Trong hội trường, MC
không ngừng kéo dài tiết mục biểu diễn. Nhân vật chính Ôn Hà Phi không
thấy bóng dáng, Úy Nhân Nhân lo sốt vó, nàng không ngừng hướng đơn vị
đứng ra tổ chức xin lỗi, khẩn cấp sai người đi tìm Hà Phi, quỷ dị là
ngay cả tổng giám đốc cũng không thấy bóng dáng.
Tầng hai khách
sạn, trong cửa hàng cao cấp, Lương Chấn Y đưa ra thẻ vàng thanh toán,
hắn vừa mua một bộ lễ phục. Đang muốn rời đi, thoáng nhìn thấy trên kệ
trưng bày một đôi giày cao gót màu hồng, thực hợp với bộ váy lụa tơ tằm
trắng hắn vừa mua.
“Còn có đôi giày này nữa.” Hắn nói.
Cô
gái nhân viên cửa hàng toe toét cười hưng phấn. “Tiên sinh thực có mắt,
đôi giày này vừa mới nhập từParisvề, toàn bộ Đài Loan không có quá mười
đôi, ngài muốn cỡ nào ạ? Tôi giúp ngài đóng hộp lại.”
? Lương
Chấn Y im lặng, nhìn cặp giày kia, nói ra cỡ giày. Lời vừa ra khỏi
miệng, hắn có chút khiếp sợ chính mình nhưng lại biết rõ như vậy. Hắn
giương lên khóe môi, ánh mắt tối sầm. Vẫn nhớ rõ lúc mới gặp Hà Phi,
nàng ở dưới bãi đỗ xe trước mặt hắn thoát giày đánh lên máy bán nước tự
động, khi đó nàng mặc đôi tất màu đỏ sẫm, hắn nhớ rõ trên sàn xi măng
kia là một cái chân kiều nhỏ mảnh khảnh.
Cô gái bán hàng vui mừng hớn hở cung kính đưa mấy thứ Lương Chấn Y muốn mua cho hắn. Lương Chấn Y dựa vào gần quầy bỗng nhiên thấp giọng ho khan, đối với cô gái đang
nâng mấy túi xách nói nói mấy câu. Cô gái ngạc nhiên, tức thì gật gật
đầu, mời Lương Chấn Y đợi chút, chạy đi, một lát sau, cầm lấy một cái
túi to giao cho Lương Chấn Y.
Lương Chấn Y nói lời cảm ơn xoay người rời đi.
Nhưng phía sau hắn cô gái bán hàng vẻ mặt mê muội, ngắm nghía bóng lưng Lương Chấn Y cao to suất khí, say mê tán thưởng: “Một người đàn ông thật tốt
a. . . . . .” Không biết người nào may mắn được hắn sủng ái?
Cái người may mắn kia đang cố gắng kiến thiết tâm lý mình.
Ôn Hà Phi, Ôn Hà Phi, nhớ kỹ, mày đã có bạn trai , tuyệt đối không thể hư
vinh như vậy, một chân đạp hai thuyền, đây thật sự là tội ác tày trời,
rất không nên.
Của nàng tư tưởng đạo đức chính trực nghiêm khắc đang quật roi nàng đêm nay chệch đường ray thất thường.
Đang lúc cúi đầu hổ thẹn lòng tràn đầy áy náy thì một cái túi to rơi vào trong lòng, ngẩng đầu, chỉ thấy Lương Chấn Y.
“Đây là cái gì?” Mở túi ra liếc một cái, đột nhiên ngửa đầu trừng trừng nhìn hắn.”Cái này. . . . . . Thế này sao được?” Ôi trời, bên trong là lễ
phục giá trị xa xỉ.
Lương Chấn Y chỉ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: “Nếu không tham dự, Úy Nhân Nhân sẽ muốn chạy qua giết người.” Cười nhìn Hà Phi kinh hãi nhảy dựng lên, lập tức nhảy vào toilet.
Ôn Hà Phi trốn vào toilet, ở trong túi cái gì cũng có. Nàng thật cẩn thận
nhặt lên một cái quần lót ren màu hồng nhạt. Hà Phi nhìn trừng trừng
quần lót trong tay, mặt đỏ bừng.
Trời ạ, ngay cả cái này đều giúp nàng mua. Về sau còn có mặt mũi nhìn hắn sao? Hà Phi che kín mặt, mắc cỡ chết được.
Nhanh chóng thay quần áo, khoác lên bộ váy dạ hội tơ tằm mềm mại hở vai, tựa
như mặc vào một cuộn mây. Váy lụa mềm mại dán sát vào da thịt, làm nàng
vì xúc cảm dễ chịu mà than nhẹ, lại cúi người đi vào đôi giày cao gót
màu hồng tinh xảo, vén lên một đầu tóc dài, đứng trước gương, nàng ngây
ngẩn cả người, choáng váng vài giây liền.
Váy dạ hội Lương Chấn Y chọn cho nàng nhưng lại vừa người như vậy. Nàng ra sức nháy mắt mấy
cái, hai má hồng hồng, mái tóc xoăn dày sáng bóng, khẽ thả trên bả vai
trần trắng nõn tinh tế. Đôi vai vốn quá gầy kia bởi vì thiết kế vai bằng của lễ phục mà ngược lại có vẻ quyến rũ gợi cảm, mà phần ngực của nàng
hình như trông lớn hơn một chút, dưới làn váy chiết eo bồng bềnh lộ ra
một đôi chân trắng ngần, đôi giầy cao gót màu phấn hồng tinh xảo kia lại càng thêm nổi bật, làm nàng kinh ngạc chính mình cũng có thể trông gợi
cảm khả ái như vậy.
Hà Phi ngốc lăng nhìn chính mình ở trong
gương, nhìn đến ngẩn ngơ, tay phải chống eo, nghiêng đầu, tay trái sờ
tai, nheo lại mắt suy tư, vẻ mặt thực hoang mang.
Vì sao? Làm sao hắn có thể biết rõ ràng thân hình của nàng như vậy, thậm chí là cỡ giầy của nàng?
Khi thấy Ôn Hà Phi đi ra khỏi phòng thì hai con mắt Lương Chấn Y trong nháy mắt càng trở nên thêm đen đặc thâm trầm. Nhìn nàng, lòng hắn vừa loạn
lại vừa đau.
Lòng loạn là bởi nàng xinh đẹp giống như một tiểu
tinh linh đến từ Tiên giới. Gợi cảm lại khả ái, trên mặt nàng lộ ra vẻ e lệ, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, tất cả đều làm cho lồng ngực hắn căng
cứng, bụng co rút lại, thầm nghĩ đem nàng ôm vào lòng để đói khát mà hôn nàng, tham lam tra tấn của nàng hồng nhuận đáng yêu cánh môi, cho đến
khi nàng thở không nổi mới thôi.
Nhưng hắn chính là kiềm chế đứng ở nơi đó nhìn nàng đến gần.
Hắn đau lòng, bởi vì tại sao tiểu tinh linh tuyệt vời mê người này lại
không thuộc về hắn. Lòng thiếu nữ đã có chủ. Hắn bỗng nhiên phi thường
ghen tị bạn trai của nàng, ghen tị đến phát cuồng, hắn nghĩ hắn có thể
đoạt lấy nàng, nhưng lập tức lại nghĩ đến Hà Phi không phải loại cô gái
chân đạp hai thuyền, hắn chỉ biết tự tổn thương chính mình. Nghĩ đến như vậy, hắn lại chán nản buông tha cho ý nghĩ này.
Ai, Lương Chấn Y dưới đáy lòng thống khổ thở dài, hắn dục vọng dâng lên, lại chỉ có thể
kiềm chế bản thân nhìn nàng, ảo tưởng cảm giác ôm nàng, không còn cái gì nữa có thể so với việc này càng khiến người buồn khổ.
“Đi thôi!” Cuối cùng hắn chỉ có thể từ kẽ răng bật ra một câu này. Hắn dời tầm
mắt, nhịn xuống không nhìn tới dáng người lung linh của nàng, cùng đôi
mắt to lấp lanh như sao, còn có khuôn mặt phấn nộn kia làm cho người ta
tưởng thân thiết.
Hà Phi đuổi kịp hắn.
Trên hành lang dài
hai người trầm mặc, Hà Phi cúi đầu nghiêm mặt, đoán rằng hắn vẻ mặt lạnh lùng là bởi vì mình đêm nay phiền toái hắn.
Ai, Hà Phi chẳng
biết tại sao một trận khổ sở, cắn chặt cánh môi. Nàng hi vọng có thể cho thủ trưởng ấn tượng nàng ổn trọng tín nhiệm, có thể gánh vác trọng
trách, bất quá thực hiển nhiên, đêm nay biểu hiện của nàng chỉ có thể
dùng bốn chữ hình dung —— rối tinh rối mù!
Từng bước tiến vào hội trường, Úy Nhân Nhân ngay tức khắc chạy tới.
“Hà Phi, em. . . . . .” Bỗng nhiên nàng sửng sốt, kinh ngạc trừng trừng
nhìn đánh giá Hà Phi. “Em. . . . . . Em thật xinh đẹp.” Sau đó hoàn hồn, với đứng ở một bên Lương Chấn Y vội vàng kêu: “Mọi người đang đợi để
trao giải đâu, MC đều sắp phát điên rồi.” Lập tức giống như một trận gió đưa bọn họ lên sân khấu.
Âm nhạc vang lớn, Hà Phi bị MC mời đến vị trí trung tâm. Đột nhiên hội trường đèn lớn tắt.
“Xin được hoan nghênh nhân vật chính đêm nay, V. J. tiểu thư Ôn Hà Phi.” Một luồng đèn sáng đột nhiên chiếu lên nàng, Hà Phi lóa mắt, mắt hoa đầu
loạn. Ngẩn ngơ nghe MC giới thiệu kế hoạch xuất sắc của nàng là như thế nào giúp Cao Vượng kiếm được thành tích hàng trăm triệu, ánh đèn chói
mắt, dưới sân khấu ra sức vỗ tay, mọi người vì nàng hoan hô, nàng lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Nàng không quen trở thành tiêu
điểm, có chút chống đỡ không được, theo bản năng dựa vào Lương Chấn Y ở
phía sau. Bụng một cơn co rút, nhẹ run.
Lương Chấn Y để ý thấy nàng căng thẳng cùng sợ hãi, đột nhiên cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng.
Một sức mạnh kiên định ổn trọng xuyên qua bàn tay ấm áp kia, trong nháy mắt kì quái trấn an nàng tâm thần không yên. Nếu là bình thường Hà Phi nhất định sẽ kinh hãi giãy ra tay hắn, nhưng giờ phút này nàng lại phi
thường cảm kích hắn săn sóc, cũng phi thường cần hắn tiếp cho dũng khí.
Bởi vì MC bắt đầu cười hì hì hỏi nàng làm thế nào nghĩ ra kế hoạch xuất
sắc này cùng với ca ngợi nàng là như thế nào xinh đẹp động lòng người.
“Ôn tiểu thư, xin hỏi cô là như thế nào nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu đến vậy?”
“Ách. . . . . . Không, không biết. . . . . . Cứ nghĩ ra thôi.”
MC ngạc nhiên, lại hỏi: “Xin hỏi cô với Cao Vượng còn có thêm ý kiến nào
nữa không? Hoặc là với công ti này có thêm sáng kiến nào nữa chẳng hạn?”
Quản lí Cao Vượng dựng thẳng tai nghe, nhưng thấy trên sân khấu Ôn Hà Phi sắc mặt trắng bệch.
“Cái này. . . . . . Tôi cũng không biết. . . . . . Tôi nhất thời không biết, có thể nếu muốn nghĩ. . . . . .” Kết quả nàng suy nghĩ 5 phút, thất
vọng đến cực điểm, vẫn là không nghĩ ra một đáp án hoàn mỹ chuẩn xác.
Hà Phi trả lời lắp ba lắp bắp, thật không có cách, loại chuyện sáng ý cùng linh cảm, muốn nàng nói như thế nào cho rõ? Nàng thật sự rất kém cỏi để ứng phó với loại tình huống này, may mà nàng trả lời ngắn gọn rời rạc
khiến cho câu hỏi MC trù tính trước tức khắc tự động giảm phân nửa, nếu
hỏi tiếp chỉ sợ làm ra tình cảnh người chán đến chết. Hắn nhìn sắc mặt
Ôn Hà Phi càng ngày càng tái nhợt, nếu không thức thời im miệng, nàng
chỉ sợ cũng muốn té xỉu.
