Lăng Thiệu đang ngồi ở bên cạnh hồ nước, cho cá chép trong hồ ăn, quản gia đứng bên cạnh; ngón tay thon dài của Lăng Thiệu tái nhợt, thỉnh thoảng vê một chút thức ăn cho cá rắc vào trong hồ, sau đó nhìn những con cá kia bơi tới tranh đoạt thức ăn.
Anh rủ mặt xuống, lông mi dài, gió nhẹ khẽ vuốt ve sợi tóc của anh, đột nhiên anh có chút mệt mỏi, có chút không nhịn được nữa, đem thức ăn cá đổ hết vào trong hồ; anh ngẩng đầu lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn nơi xa, môi mím thật chặt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Thiếu gia, gió nổi lên rồi, trở về đi thôi!" Quản gia đứng ở sau lưng anh, đem cái áo khoác đắp lên trên người của anh, thấy anh gật đầu một cái, liền đẩy xe lăn trở về.
"Thiếu gia, gần đây người có tâm sự sao?" Quản gia cùng anh chung sống nhiều năm như vậy, đối với tính khí của Lăng Thiệu rõ như ban ngày, trong mắt ông, Lăng Thiệu là người trầm ổn, ông từng thấy hắn nóng nảy, không nói lời nào, không động khí; nhưng gần đây không giống nhau, như vừa rồi anh đem thức ăn cho cá đổ hết vào trong ao, rất giống trẻ con đang giận dỗi.
Lăng Thiệu không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên, liếc ông một cái, hai mắt trong suốt có mấy phần không giống là đang tức giận; trong nháy mắt, quản gia trầm mặc xuống không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn không trung, rõ ràng là có tâm sự, còn không dám thừa nhận!
Ông vốn không chắc chắn, nhưng thiếu gia có nhiều hành động kì lạ, hình như là từ lần trước, Lô Nguyệt Nguyệt nói xin lỗi với anh, vì vậy quản gia lớn mật suy đoán: "Thiếu gia, bởi vì Lô tiểu thư sao?"
Lăng Thiệu như cũ không nói lời nào, nhưng tay bị áo khoác bao lấy khẽ run lên, đợi đến khi vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh lại, Lăng Thiệu ho nhẹ mấy tiếng, mím môi, "Sao ông nhiều chuyện vậy?"
Quản gia trong nháy mắt mà chân chó ( lấy lòng), cười mị mị nói: "Thiếu gia, cuối tuần Lô tiểu thư mới xuất hiện ở nhà họ Lăng, hôm nay là thứ bảy, cho nên. . . . . . Tôi đoán lát nữa cô ấy sẽ tới đây."
"Tôi mệt mỏi." Trong mắt Lăng Thiệu lóe lên tâm tình phức tạp, thậm chí còn có một tia vui sướng, nhưng anh vẫn lạnh nhạt như cũ nói : "Tôi muốn trở về."
"Vâng!" Mặc dù ông ở bên cạnh thiếu gia đã lâu, nhưng có lúc ông không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh, cảm thấy rất khó đoán.
Thiếu gia rất ít khi ra khỏi nhà, giờ phút này trên mặt của anh rất mệt mỏi. Quản gia đẩy Lăng Thiệu trở về, đỡ anh nằm lên giường, lại đem một cái chăn êm ái đắp lên trên người của anh; lúc Lăng Thiệu ngủ không thích có kẻ nào quấy rầy, ông liền nhẹ nhàng từ trong phòng lui ra ngoài.
Đợi đến quản gia đi khỏi, ánh mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm trần nhà, trong mắt trong suốt có sự phức tạp; giờ phút này, trong lòng anh có chút ảo não, hoặc là nói có chút mâu thuẫn, anh rất muốn gặp Lô Nguyệt Nguyệt, còn muốn nói chuyện với cô.
Lô Nguyệt Nguyệt….Lại một tuần đã qua. . . . . . Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, thì phải đợi thêm một tuần lễ.
Lăng Thiệu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ, trong đầu của anh tràn đầy ý nghĩ, đến lúc ba giờ, anh quả quyết rời giường, từ từ đi ra ngoài; trong ngày hắn rất ít tự mình đi trong nhà, đi vài bước phải cố hết sức, nhưng anh vẫn cố gắng đi đứng thẳng tắp, kiêu căng ngước cổ.
Lúc anh từ trong phòng đi ra, quản gia đứng ở chỗ tối có chút giật mình, muốn đi ra ngoài giúp một tay, lại thấy đôi tay Lăng Thiệu vịn vào tường, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy cái, dáng vẻ anh nhếch nhác như vậy, nhất định là không muốn cho người khác nhìn thấy, vì vậy quản gia bình tĩnh lại, đứng nguyên tại chỗ.
Lúc Lăng Thiệu bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Lăng, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi thật mỏng, một tay anh vịn vào tường, để ình ổn định lại hơi thở một chút, anh nghỉ ngơi một hồi rồi đi về phía con đường Lô Nguyệt Nguyệt thường đi.
Quản gia ở phía sau nhìn, trong lòng thầm nghĩ, có lúc thiếu gia rất cố chấp! Chỉ là, thiếu gia luôn người cô độc, đột nhiên xuất hiện người con gái tinh khiết như Lô Nguyệt Nguyệt, sẽ không phải là chuyện vừa thấy đã yêu trong truyền thuyết chứ? Ừ. . . . . . Tình yêu đầu tiên, thiếu gia sẽ thay đổi chứ? Chỉ hy vọng Lô tiểu thư có thể đến nhanh một chút, như vậy,có người đỡ thiếu gia rồi.Lăng Thiệu đang ngồi ở bên cạnh hồ nước, cho cá chép trong hồ ăn, quản gia đứng bên cạnh; ngón tay thon dài của Lăng Thiệu tái nhợt, thỉnh thoảng vê một chút thức ăn cho cá rắc vào trong hồ, sau đó nhìn những con cá kia bơi tới tranh đoạt thức ăn.
