Sau khi Lô Nguyệt Nguyệt tạm biệt Lăng Thiệu, liền nhanh chóng chạy đi gặp mẹ, gần đây thời tiết có chút lạnh, cô mua cho bà một cái khăn quàng cổ, mẹ nhất định sẽ rất thích; sau khi vào đại học, cô làm việc ngoài giờ, dành dụm được ít tiền, cuối cùng cũng có thể tặng mẹ một món quà.
Mẹ một thân một mình nuôi nấng cô lớn lên, công việc rất vất vả, vì để cho cô có thể học đại học, còn nhận thêm vài phần công việc; hôm nay vào nhà họ Lăng làm đầu bếp, tiền lương không những cao, còn không cần phải cực khổ làm việc.
Đi tới khu người giúp việc ở, Lô Nguyệt Nguyệt quét dọn phòng một chút, đem quần áo đã được ủi xếp vào trong tủ quần áo, rồi đem quần áo bẩn đi giặt, Lô Nguyệt Nguyệt muốn chia sẻ công việc với bà; sau khi cô dọn dẹp xong, thì mẹ vào phòng, thấy con gái bảo bối, thì vô cùng vui vẻ.
Bà lôi kéo tay con gái, nói với cô một ít chuyện, hỏi việc học gần đây của cô như thế nào, nghe được câu trả lời của Lô Nguyệt Nguyệt, rất yên tâm, cũng rất thỏa mãn; thấy cô dọn dẹp xong phòng, có chút đau lòng,"Nguyệt Nguyệt, con cực khổ rồi, làm việc ở đây, còn phải giúp mẹ. . . . . ."
"Mẹ mới khổ cực! Công việc này có mệt lắm không?" Lô Nguyệt Nguyệt cười, ngồi ở bên cạnh mẹ, lấy khăn tay ra thay bà lau mồ hôi.
"Không mệt, không mệt! Làm đầu bếp rất dễ dàng, hơn nữa, tất cả mọi người rất thích món ăn mẹ làm." Lúc nói xong câu này, vẻ mặt bà rất là tự hào.
"Đó là đương nhiên, món ăn mẹ làm là ngon nhất!" Lô Nguyệt Nguyệt gục đầu vào bả vai mẹ, như khi còn bé rúc vào trong lòng bà làm nũng.
"Mẹ đi phòng bếp xem một chút, mới vừa chưng bánh Quế Hoa Cao con thích ăn nhất! Không biết chín chưa nữa?"
Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật hạnh phúc, trong mắt nén lệ, gật đầu một cái, "Mẹ. . . . . ."
Mỗi lần mẹ đều làm đồ ăn cô thích nhất, Lô Nguyệt Nguyệt hít vào một hơi, cô phải tốt nghiệp sớm, sau đó kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, chăm sóc chu đáo ẹ, không để cho bà khổ cực như vậy nữa.
Lúc Lô Nguyệt Nguyệt rời khỏi, trong lòng có chút lưu luyến, mẹ cười đảm bảo với cô, ở nơi này mình sống rất tốt, thân thể cũng rất khỏe mạnh, cuối cùng cô mới yên lòng, rưng rưng tạm biệt mẹ.
Trở lại túc xá, Tô Tô gấp không thể chờ được mà hỏi cô:"Hôm nay mẹ của cậu làm gì cho cậu ăn vậy?"
Lô Nguyệt Nguyệt lấy ra bánh Quế Hoa Cao mà mẹ làm, chia cho Tô Tô, từ nhỏ Lô Nguyệt Nguyệt cùng Tô Tô là bạn tốt, gắn bó như keo như sơn; hôm nay học cùng Trường Đại Học, quan hệ tốt như cũ, còn ở chung phòng kí túc xá.
Lô Nguyệt Nguyệt có chuyện gì, đều nói cho Tô Tô biết, vì vậy liền đem chuyện gặp Lăng Thiệu ở nhà họ Lăng kể cho Tô Tô nghe; Tô Tô vừa nghe xong, cặp mắt liền sáng lên, "Oa! Anh ta khẳng định chính là chân mệnh thiên tử của cậu a!"
"Đừng nói lung tung! Thiệu tiên sinh là người tốt, lần trước còn giúp đỡ tớ, bây giờ tớ không biết làm sao để cảm tạ anh ta đây."
"Đúng đúng, lấy thân báo đáp đi!" Tô Tô vui mừng kêu lên, ngay sau đó thì dừng lại, "Cậu nói thân thể anh ta không tốt? Chậc, không được rồi. . . . . . Nếu lúc lên giường làm cái chuyện kia, chỉ sợ anh ta hôn mê bất tỉnh, vậy phải làm sao đây a?" (3T: Đó cũng là điều em lo sợ a!!!!)
"Cậu nói cái gì đó?" Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết nên nói cái gì với Tô Tô! Tô Tô là một cô gái tốt, ở trong mắt người ngoài, Tô Tô có vóc người đẹp, cử chỉ ưu nhã, hào phóng; nhưng ở trước mặt cô, những lời vừa nói ra khiến người ta kinh ngạc đến chết thì sẽ không buông tha a, nói cái gì cũng dám nói! Cũng như lúc này, cô cùng Thiệu Lăng ko6ng có cái gì cả, Tô Tô lại nghĩ đến việc lên giường làm cái chuyện kia…. thật là…..
"Ha ha, có người đỏ mặt a!" Tô Tô nhìn gò má mềm mại của cô, tay để ở bả vai cô, " Nguyệt Nguyệt ngoan, đang suy nghĩ cái gì vậy ?"
Lô Nguyệt Nguyệt xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tô Tô, chọn một ít sách,nói, "Đi, chúng ta đi thư viện đọc sách!"
"Ừm!" Tô Tô cười he he, trong lòng nghĩ, lời tiên tri của mình, một ngày nào đó sẽ đúng!