“Được rồi, được rồi, vậy hiện tại xin mời tổng giám đốc cùng Ôn tiểu thư cho chúng ta khai vũ.”
Cái gì? Khai vũ?! Hà Phi choáng váng, đang muốn nói nàng sẽ không khiêu vũ
thì đèn ầm ầm bật sáng, âm nhạc đột nhiên vang lên, mọi người vỗ tay.
Mọi người hoan hô chờ đợi.
Hay lắm, hay lắm! Ôn Hà Phi chết ngắc ở hiện trường, hiện tại nàng lại có
cảm giác muốn chết, thật sự là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, đêm nay nàng là bị cái gì nguyền rủa a? Nàng làm thế nào mà khiêu vũ được, nàng chỉ
nhớ rõ múa lụa hồi tiểu học thôi à.
Nàng xấu hổ kiễng chân, ngửa
đầu hướng bên tai Lương Chấn Y bên tai thấp giọng nói vài câu, chỉ thấy
Lương Chấn Y nhíu mày, liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng khẽ giương,
cầm lấy tay nàng, đem nàng nhập vào giữa sàn nhảy.
Hà Phi bị hắn
kéo hướng sàn nhảy, nàng miễn cưỡng mỉm cười, nhìn chung quanh mọi người đang chú mục vào mình, từ kẽ răng bật ra nói.
“. . . . . . Em sẽ không. . . . . . Sẽ không khiêu vũ a. . . . . . Em chỉ biết múa lụa. . . . . .” Nàng khẩn cấp nói với hắn, không nghĩ tới hắn lại vẫn trêu đùa
nàng.
“Chúng ta đây liền múa lụa.”
Nàng nhíu mày trừng
hắn, chỉ thấy hắn ha ha nở nụ cười, kỳ quái là hắn trầm thấp tiếng cười
lập tức trấn an trái tim của nàng đang vì căng thẳng mà đập loạn.
Một bàn tay lớn đặt trên bả vai nàng, một bàn tay khác lại vòng ngụ ở bên
hông của nàng, sau đó từ trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng nói trầm nồng
của hắn.
“Đi theo anh, đừng sợ.” Hắn nói.
Hà Phi vụng về
mặc hắn dẫn dắt, thân thể của nàng cứng ngắc, bộ pháp lộn xộn. Nhưng là
âm nhạc phi thường lãng mạn, đang tấu là âm nhạc cổ điển của Anh.
“Đừng nghĩ đến bước nhảy, nhìn anh thôi.” Cánh tay đặt sau lưng nàng siết
chặt chạm vào da thịt nàng, giọng nói của hắn so với âm nhạc lại càng mê người.
Nàng ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn vào một đôi mắt đen đặc
sâu hun hút, cảm thấy chính mình giống như bị lốc xoáy trong đôi con
ngươi đen nồng như mực kia nhiếp đi hồn phách. Hắn vòng trụ nàng, nhẹ
nhàng đung đưa. Âm nhạc êm đềm như ở trong mộng, đôi mắt đen của hắn lấp lánh, nàng nhìn thấy chính mình trong đó, màu mắt của hắn cũng giống
như là mộng, mộng mơ mà lại chân thật.
Một bước xoay tròn tao
nhã, Lương Chấn Y thuận thế đem nàng vào trong lòng, làm cho mặt nàng
đặt trên ngực hắn. Hắn thỏa mãn dưới đáy lòng thở dài, tư vị ngọt ngào
này tuyệt vời giống như trong tưởng tượng của hắn vậy. Tóc nàng cọ vào
trên cổ hắn, đáy lòng hắn vốn tịch mịch đột nhiên thật sâu rung động.
Mùi hương nhàn nhạt trên người nàng mê hoặc hắn xúi giục trái tim hắn,
hắn tâm ngứa khó nhịn, siết chặt cánh tay, ôm chặt thân hình mềm mại
tuyệt vời của nàng, khát vọng đối với nàng khiến hắn vừa hưng phấn vừa
đau khổ.
Một đôi nam nữ cũng đi theo vào sàn nhảy khiêu vũ.
Hà Phi dán vào trong ngực Lương Chấn Y rắn chắc ấm áp. Nàng ngửi được trên người hắn thoang thoảng mùi thuốc lá, đêm tối lại thập phần mê hoặc
người, bị hắn ôm như vậy làm cho nàng phảng phất có cảm giác vui sướng.
Nàng nghe tiếng tim đập đều đều mạnh mẽ của hắn, mỗi một tiếng đập đều
chấn động tiến vào chỗ sâu trong lòng nàng. Thân thể của hắn nóng quá,
da thịt như thiêu đốt, đến nỗi nàng rướm mồ hôi trong vòng tay nóng bừng bừng của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, than nhẹ. Hắn vì sao lại ấm áp
như vậy? Bàn tay đặt ở trên lưng nàng, là kiên định mạnh mẽ như vậy,
thật giống như hắn có năng lực dễ dàng giải quyết mọi khó khăn của nàng, giống như cái gì cũng không thể dao động hắn, kinh sợ hắn. Bên hông của nàng phát ra một trận hưng phấn run rẩy. Trên người hắn mùi nước hoa
sang trọng tràn ngập chóp mũi nàng, giống như mê hồn dược, đem nàng mê
man đầu óc choáng váng. Không uống rượu, nhưng là nàng cảm thấy chính
mình say, say ngã vào tình cảnh mê hoặc như vậy, vào lồng ngực tựa như
trong mộng như vậy.
Nàng không dám mở to mắt, không dám đối mặt
sự thật. Nàng cảm thấy hoảng hốt, đây là mộng, đây là mộng, đây là mộng. . . . . . Một lần lại một lần trấn an chính mình. Là mộng, cho nên hai
chân nàng như nhũn ra, đầu gối vô lực, lồng ngực căng cứng, bụng như
thiêu như đốt.
Đêm nay Lương Chấn Y quả thực là ma quỷ hóa thân,
mê hoặc nàng đến không còn sức chống đỡ, chỉ có thể yếu đuối ỷ ở trong
ngực hắn. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào sau gáy nàng, nàng hưng phấn đến hồ đồ, trực giác cảm thấy cả người giống như muốn hòa tan. Nàng cơ
hồ yếu ớt đến nỗi đứng không vững, toàn bộ ỷ lại trên hai cánh tay hắn
kiên định chống đỡ nàng. Của hắn ôm làm hại nàng trở nên yếu đuối, không thể tin được chính mình sẽ có lúc vô dụng như vậy, mơ mơ màng mang theo hắn khai vũ, đi theo cước bộ của hắn, tùy ý hắn xoay tròn.
Trời
ạ! Mình nên làm gì bây giờ? Hà Phi tham lam hít sâu hương vị trên người
hắn, lưu luyến lồng ngực rộng lớn của hắn. Lý trí cảnh báo nàng không
nên vô sỉ như vậy ngã vào lòng một người đàn ông khác, nhưng mà của
nàng dục vọng lại đang thúc giục nàng đầu hàng, muốn nàng dựa vào càng
gần, đem mặt vùi vào càng sâu.
Sau đó Hà Phi kinh hãi phát hiện
nàng đang cùng Lương Chấn Y khiêu vũ quá kề sát nhau, nàng nhưng lại
hạnh phúc đến phát run, tội lỗi hi vọng một khúc này vĩnh viễn không
ngừng. Nàng bi ai nghĩ, đây nhất định là khảo nghiệm của ác ma, nàng
không qua được một cửa này, hắn chết tiệt rất mê người, vô cùng mê
người; mà hóa ra ý chí của nàng lại bạc nhược như vậy, nàng phát hiện
mình đáng chết đem mặt vùi càng thêm sâu vào trong ngực hắn, cùng hắn
gắt gao ôm nhau.
Muốn chết, nếu là Lương Chấn Y cùng nàng trong
đêm đầu tiên, nàng bắt đầu hoài nghi mình có thể kháng cự được. Hắn đem
nàng mê hoặc đến hồn bay phách lạc, mất hồn mất vía, ý chí bạc nhược, lý trí cũng thành cái đinh gỉ, đành phải nhắm mắt lại, không dám lại nghĩ
đến cỗ rung động sâu trong lòng kia, vì cái gì lại rối loạn như vậy? Dán vào trong ngực hắn nhẹ nhàng đung đưa thân thể, Hà Phi nhắm chặt hai
mắt, không dám hỏi chính mình liệu không phải là có một chút. . . . . .
yêu Lương Chấn Y?