Đó là tiếng khóc phi thường thê thảm, người khóc hiển nhiên đã muốn không thèm để ý bất kể hình tượng thế nào.
“Ô oa. . . . . . Hắn ta thật quá đáng, em mặc kệ . . . . . . Em mặc kệ
đấy. . . . . . A bà đây mặc kệ . . . . . . Ô ô. . . . . . Hắn đi chết
đi . . . . . .” Hà Phi sụp đổ. “Oa. . . . . . Tức chết mất . . . . . .”
Đồng nghiệp phòng kế hoạch ngây ra như phỗng, chỉ thấy Ôn Hà Phi bị trưởng
phòng đặt tại chỗ ngồi gào khóc, nước mắt đầm đìa một thân trưởng phòng.
Đồng sự vốn ghen tị Hà Phi được tiếp lấy vụ Hán Quần lúc này không thể không thông cảm với Hà Phi, đều giúp trưởng phòng đưa khăn giấy an ủi nàng.
“Được rồi, làm gì mà xúc động như vậy?”
Hà Phi thu dọn lấy đồ dùng vứt vào hộp giấy, vẫn tiếp tục khóc. “Em từ chức, em không làm nữa. . . . . .”
“Giám đốc thật quá nghiêm khắc. Làm sao có thể đối xử với Hà Phi như vậy, thật vô tình nha!”
Hà Phi giật lấy khăn giấy chùi nước mũi, nghẹn ngào thút thít, rất đáng thương. “Ô ô. . . . . . Em không làm nữa . . . . . .”
Nhân Nhân nghe thấy khóe mắt giật giật, đột nhiên ném đi hộp giấy, chân đạp
lên ghế, xách lên lỗ tai Hà Phi gào rống: “Ngu ngốc! Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!” Thập phần uy lực, trong thoáng chốc người xung quanh không
kịp che lỗ tai chỉ sợ điếc.
Hà Phi bị gầm một trận đầu choáng váng, tai ong ong.
Úy Nhân Nhân một tay tóm lấy Ôn Hà Phi từ chỗ ngồi kéo đứng lên, mặt đối mặt mắng như tát nước.
“Khóc cái gì mà khóc? Sao lúc nãy không thấy em khóc hả! Em không khóc cầu
xin với giám đốc, giờ mới ngồi lãng phí nước mắt làm cái quái gì hả? Đầu heo! Có tí đau khổ ấy tính cái gì? Nhớ năm đó Úy Nhân Nhân chị đây từ
chân sai vặt mà bắt đầu, quay đi quay lại giúp người ta photo cái này
photo cái nọ, kết quả. . . . . . Còn có một lần chị phụ trách đưa văn
kiện, nhưng là đưa nhầm, lại đem cơ mật hồ sơ đưa đến. . . . . . Cũng có một lần, nha. . . . . . Chậc chậc chậc. . . . . . Lần đó mới đau! Chị
hình như lúc đó bị cảm thì phải, thế nhưng lại làm mất cặp tài liệu của
quản lí, sau đó chị đã bị. . . . . .”
Nửa giờ trôi qua –
Nhân viên phòng kế hoạch gà gà gật gật, thần du hồn đãng, đập muỗi chụp ruồi, thì thì thầm thầm. . . . . .
Ôn Hà Phi nước mắt đã muốn khóc hết, mắt sưng to thỉnh thoảng lại rút ra khăn giấy, hai vai vẫn còn bị trưởng phòng giữ chặt.
“. . . . . . Cuối cùng chị có thể chuyển nguy thành an, thành công vượt
qua mỗi cửa ải khó khăn, nhưng là. . . . . . Đúng lúc chị nghĩ tiền đồ
sáng ngời thì tai họa lại đột nhiên giáng xuống. Chị thế nhưng. . . . .
.”
Đúng vậy, Úy Nhân Nhân vẫn chưa nói xong. “Chị thế nhưng trong một buổi hội nghị quan trọng, bởi vì quá căng thẳng, kết quả là bị viêm dạ dày, liên tục chạy đi vệ sinh. Thật sự là rất xấu hổ, nhưng là chị
vẫn còn sống đến tận đây. Làm người là phải kiên cường, phải biết đối
mặt khó khăn, biết vượt qua chướng ngại, chưa tới phút cuối chưa bỏ cuộc a. . . . . .”
