẩy ra, khóc hô: “Người đi a, người đi a!”
Hoa Khanh Trần nghe vậy, trong lòng nghĩ đến kẻ không biết là ai kia, hắn cư nhiên vì kẻ đó mà bị đồ đệ yêu nhất đuổi đi! Lửa giận vừa lắng xuống nhất thời lại hực lên, hắn phất tay áo rời đi, đến cửa thì quay sang phân phó Diệt Thiên: “Đi tra xem thiếu chủ có từng liên hệ chặt chẽ với người nào hay không!”
Trong đại trướng, Liễu Nguyệt Phi không biết khóc bao lâu mới ngừng lại, nàng như vậy đã hai lần rồi. Nghĩ đến kiếp trước nàng kiêu ngạo vô cùng, kiếp này lại vì một nam tử mà khóc lóc nức nở, đây chính là cái gọi là tình yêu sao? Vì sao tình yêu của nàng lại khó khăn như vậy, thống khổ như vậy chứ?
Khóc đỏ mắt, nàng toàn thân mỏi mệt, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lại trong lúc mơ hồ cảm giác được bản thân rơi vào một vòng ôm ấm áp, cứ như vậy mà ngủ say!
Ngày thứ hai tỉnh lại, nàng một mình nằm trên giường lớn, đôi mắt sưng đỏ không mở ra được, nàng liền ở trên giường không đứng dậy. Thanh Nhi Hoàng Nhi thấy nàng vẫn chưa rời giường, nghĩ đến tối hôm qua môn chủ không cho bọn họ đi vào quấy rầy thiếu chủ, nhưng tiếng khóc trong đại trướng bọn họ cũng nghe rõ ràng, lúc này đã buổi trưa, Thanh Nhi Hoàng Nhi không thể bình tĩnh được nữa mà tiến vào đại trướng.
Hai người vừa tiến vào đã bị những gì mình nhìn thấy dọa ngốc. Nữ tử tóc tai bù xù, ánh mắt sưng đỏ, đang ghé lên bàn không biết làm gì chính là thiếu chủ của bọn họ sao?
Hai người không khỏi kinh hô một tiếng: “Thiếu chủ –”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe, híp đôi mắt sưng đỏ nhìn lên một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu làm việc của nàng.
Thanh Nhi Hoàng Nhi bất đắc dĩ nhìn nhau, Thanh Nhi mang lên nước rửa mặt, Hoàng Nhi thì chải đầu cho nàng, một canh giờ sau, mới đem Liễu Nguyệt Phi trang điểm thành hình người.
Thanh Nhi cầm túi chườm đá trên tay giúp Liễu Nguyệt Phi đắp lên đôi mắt sưng đỏ, ngập ngừng nửa ngày cũng không hỏi ra miệng được, môn chủ vẫn luôn yêu thương thiếu chủ, sao tự dưng tối qua lại nháo đến vậy!
Hoàng Nhi cũng biết không nên hỏi nhiều, liền xem bản vẽ trên tay Liễu Nguyệt Phi, hỏi “Thiếu chủ, cô đang làm cái gì a?”
“Vẽ bản đồ a!” Liễu Nguyệt Phi không ngẩng đầu, tiếp tục híp một mắt vẽ, dùng dấu hiệu trên bản đồ Thu Minh Sơn kết hợp với phương pháp vẽ bản đồ ở hiện đại vẽ lại một lần.
Hoa Khanh Trần sáng sớm đã xuất phát, bắt đầu ngày săn bắn thứ hai. Hắn tối qua vốn muốn bàn với Liễu Nguyệt Phi một số chuyện về buổi săn bắn, nhưng không biết vì sao mọi chuyện lại thành như vậy. Sáng sớm hôm nay, hắn là mang một tấm mặt đen mà xuất phát.
Mộc Khinh cùng Đông Phương Ngưng Tử bên cạnh vì ở sát đại trướng của Hoa Khanh Trần nên tất nhiên cũng nghe được tiếng động, xem ra là Lâm Trắc phi chọc vị Quỷ Kiến Sầu này không vừa ý rồi!
Hoa Lạc Trần tất nhiên cũng biết, cơ sở ngầm của hắn trải rộng khắp nơi, Hoa Khanh Trần xảy ra chuyện gì, hắn là người biết đầu tiên, hắn cười cười cưỡi ngựa đến trước mặt Hoa Khanh Trần nói: “Hôm qua vận khí không tốt, hôm nay nhất định phải thắng hoàng đệ!”
Hoa Khanh Trần bản thân tâm tình không tốt, không thèm nhìn Hoa Lạc Trần đã trả lời: “Hoàng huynh hôm qua không thèm săn bắn mà hưởng thụ phong cảnh, hoàng đệ rất hâm mộ!”
“Hoàng đệ hiểu lầm, hôm qua hoàng huynh là không chọn đúng vị trí, dã súc đều tập trung chỗ hoàng đệ, hoàng huynh tất nhiên là không săn được con nào!” Trên mặt Hoa Lạc Trần treo một nụ cười nhàn nhạt, người không biết còn cho rằng những gì hắn nói là thật.
Hoa Khanh Trần hừ lạnh, châm chọc nói: “Chẳng lẽ hoàng huynh hôm nay là muốn đồng hành với hoàng đệ sao?”
Hoa Lạc Trần nghe vậy lại không hề tức giận mà cười to: “Vẫn là hoàng đệ hiểu biết vi huynh a!”
Lời này vừa nói ra, trên mặt Mộc Khinh cùng Đông Phương Ngưng Tử đều trầm trọng lên, Hoa Khanh Trần thì vẫn là bộ dáng khó coi!
“Nếu đã vậy, thì mời hoàng huynh đuổi theo!” Hoa Khanh Trần lạnh giọng nói, sau đó liền nhanh chóng cưỡi ngựa phi vào rừng cây.
Nháy mắt, đám người Mộc Khinh thấy vậy, cũng lập tức theo sau, trong chốc lát, một trận tiếng vó ngựa dữ dội, bụi đất bay lên cuồn cuộn!
Phụ tá Hoa Lạc Trần thấy vậy, lập tức nói: “Thái tử, chúng ta có theo sau không?”
Hoa Lạc Trần nghe vậy cười nói: “Theo, sao lại không theo? Chính là chúng ta chậm rãi đi, trò hay mới có thể trình diễn!”
Phụ tá hiểu ý cười, sau đó liền hạ lệnh để mọi người chậm rãi hành tẩu, không cần sốt ruột. Hôm nay là lần đầu tiên Hoa Lạc Trần cùng Hoa Khanh Trần chính diện đấu với nhau! Trong lòng hai người đều có kế hoạch, âm mưu cũng dần thực hiện.
~
Trong đại trướng, Liễu Nguyệt Phi vẽ xong bản đồ, vừa lòng nhìn lại, quả nhiên thuận mắt hơn, sau đó mới húp một ngụm cháo trắng Thanh Nhi mang lên, nàng chỉ khi chìm trong công việc mới có thể quên bi thương, quên hết thảy.
Nhưng là hiện tại bản đồ cũng đã hoàn thành, bóng dáng Hoa Khanh Trần lại xuất hiện trong đầu, tâm nàng lại bắt đầu đau đớn.
Bất quá hiện tại Liễu Nguyệt Phi cũng không cảm thấy khó chịu, mà là một nỗi lo khác trong lòng làm cho nàng bất an! Loại tâm tình này kỳ thực chính là một loại dự cảm, cảm giác giống như có chuyện gì sẽ xảy ra. Đột nhiên miệng nàng tê rần, vội vàng phun ra một mảnh gốm vỡ, hẳn là vừa rồi lẫn trong bát!
“Thiếu chủ, cô không sao chứ, em thực đáng chết, em……” Thanh Nhi bên cạnh thấy động tác Liễu Nguyệt Phi, mới đầu có chút không hiểu, sau đó nhìn thấy mảnh gốm trong tay nàng cùng với cánh môi chảy máu liền hoảng sợ nói.
Nhưng Liễu Nguyệt Phi cũng không trả lời, suy nghĩ đã bay đến một nơi xa, một lúc lâu sau, Liễu Nguyệt Phi mới hỏi: “Thanh Nhi, sư phụ đi ra ngoài đã bao lâu?”
“Đã sắp ba canh giờ!” Thanh Nhi có chút không hiểu, nhưng là vẫn trả lời, nhìn cánh môi vẫn còn chảy máu của Liễu Nguyệt Phi, nóng vội nói: “Thiếu chủ, vẫn là để em nhìn xem miệng của cô như thế nào a!”
Liễu Nguyệt Phi lại nhẹ nhàng lắc đầu, não bộ lại nhanh chóng suy nghĩ, là chỗ nào có vấn đề? Cẩn thận suy xét lại, nàng không cho phép bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sư phụ xảy ra!
~
Trong bãi săn, Hoa Khanh Trần cưỡi ngựa chạy một khoảng xa, người phía sau vẫn chưa đuổi kịp, đột nhiên Hoa Khanh Trần dừng lại, ánh mắt tập trung vào một con hổ trắng trước mắt, trong lòng dần dần dâng lên một niềm vui. Hổ, cư nhiên để hắn gặp được hổ.
