Lăng Thiệu chưa từng vận động nhiều như vậy, toàn thân đều là mồ hôi, mồ hôi chảy xuống, rơi vào trên mặt của cô;Lăng Thiệu không ngừng muốn cô, hình như là muốn chứng minh cái gì, anh một lần rồi một lần nặng nề húc vào, nặng nề húc vào địa phương nhạy cảm của cô.
Bởi vìanh cuồng loạn,Lô Nguyệt Nguyệt rơi vào dục vọng, hai chân quấn thật chặt ở trên người của anh, cô nghĩ, cô điên rồi, hư hỏng rồi! Cùng với anh điên khùng. . . . . . Vừa mới bắt đầu cô vẫn còn lo lắng cho thân thể của anh,nhưng về sau, cái gì cô cũng không nhớ, như vậy, cứ như vậy đi. . . . . . Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, thật tốt.
Hồi lâu, hai người cũng mệt mỏi, nhưng không tách ra được, Lăng Thiệu nằm ở bên cạnh cô, lau mồ hôi cho cô,tay vẫn còn vỗ về chơi đùa ở trên người của cô, nhẹ xoa, khuôn mặt áy náy, "Nguyệt Nguyệt, làm đau em sao?"
Lô Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, chỉ rúc vào trong ngực của anh, lại lo lắng thân thể của Lăng Thiệu, "Anh có mệt không?Mệt thì ngủ đi!"
"Không mệt."Lăng Thiệu nói, thật ra thì, anh sợ khi mình ngủ, cô sẽ chạy, biến mất, không thấy.
Mắt thấy sắc trời đen xuống,Lô Nguyệt Nguyệt có chút sốt ruột, cô cần phải trở về, nếu còn không đi, Lăng phu nhân sẽ trở!
Nhưng hình như có chuyện trùng hợp như vậy,cô còn không kịp bò dậy từ trong ngực Lăng Thiệu, đã có người mở cửa ra, mà người mở cửa không phải ai khác, chính là Lăng phu nhân, theo sau lưng bà,còn có cô gái mà cô vừa nhìn thấy. (3T: Há há….taz biết ngay mà, bắt gian tại giường a!!!)
Lúc này, Lô Nguyệt Nguyệt thật muốn chết, trong đầu của cô hiện ra rất nhiều hình ảnh, cả người run rẩy đứng lên;về sau, cô nên làm gì? Mẹ của cô nên làm gì?
Hình như Lăng Thiệu cũng không đoán được tình huống này, kéo chăn qua, ôm Lô Nguyệt Nguyệt vào ngực,bên môi mang theo ý cười, chậm rãi nói: "Không gõ cửa đã vào, là một việc rất không có lễ phép."(3T: Quá bình tĩnh, hảo suất)
Lăng phu nhân cùng Hạ Dung Dung ngẩn ra,cũng tự động lui ra ngoài, Lô Nguyệt Nguyệt đợi Lăng phu nhân cùng Hạ Dung Dung ra ngoài, vội mặc quần áo, nhưng tay run, thậm chí một bộ quần áo mặc không tốt;Lăng Thiệu thấy cô như vậy, cảm thấy không đúng lắm, vì vậy cầm lấy quần áo của cô, mặc giúp cô từng cái từng cái, sau khi mặc tử tế mới phát hiện, trong vành mắt của cô có nước mắt, còn có sợ hãi, kinh hoảng.
Lăng Thiệu ôm cô, vuốt cổ của cô, "Nguyệt Nguyệt, không cần phải sợ, có anh ở đây thì em sợ cái gì?"
"Làm thế nào. . . . . . Làm thế nào bây giờ?"Lô Nguyệt Nguyệt chưa từng nghĩ tới, trong đời cô sẽ xảy ra chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tay chân cô luống cuống, cô phải nói với mẹ như thế nào? Mẹ sẽ thất vọng, làm thế nào?
Lô Nguyệt Nguyệt ước lúc này trên đất có thể xuất hiện một cái hố, để cho cô chui vào, cô nghĩ, cô không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!
Lăng Thiệu an ủi cô, "Nguyệt Nguyệt, không cần phải sợ,ngoan. . . . . . Không cần phải sợ."
Lô Nguyệt Nguyệt không nói tiếng nào,cả người đờ đẫn, hai tay của cô đang run rẩy như cũ, run rất lợi hại, Lăng thuộc tiếp cận mặt cô, hôn khóe môi cô, "Ngày mai chúng ta đi kết hôn, chúng ta đi đăng ký,đừng sợ, ngoan. . . . . ."
Lô Nguyệt Nguyệt không biết,đã có một buổi tối với anh, cô chỉ biết, lúc mình phục hồi tinh thần, Lăng Thiệu đã mang cô ra cửa; lúc này cô mới tỉnh táo lại, đang nâng mặt của anh, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở,"Lăng Thiệu, mẹ em…….Mẹ em. . . . . ."
"Hư. . . . . . Không cần lo lắng,quản gia sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng." Lăng Thiệu đột nhiên có chút hối hận, là anh quá gấp, để cho cô bị kinh sợ; anh ôm chặt cô, chỉ hy vọng qua đêm nay, cái gì cũng tốt.
Lăng Thiệu không có ý định khiến bất luận kẻ nào tìm được,anh mang Lô Nguyệt Nguyệt ở lại một nhà quán trọ gần đó, dịu dàng an ủi cô, cho đến khi cô ngủ mất, thu xếp ổn thỏa, mới gọi điện thoại cho quản gia.