Hà Phi bắt lấy cánh tay trưởng phòng, thực yếu ớt
sám hối. “. . . . . . Em sẽ không chịu thua, em sẽ cố gắng, em sẽ kiên
cường, em sẽ cố lên. . . . . .” Chỉ cần trưởng phòng mau câm miệng, đừng tra tấn lỗ tai nàng nữa.
“Ừ.” Úy Nhân Nhân thở sâu. “Được, em
coi như có thể cứu chữa, tốt lắm.” Nàng vừa lòng gật đầu, rốt cục ngậm
lại miệng, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cầm lên cốc nước trên bàn, hùng
hục uống, thở sâu đặt cốc nước xuống. “Kì thật. . . . . . Chuyện chị vừa nói cũng không phải trọng điểm. Chuyện kích thích nhất giật gân nhất
trong cuộc đời trưởng phòng chị là. . . . . .”
Còn nữa sao?! Hà Phi khóe mắt giật giật, thân mình mềm nhũn, mau té xỉu.
Úy Nhân Nhân hứng khởi không thể cứu vãn, mặt mày hớn hở kể chuyện, rất là phấn khích!
Tức thời đồng nghiệp tản chạy hết, ẩn trốn hiện trốn, bi bi thảm thảm, rên
rên rỉ rỉ. . . . . . Ai tới cứu bọn họ, mau làm Úy Nhân Nhân câm miệng
đi!
Không nghĩ ra được. . . . . . Ôn Hà Phi ôm lấy đầu co lại
trên ghế, ngồi nghĩ kế hoạch nghĩ đến đầu sắp nổ tung. Đã rất muộn, các
đồng nghiệp đã sớm tan tầm về nhà ăn tối. Đêm nay không khí lạnh tràn
về, phòng làm việc chỉ còn nàng một người có vẻ càng thêm lạnh lùng tịch liêu. Ánh đèn tuýp nhợt nhạt chiếu rọi nàng bóng dáng tiêu điều.
Đặt trên bàn bản kế hoạch mặt trên chi chít những điểm mấu chốt. Hà Phi đầu óc u mê, uể oải rên rỉ. Chỉ có một buổi tối, ông trời, đây căn bản là
chuyện không có khả năng. Nàng xoa bóp đôi mắt nhức mỏi, chán nản nghĩ,
cho dù nàng nghĩ ra kế hoạch rất tốt, nhưng không có điều tra thị
trường, không có phương án thực hiện, ngày mai muốn như thế nào thuyết
phục bên Hán Quần? Huống chi nàng hiện tại một chút ý tưởng cũng không
có, Úy Nhân Nhân buổi tối cùng với giám đốc Lương tham dự tài chính và
kinh tế tiệc tối, cũng không có khả năng giúp nàng. Trời ạ! Hà Phi mệt
mỏi che mặt, chẳng lẽ thật muốn quay trở lại làm trợ lý?
“Đáng
giận!” Nàng phát điên, tức giận đến mức ném tài liệu trên bàn xuống dưới đất. Nhớ tới lời nói lạnh lùng của Lương Chấn Y lúc buổi chiều, nàng
liền khổ sở đỏ con mắt, phát cuồng giẫm đạp lên tài liệu, trút ra đầy
ngập lửa giận.
“Anh là ai hả? Tên khốn kiếp! Đồ đáng ghét!” Vốn
nghĩ hắn là thực dịu dàng, còn ngây ngốc tim đập thình thịch, hóa ra lại tàn nhẫn như vậy, nàng thật sự là đứa ngốc mà! Hà Phi ngã ngồi trên mặt đất, nghẹn ngào. Làm nàng thật sự khó chịu chính là chính mình sơ ý,
làm mất đi tín nhiệm của Lương Chấn Y cùng trưởng phòng. Bọn họ đem vụ
Hán Quần lớn như vậy giao cho Hà Phi bằng cấp không có, kinh nghiệm còn
non đi làm, nàng lại ngu ngốc làm hỏng bét.
Hà Phi nhặt lên di
động rơi trên mặt đất, khổ sở muốn tìm bạn trai nói hết. Điện thoại
thông lại nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ, còn có tiếng cười đùa vui vẻ.
Từ Thiếu Khâm đang cùng bạn bè vào vũ trường chơi, vừa nghe là điện thoại
của bạn gái, lập tức ám chỉ tiếp viên bên cạnh câm miệng. Cô em tiếp
viên vốn dựa vào trong lòng Thiếu Khâm đột nhiên bị mạnh đẩy ra.