Anh rủ mặt xuống, lông mi dài, gió nhẹ khẽ vuốt ve sợi tóc của anh, đột nhiên anh có chút mệt mỏi, có chút không nhịn được nữa, đem thức ăn cá đổ hết vào trong hồ; anh ngẩng đầu lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn nơi xa, môi mím thật chặt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Thiếu gia, gió nổi lên rồi, trở về đi thôi!" Quản gia đứng ở sau lưng anh, đem cái áo khoác đắp lên trên người của anh, thấy anh gật đầu một cái, liền đẩy xe lăn trở về.
"Thiếu gia, gần đây người có tâm sự sao?" Quản gia cùng anh chung sống nhiều năm như vậy, đối với tính khí của Lăng Thiệu rõ như ban ngày, trong mắt ông, Lăng Thiệu là người trầm ổn, ông từng thấy hắn nóng nảy, không nói lời nào, không động khí; nhưng gần đây không giống nhau, như vừa rồi anh đem thức ăn cho cá đổ hết vào trong ao, rất giống trẻ con đang giận dỗi.
Lăng Thiệu không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên, liếc ông một cái, hai mắt trong suốt có mấy phần không giống là đang tức giận; trong nháy mắt, quản gia trầm mặc xuống không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn không trung, rõ ràng là có tâm sự, còn không dám thừa nhận!
Ông vốn không chắc chắn, nhưng thiếu gia có nhiều hành động kì lạ, hình như là từ lần trước, Lô Nguyệt Nguyệt nói xin lỗi với anh, vì vậy quản gia lớn mật suy đoán: "Thiếu gia, bởi vì Lô tiểu thư sao?"
Lăng Thiệu như cũ không nói lời nào, nhưng tay bị áo khoác bao lấy khẽ run lên, đợi đến khi vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh lại, Lăng Thiệu ho nhẹ mấy tiếng, mím môi, "Sao ông nhiều chuyện vậy?"
Quản gia trong nháy mắt mà chân chó ( lấy lòng), cười mị mị nói: "Thiếu gia, cuối tuần Lô tiểu thư mới xuất hiện ở nhà họ Lăng, hôm nay là thứ bảy, cho nên. . . . . . Tôi đoán lát nữa cô ấy sẽ tới đây."
"Tôi mệt mỏi." Trong mắt Lăng Thiệu lóe lên tâm tình phức tạp, thậm chí còn có một tia vui sướng, nhưng anh vẫn lạnh nhạt như cũ nói : "Tôi muốn trở về."
"Vâng!" Mặc dù ông ở bên cạnh thiếu gia đã lâu, nhưng có lúc ông không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh, cảm thấy rất khó đoán.
Thiếu gia rất ít khi ra khỏi nhà, giờ phút này trên mặt của anh rất mệt mỏi. Quản gia đẩy Lăng Thiệu trở về, đỡ anh nằm lên giường, lại đem một cái chăn êm ái đắp lên trên người của anh; lúc Lăng Thiệu ngủ không thích có kẻ nào quấy rầy, ông liền nhẹ nhàng từ trong phòng lui ra ngoài.
Đợi đến quản gia đi khỏi, ánh mắt của Lăng Thiệu chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm trần nhà, trong mắt trong suốt có sự phức tạp; giờ phút này, trong lòng anh có chút ảo não, hoặc là nói có chút mâu thuẫn, anh rất muốn gặp Lô Nguyệt Nguyệt, còn muốn nói chuyện với cô.
Lô Nguyệt Nguyệt….Lại một tuần đã qua. . . . . . Nếu như bỏ qua cơ hội lần này, thì phải đợi thêm một tuần lễ.
Lăng Thiệu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ, trong đầu của anh tràn đầy ý nghĩ, đến lúc ba giờ, anh quả quyết rời giường, từ từ đi ra ngoài; trong ngày hắn rất ít tự mình đi trong nhà, đi vài bước phải cố hết sức, nhưng anh vẫn cố gắng đi đứng thẳng tắp, kiêu căng ngước cổ.
Lúc anh từ trong phòng đi ra, quản gia đứng ở chỗ tối có chút giật mình, muốn đi ra ngoài giúp một tay, lại thấy đôi tay Lăng Thiệu vịn vào tường, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy cái, dáng vẻ anh nhếch nhác như vậy, nhất định là không muốn cho người khác nhìn thấy, vì vậy quản gia bình tĩnh lại, đứng nguyên tại chỗ.
Lúc Lăng Thiệu bước ra khỏi cửa lớn nhà họ Lăng, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi thật mỏng, một tay anh vịn vào tường, để ình ổn định lại hơi thở một chút, anh nghỉ ngơi một hồi rồi đi về phía con đường Lô Nguyệt Nguyệt thường đi.
Quản gia ở phía sau nhìn, trong lòng thầm nghĩ, có lúc thiếu gia rất cố chấp! Chỉ là, thiếu gia luôn người cô độc, đột nhiên xuất hiện người con gái tinh khiết như Lô Nguyệt Nguyệt, sẽ không phải là chuyện vừa thấy đã yêu trong truyền thuyết chứ? Ừ. . . . . . Tình yêu đầu tiên, thiếu gia sẽ thay đổi chứ? Chỉ hy vọng Lô tiểu thư có thể đến nhanh một chút, như vậy,có người đỡ thiếu gia rồi.