Phiền muộn trong lòng cũng vì điều này mà vơi đi một ít, hắn nhẹ nhàng xuống ngựa, cầm cung tên trên tay, thận trọng từng bước đến gần Bạch Hổ, ngay lúc cách con hổ tầm trăm mét, Hoa Khanh Trần nấp xuống, mượn cỏ dại che khuất, chờ đợi thời cơ để một tên bắn gục!
Thời gian từng chút trôi qua, Bạch Hổ vẫn không cảm thấy nguy hiểm mà tiếp tục ăn con mồi của nó, không hề phát hiện có một bóng người đến gần.
Hoa Khanh Trần nhìn nhất cử nhất động của Bạch Hổ, từ từ kéo cung tên nhắm ngay nó. Ngay lúc hắn chuẩn bị buông tay, đột nhiên phía sau Bạch Hổ xuất hiện một thân ảnh màu đỏ, cũng khiến Bạch Hổ chú ý!
Hoa Khanh Trần ngưng mắt nhìn lại, nhất thời kinh ngạc vô cùng, người tới cư nhiên là Đỗ Chân Chân!
Mắt thấy Bạch Hổ sẽ vọt lên cắn Đỗ Chân Chân, Hoa Khanh Trần không kịp nghĩ nhiều, liền quăng cung tên sang một bên phi thân đến chỗ Đỗ Chân Chân.
Lúc này Bạch Hổ cùng Đỗ Chân Chân khoảng cách đã rất gần, thấy có người xâm nhập lãnh địa của nó, Bạch Hổ tất nhiên sẽ không khách khí vồ đến. Đã đến đây, vậy thành đồ ăn cho nó đi!
Đỗ Chân Chân vốn đang trên đường đến Thu Minh Sơn, không biết vì sao đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc tỉnh lại đã ở trong này, mới đi vài bước liền nhìn thấy quái vật trước mắt, bị dọa đến kêu to lên. Nàng theo bản năng muốn vận khinh công bay đi nhưng lại chậm một bước, quần áo đã bị Bạch Hổ cào rách, một ít da thịt cũng theo đó mà tổn thương, nhất thời một cỗ đau đớn từ lòng bàn chân lan đến toàn thân Đỗ Chân Chân, nàng dùng sức đánh ra một chưởng để Bạch Hổ lui lại, nhưng một chưởng đó cũng đã dùng toàn lực.
Bạch Hổ thấy người tới có chút lợi hại, không khỏi dựng lông lên, toàn thân bước vào trạng thái chiến đấu. Một chưởng lúc trước, Đỗ Chân Chân đã dùng toàn lực, thấy Bạch Hổ lại chạy đến, Đỗ Chân Chân ngay cả sức trốn đi cũng không có, mắt thấy Bạch Hổ há miệng đầy răng nanh, một làn gió tử vong thổi qua toàn bộ đầu óc Đỗ Chân Chân.
Ngay lúc nàng cho rằng mình sẽ táng thân vào miệng hổ, cánh tay nhất thời bị một lực mạnh kéo qua, nàng theo bản năng nhìn lại, cư nhiên là Hoa Khanh Trần vào lúc khẩn cấp đã cứu nàng. Hoa Khanh Trần đứng chắn trước mặt Đỗ Chân Chân, đối mặt với Bạch Hổ nhào đến, hắn tập trung sức, đá một cước về phía Bạch Hổ, Bạch Hổ liền bị văng ra xa, hôn mê ngã xuống!
~
Trong đại trướng, tim Liễu Nguyệt Phi đột nhiên nhói lên, trong mắt đột nhiên hiện ra một bóng người — sư phụ?
Chẳng lẽ sư phụ xảy ra chuyện gì? Nàng kinh hoảng chạy ra bên ngoài, Thanh Nhi thấy vậy kinh hãi, thiếu chủ là muốn làm gì?
Bên này, Đỗ Chân Chân từ trên đất đứng lên, đầu óc còn chưa rõ ràng, thấy Bạch Hổ nằm bất động một bên, trong lòng còn sợ hãi. Sau đó nhớ đến Hoa Khanh Trần đứng chắn trước mặt lúc nãy, nàng liền nhìn bốn phía, phát hiện Hoa Khanh quỳ một chân trên mặt đất, toàn bộ cánh tay trái đều là máu, nàng như bị một cái chày gỗ gõ trúng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, toàn thân bắt đầu phát run chỉ vào Hoa Khanh Trần, thét to: “Vương gia, tay của ngài!”