Sủng Em Đến Nghiện

Chương 14: Chương 14




Ngày tiếp theo, Thiệu Lăng không tới, ngày thứ hai, anh cũng không tới, cho đến Chủ nhật, anh chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của Lô Nguyệt Nguyệt, cũng không gọi điện thoại cho cô; mỗi ngày Lô Nguyệt Nguyệt đều nhìn điện thoại, trong lòng có cảm giác phiền muộn, lần trước nói những lời làm tổn thương anh, cho nên anh chuẩn bị cùng cô cắt đứt quan hệ sao?

Hôm nay là Chủ nhật, mình muốn đi làm ở nhà họ Lăng, có lẽ Thiệu Lăng vẫn chưa đi, còn ở nhà họ Lăng? Cái ý nghĩ này đột nhiên ở trong đầu của cô, mà cô cũng vì ý nghĩ này mà trở nên vui vẻ hẳn.

Cô thu dọn đồ đi tới nhà họ Lăng, trên đường không có đụng phải Thiệu Lăng, sau khi làm xong công việc của cô, cô đi gặp mẹ một lát, trên đường trở về nghĩ, thuận đường đi tới Tây viện- nơi anh ở, xem một chút.

Chưa đi đến chỗ ở của Thiệu Lăng ở Tây viện, thì cô gặp được một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi dưới tán cây, sợi tóc mềm mại của anh bay múa ở trong gió, trong nháy mắt, cô phát hiện, nhịp tim của mình đập lỗi nhịp, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, trước đây cô chưa từng có cảm giác này nên bây giờ không biết làm sao.

Cô từ từ đi về phía anh, đang muốn nói, vừa đúng Lăng Thiệu quay lại, thấy Lô Nguyệt Nguyệt, trong mắt xuất hiện một cỗ vui mừng, môi tái nhợt, nụ cười càng lớn, nhưng giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, "Em đến rồi?"

"Ừ, thuận tiện tới thăm anh một chút." Lô Nguyệt Nguyệt không chút do dự nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

"Thật sao?" Lăng Thiệu cúi thấp đầu, lông mi dài khẽ che kín ánh mắt của anh, mang theo một chút u buồn, "Không phải em không muốn gặp đến tôi sao?"

"Sao lại có thể?" Lô Nguyệt Nguyệt ảo não vỗ vỗ trán của mình, đem suy nghĩ ở trong lòng mấy ngày nay nói với anh, "Thiệu Lăng, tôi không biết anh vì sao lại thắc mắc trong lòng, rằng tôi không nhận sợi dây chuyền đó, nhưng đồ đắt giá như vậy, tôi thật sự không thể nhận, nếu không, anh tặng tôi một món quà nhỏ, nhất định tôi sẽ nhận lấy nó, như vậy được không?"

"Thật?" Trong khoảnh khắc, Lăng Thiệu nở nụ cười vui vẻ, "Vậy có phải nói rằng, em yêu thích tôi?"

Ưm hừm, rốt cuộc đây là chuyện gì? Trong một lúc, Lô Nguyệt Nguyệt ngây ngẩn cả người, trong lòng có một cái trống đánh, ngay sau đó, sắc mặt từ từ đỏ lên , nói tới nói lui có chút lắp ba lắp bắp, "Cái... cái gì?"

Lăng Thiệu không nói gì thêm, từ trong túi móc ra một cái khăn tay tao nhã, nhét vào trong tay Lô Nguyệt Nguyệt, "Vậy thì tặng cho em cái này."

"Vậy…..?" Lô Nguyệt Nguyệt nhận lấy, sững sờ nhìn cái khăn tay, sau đó thì nghe thấy Lăng Thiệu cười he he nói: "Nếu như em nhận quà tặng của tôi, thì chứng minh em cũng yêu thích tôi, đúng không?"

"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt nhất thời im lặng, lý luận kỳ quái này là ai nói ra vậy?

Cô muốn bác bỏ cái lí luận vô lí kia, nhưng Lăng Thiệu không cho cô cơ hội, anh lớn tiếng đến doạ người, tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của anh, ngày mai anh sẽ gặp em." Lăng Thiệu đứng lên, kéo tay Lô Nguyệt Nguyệt, nắm rất chặt, Lô Nguyệt Nguyệt còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn anh nhấp nhẹ môi, trên người tản ra một hơi thở cường thế, làm cho cô một câu cũng không nói được.

Thiệu Lăng. . . . . . Theo đuổi con gái cũng nên nên làm như vậy nha? Tại sao từ đầu tới đuôi đều là anh nói chuyện? Lô Nguyệt Nguyệt vẫn còn khiếp sợ, Lăng Thiệu đã đứng lên, vòng chắc eo của cô, ở trên má cô in một cái hôn, "Hai ngày trước bị em làm giận, hôm nay tốt lắm, anh muốn đi gặp em, nhưng vừa đúng lúc em tới."

"Cái này. . . . . . Cái này. . . . . ." Căn bản Lô Nguyệt Nguyệt không có cách nào tưởng tượng được, thì ra Thiệu Lăng là một. . . . . .người thẳng thắn như vậy, hơn nữa còn bá đạo như thế! Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác mình như lọt vào trong vòng xoáy hạnh phúc, nhưng không cách nào diễn đạt ra ý nghĩ của mình, chỉ là anh nói gì, cô đều đáp ứng.

"Những ngày này, anh rất nhớ em." Lăng Thiệu ôm cô thật chặt, trên người của anh có mùi hương trong lành, thứ mùi này làm cho cô cảm thấy rất an tâm.

Ở trong mắt Lô Nguyệt Nguyệt, Thiệu Lăng là một người rất gầy yếu, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, lần thứ hai nhìn thấy anh, anh đều cho cô hình ảnh này, nhưng trong lúc này, sức lực của anh lớn đến kinh người, căn bản cô tránh không thoát, cô phát hiện mình bị anh ôm, lại tuyệt vời như vậy, cả trái tim cũng không an phận mà nhảy loạn.

Cô không phủ nhận, mình luôn nghĩ đến anh, nhắm mắt lại, từ từ vươn tay ra vòng qua hông của anh, ngửi nhẹ hơi thở thanh nhã trên người của anh, cô cũng nhớ anh! Đây là cảm giác gì? Đã sống hai mươi lăm năm, cô chưa từng có cảm giác này.

Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết, đột ngột trở thành bạn gái của anh, cũng không biết tại sao mình đột nhiên yêu anh, nhưng cảm giác này rất tốt, cũng cảm thấy rất hạnh phúc; cả ngày cô đều chóng mặt, cả người như trên mây, toàn than đều cảm thấy ngọt ngào.

Cô trở lại túc xá vào buổi tối, tắt đèn sau đó cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, rất muốn tìm một người nói chuyện, cô mở mắt to nhìn trần nhà, "Tô Tô, tớ thích lên một người, thân thể anh ấy không được tốt, tính tình của anh ấy cũng rất xấu, anh ấy rất có tiền, nhưng anh ấy nói yêu thích tớ, cậu nói, tớ có nên thích anh ấy không?"

"Đương nhiên là nên! Chỉ cần gặp mặt nhiều một chút, cậu cũng thích anh ta." Tô Tô mơ mơ màng màng trả lời, không rảnh rỗi mà cùng cô thảo luận chuyện tình yêu, tùy ý trả lời một câu, sau đó xoay người ngủ, còn phát ra tiếng hít thở đều đều.

Mà Lô Nguyệt Nguyệt đồng ý với ý kiến của Tô Tô, thân thể anh không tốt, không có quan hệ, mỗi ngày cô đều dẫn anh đi dạo, để cho thể chất của anh tốt một chút; tính khí anh không tốt cũng không có quan hệ, cô có thể tha thứ cho anh, thậm chí từ từ cải tạo anh; về phần tiền của anh thì làm sao? Thật ra thì, có tiền hay không cũng không tính là vấn đề lớn, việc này không nên tính vào khuyết điểm của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.