“Hà Phi à, sao vậy? Em đã quyết định vào khách sạn nào chưa, anh nhất định sẽ sắp xếp thật sự lãng mạn. . . . . .”
“Em. . . . . .” Hà Phi nắm chặt điện thoại. “Anh đang ở đâu? Ồn ào thế!”
Thiếu Khâm thấp giọng nói: “Thật à? Có khách đến nhà anh, tiếng nhạc mở lớn quá. Sao, Khải Duyệt hay là Viễn Xí?”
Hắn chỉ biết nghĩ về chuyện này, Hà Phi đầu càng đau. “Hay là thôi đi, em cảm thấy không ổn, cho nên. . . . . .”
“Cái gì?!” Sấm giữa trời quang, Từ Thiếu Khâm thực thất vọng, rống vào điện
thoại. “Có nhầm hay không? Anh chờ đợi đã rất lâu, anh sắp phải xuất
ngoại rồi. . . . . .” Hắn quang quác kêu, Hà Phi vốn là muốn nghe bạn
trai an ủi nàng vài câu, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn nói.
“Em có việc phải làm, anh đi tiếp khách đi. . . . . .” Nàng vội vàng cúp máy.
Hà Phi xoa bóp đôi mắt sưng đỏ, mệt mỏi quá, rất muốn quay về nhà, bà
ngoại vốn tối nay muốn nấu lẩu cho nàng ăn, kết quả nàng bận việc đến
ngay cả thời gian đi ăn cơm tối cũng không có. Mới lúc nãy bà ngoại ở
đầu bên kia điện thoại thất vọng nói mãi là đã chuẩn bị đồ nấu lẩu xong
hết rồi.
Hay là từ bỏ đi về nhà đi? Dù sao cũng không có hi vọng. Hà Phi nhặt lên bản kế hoạch bị giẫm nát, lại nhặt lên tư liệu Hán Quần rơi khắp nơi, tay đột nhiên siết răng cắn chặt.
“Không, mình
không cam lòng a. . . . . .” Nàng đứng dậy, tuy rằng oán Lương Chấn Y
nghiêm khắc, vẫn mất tự chủ từ từ đi hướng tới phòng làm việc của hắn,
giống như mọi khi không có linh cảm liền trốn vào dưới chiếc bàn gỗ đào
của hắn, trốn ở nơi đó đắm chìm suy tư đối sách.
Nơi này vẫn như
cũ ấm áp thoải mái, nhưng là không có Lương Chấn Y phảng phất mùi nước
hoa, không có độ ấm đôi chân của hắn. Hà Phi nhắm mắt lại, khổ sở nhớ
lại lời nói lạnh lùng lúc ban chiều của hắn.
“Ngày mai nếu không thành công nhận được vụ này, quay lại làm trợ lý chấp hành.”
Hà Phi chóp mũi đau xót, hốc mắt lại ướt. Không hiểu, nàng thật không
hiểu. Hắn từng như vậy dịu dàng giúp nàng một phen lúc nàng gặp chuyện
xấu mặt, nhưng vì sao, hôm nay nàng ngã đau, hắn lại đem nàng đẩy càng
sâu, thờ ơ lạnh nhạt nhìn nàng sẩy chân? Ngay cả trưởng phòng đều nói
giúp cho nàng, tại sao hắn lại tàn khốc đả kích nàng?! Hà Phi nhịn không được khóc nức lên, đột nhiên kinh hãi nhận ra, chân chính làm nàng bị
thương tâm, không phải là kế hoạch bị trộm, mà là hắn lời nói không
thông cảm không tha thứ. Chân chính làm nàng áy náy tự trách, hóa ra
không phải vì nàng làm mất vụ Hán Quần, mà là nàng làm cho hắn thất
vọng. . . . . .
Nước mắt ướt đẫm cuốn thiết kế, đầu của nàng
trống rỗng, nghĩ không ra ý tưởng gì, nàng xong rồi. . . . . . Lương
Chấn Y nhất định sẽ đối với nàng phi thường phi thường thất vọng rồi. Hà Phi khóc nức nở, nàng quả nhiên là còn không bằng A Đẩu*.
(*): A Đẩu, aka Lưu Thiện, là con trai của Lưu Bị, hậu chủ của Thục Hán. Nhắc
tới Lưu Thiện là người ta nghĩ tới một người bất tài, vô dụng và nhát
gan. Người Trung Quốc thậm chí còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ
kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng.