Sau khi đi học về, Lô Nguyệt Nguyệt mua một ít thức ăn cho Thiệu Lăng, dường như anh rất mệt mỏi, nằm ở trên giường ngủ,Lô Nguyệt Nguyệt ngồi xuống trên giường, ngơ ngác nhìn anh; lúc anh ngủ như đứa bé, không hề phòng bị, lông mi của anh rất dài, hơi xoăn, giống như là một cậy quạt nhỏ.
Trên mặt của anh viết đầy tâm sự,cô vô ý thức vươn tay ra, sờ sờ mặt anh, Lăng Thiệu còn đang trong giấc mộng, nhưng bắt chính xác tay Lô Nguyệt nguyệt đang phá anh.
"Lăng Thiệu?" Cô kêu một tiếng.
"Ừ. . . . . ." Lăng Thiệu mơ màng ngủ, cũng mơ mơ màng màng đáp.
"Lăng Thiệu!" Cô lại gọi anh.
"Sao vậy?" Lăng Thiệu từ từ mở mắt ra, nhìn cô, trong mắt có chút kinh ngạc.
"Anh chính là Đại Thiếu Gia của nhà họ Lăng, tại sao giấu diếm thân phận của mình?" Lô Nguyệt Nguyệt cực kỳ tức giận,xoay người muốn đi; bọn họ có quan hệ lâu như vậy, nhưng anh vẫn lừa gạt cô, không nói với cô thân phận của anh! Khi biết được sự thật, Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất tức giận.
Cô hất tay Lăng Thiệu ra, xoay người đi chưa được mấy bước, thì nghe thấy tiếng ngã sau lưng, lúc xoay người, cô phát hiện Lăng Thiệu ngã trên mặt đất, anh nhìn cô, rất nghiêm túc mà nói:"Chân của anh rất tê, em có thể đỡ anh dậy không?"
Lô Nguyệt Nguyệt không chút suy nghĩ mà tới nâng anh lên, sau đó giúp anh bóp chân, không có đợi cô mở miệng hỏi anh,Lăng Thiệu bắt được tay của cô, "Nguyệt Nguyệt, không thể giận anh vì chuyện này."
"Hừ!" Bỗng chốc Lô Nguyệt Nguyệt duỗi tay về, lúc này mới nhớ mình đang tức giận, "Em ghét anh!"
"Em ghét anh sao?" Lăng Thiệu nở nụ cười tự giễu, "Anh biết, em sẽ ghét Lăng Thiệu."
Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt của anh, lập tức sửng sốt.
"Tính tình của Lăng thiếu gia của nhà họ Lăng rất xấu, làm người ta sợ, ngày đó, không phải em rất sợ anh sao?Nếu anh nói anh là Lăng Thiệu, chúng ta sẽ có hôm nay sao? Sự thật chứng minh, suy đoán của anh không sai, sau khi em biết sự thật, em sẽ ghét anh."
"Không phải vậy, không phải như thế!"Lô Nguyệt Nguyệt vội vã lắc đầu, làm sao cô quên được! Lăng Thiệu không biết nói giỡn,. . . . . ."Em không ghét anh."
"Nhưng em đã nói như vậy." Anh cau mày.
"Em chỉ là, chỉ là. . . . . . Ai. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết mình phải giải thích như thế nào, cô đỡ anh ngồi trên giường.
"Lăng Thiệu, Lăng Thiệu, Lăng Thiệu!" Cô cũng không biết tại sao mình gọi anh như vậy, cô chỉ biết, cái tên "Thiệu lăng" này,đã mọc rể nảy mầm trong lòng cô, gọi anh là "Lăng Thiệu" , hình như có chút không quen.
"Nguyệt Nguyệt."Lăng Thiệu giang hai tay ôm Lô Nguyệt Nguyệt vào trong ngực, "Em sẽ không vì lời nói dối của anh mà rời bỏ anh?"
Lúc này, đầu Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất rối loạn, nhưng muốn cô tha thứ cho anh, cô không làm được; vì vậy, cô nhíu mày,nhìn chằm chằm anh, "Nếu anh nói cho em biết nguyên nhân anh rời nhà, không lừa gạt nữa em bất cứ chuyện gì nữa, có lẽ em sẽ tha thứ cho anh!"
"Ừ, tốt." Lăng Thiệu thở phào nhẹ nhõm, anh không còn bí mật gì giấu cô, tâm trạng hôm nay rất nhẹ nhõm, nói cũng nhiều,anh không muốn lừa gạt cô bất cứ chuyện gì nữa, bởi vì cô cho anh thổ lộ tâm sự.
"Mẹ anh mới từ nước ngoài về, anh không muốn gặp bà ấy. . . . . ." Lăng Thiệu không phải người nói nhiều, nhưng hôm nay, anh nói một hơi rất nhiều, tất cả đều về Lăng Thiệu.
Lô Nguyệt Nguyệt nghe chuyện xưa của anh, có chút đau lòng thay cho Lăng Thiệu, anh vốn là một đứa bé hoạt bát,bởi vì cha chết, làm cho anh phiền muộn, dần dần, thân thể càng ngày càng kém, bệnh nặng bệnh ít không ngừng; quan hệ giữa anh cùng mẹ anh không được tốt, lần này bà ấy trở về nước, vì muốn nối duyên anh cùng với tiểu thư nhà họ Hạ,cho nên anh mới rời nhà trốn đi, anh không muốn giống như mẹ anh, chối bỏ tình yêu, chối bỏ hôn nhân.
Anh ôm cô vào trong ngực, bắt đầu chán nản, chị Hạ Dung Dung, cô cũng biết, cô mới vào đại học thì nghe được chuyện của chị ấy, trong lời của người khác, chị ấy giống như một nữ thần;nghe nói chị ấy rất đẹp, hơn nữa thành tích học tập rất tốt, là một cô gái rất xuất sắc.
Cho tới bây giờ, Lô Nguyệt Nguyệt là cô gái không tự tin, lúc này, trên mặt hiện ra sự tự ti , nhỏ giọng nói:"Nhưng là, chị Hạ Dung Dung, thật sự rất ưu tú, rất tốt . . . . . ."
"Sao vậy?" Lăng Thiệu thấy Lô Nguyệt Nguyệt có chút mất hứng, nắm tay cô, "Yên tâm, anh chỉ thích Nguyệt Nguyệt!Vậy còn em? Em đã biết được sự thật, em còn chưa nói về cuộc sống của em?"
"Ưmh, cuộc sống của em rất đơn giản!" Lô Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu của mình, "Đi học, kiếm tiền. . . . . . Cứ như vậy thôi, những thứ khác, em muốn không được."
"Bây giờ còn thêm một chuyện, giúp anh!" Lăng Thiệu lại bá đạo nói xong, nụ cười ấm áp, có chút trẻ con.
"Lăng Thiệu,em phát hiện anh càng ngày càng bá đạo." Tay Lô Nguyệt Nguyệt nắm thành quả đấm nhỏ, đánh nhẹ anh một cái.
Lăng Thiệu nhếch môi,cười he he nhìn cô, hôn cô một cái, "Bây giờ mới biết, đã muộn!"
Lô Nguyệt Nguyệt phát hiện, lúc Lăng Thiệu không cười, nhìn rất là lạnh lùng, nhưng lúc anh cười, hết sức ấm áp,như ánh mặt trời trong ngày đông ấm áp.
Trước khi tới đây,cô còn muốn chia tay, nhưng vì mấy câu nói của Lăng Thiệu, trái tim Lô Nguyệt Nguyệt cũng tựa sát vào nhau, hai người ngọt ngào ngồi đó .
"Nguyệt Nguyệt, buổi tối ngủ với anh, được không?"Đột nhiên Lăng Thiệu nhích tới gần cô, thổi một hơi vào tai cô.
"A . . . . ." Sắc mặt Lô Nguyệt Nguyệt có chút đỏ, xoay người, định ra khỏi cửa, nhưng Lăng Thiệu nắm chặt tay cô, trong con ngươi đen bóng hiện lên một chútgian xảo, còn làm bộ đáng thương,"Anh không dám ngủ một mình."
"Gạt người! Bình thường anh ngủ với ai?" Lô Nguyệt Nguyệt không thể tin được, anh là người lớn rồi nha!
"Bình thường, có quản gia,nhưng bây giờ anh chạy tới đây, chỉ có mình em thôi, cho nên. . . . . ."
"Ưmh. . . . . ." Lô Nguyệt Nguyệt vẫn còn ở chần chờ, Lăng Thiệu đã trả lời thay cô, "Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi!"
Lúc này, tim Lô Nguyệt Nguyệt đập rất nhanh, rất nhanh, thật ra, cô là một cô gái rất bảo thủ, cảm thấy ngủ cùng phòng với Lăng Thiệu, không tốt cho lắm; nhưng, bởi vì đối phương là Lăng Thiệu,cô không đành lòng cự tuyệt anh, thậm chí, trong lòng cô còn có chút mong đợi, đối với tâm trạng mâu thuẫn này, làm cô không tưởng tượng nổi.