Ngủ yên trong Lương
Chấn Y thâm tình ánh mắt, đến sáng sớm, có lẽ là ý thức được một tầm mắt nóng bỏng nào đó, hoặc là cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cùng hơi thở xa
lạ bên cạnh, Ôn Hà Phi mờ mờ mịt mịt từ trong mộng tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra, trong khung cảnh lờ mờ tối, nhìn thấy một bóng đen đang ngồi bên mép giường. Người kia đang nhìn lại nàng, bóng dáng rất quen thuộc. Một đôi mắt thâm thúy đang dịu dàng nhìn nàng, Hà Phi chớp chớp làn mi
dài, là mơ sao? Nàng u mê.
Khoảnh khắc nàng mở mắt
kia, Lương Chấn Y nín thở tim đập loạn. Hắn đáy lòng thấp thỏm, trầm mặc nhìn nàng, vẫn như hắn đã như thế nhìn nàng một đêm. Hắn yên lặng quan
sát Ôn Hà Phi vẻ mặt ngẩn ngơ, suy đoán phản ứng của nàng.
Nhưng Ôn Hà Phi chẳng qua là vẫn còn ngái ngủ, mờ mịt nhấc người dậy. Lương
Chấn Y tim đập nhanh, mắt tối lại. Nhìn thấy hắn, nàng không mỉm cười,
cũng không cau mày. Không kinh ngạc, cũng không có sợ hãi.
Nàng nhưng chỉ là rụt rè vươn tay ra, đầu ngón tay của nàng đụng vào gương
mặt hắn. Hắn lập tức giữ chặt lấy cổ tay nàng, làm lòng bàn tay nàng áp
lên mặt hắn. Hà Phi không kịp rút tay về, ánh mắt chợt sáng lên, lúc này mới chân chính tỉnh lại. Không phải là mộng! Nàng thở hắt ra, đây không phải là mộng a! Cổ tay bị hắn nắm lấy, nàng kinh ngạc nhiệt độ bàn tay
hắn.
“Anh. . . . . .” Là Lương Chấn Y. Thật, là thật. Tim nàng đập loạn, người nàng lúc ngủ vẫn nghĩ đến giờ đây thế nhưng
lại rành rành ở trước mặt, nàng cơ hồ mừng đến phát khóc.
Lương Chấn Y bao lấy bàn tay nhỏ ấm áp trên má hắn. Trên cằm hắn râu mới mọc châm nhói lòng bàn tay nàng.
Hà Phi ánh mắt lấp lánh, ngây ngốc ngửa mặt nhìn hắn, đột nhiên quên mất ngôn ngữ, chỉ là chóp mũi khả ái phiếm hồng.
“Anh. . . . . .” Lương Chấn Y thấp giọng giải thích. “Lo cho em, thế nên. . . . . .” Chết tiệt, hắn nên nói cái gì bây giờ? Thật ra cần phải nói
chẳng qua chỉ là một câu “Anh yêu em”.
Gió thổi tung màn cửa sổ, ánh bình minh chớp hiện trong mắt Hà Phi. Nàng chớp chớp mắt, thấy rõ ràng mặt của hắn.
Môi nàng run rẩy, không thể tin hắn đặc biệt tìm tới. Giọng nói của nàng
không che giấu được kích động, còn có cảm xúc phức tạp nào đó. “Anh. . . . . . Anh đã tới bao lâu rồi?”
Hắn nhìn nàng nét mặt yếu ớt, một trận đau lòng. “Cũng lâu rồi. Trời đã sáng rồi. . . . . .
Em. . . . . . ngủ có ngon không?” Chết tiệt, toàn nói những lời linh ta
linh tinh. Hắn chân chính muốn, là gắt gao khóa nàng vào trong ngực.
Là quá khiếp sợ hay là quá cảm động? Hà Phi chóp mũi phiếm hồng, sau đó, hốc mắt cũng đỏ.
Lương Chấn Y nhíu mày, cô ấy không phải là muốn khóc đấy chứ?
Trong ánh rạng đông mờ sáng, đôi mắt đen đặc của hắn dưới đôi mày rậm chuyên
chú nhìn nàng. Nàng mặc áo ngủ màu trắng rộng thùng thình, ngồi ở trên
giường. Ánh mắt nàng lấp lánh, Lương Chấn Y phát hiện, đó là nước mắt
ngân ngấn ở trong mắt nàng.
Ôn Hà Phi rút tay về, bưng lấy mặt, nước mắt liền rơi xuống.
“Em thật không dám tin. Anh. . . . . . Anh đã đến rồi. . . . . .” Thanh âm của nàng rạn vỡ. “Em thật mừng quá!”
Ông trời, những lời này quả thực làm cho hắn vui đến điên rồi. Hắn một cái
vươn tay liền kéo cả người nàng ôm vào lòng.
Hà Phi
tâm động, vội vàng hồi ôm hắn rộng lớn lưng, tham lam hít lấy hơi thở ấm áp trên người hắn. Cảm xúc kích động nào đó trong huyết mạch vọt lưu,
nàng ôm hắn thật chặt, chôn mặt vào ngực hắn, buồn buồn nói: “Anh là đặc biệt đến xem em?”
Của nàng mệt mỏi, của nàng bất
lực, đều ở đây trong vòng tay vững chắc của Lương Chấn Y mà tan thành
mây khói. Hết thảy lo lắng sợ hãi đều đã đi xa. Cánh tay cường tráng rắn chắc của hắn vững vàng che chở cho nàng; vòng tay mạnh mẽ đáng tin cậy
của hắn, dường như là chỗ an toàn nhất trên đời này.
Hà Phi ở trong ngực hắn run rẩy, Lương Chấn Y tim đập loạn lại càng loạn.
Hắn cúi đầu, vén tóc hai bên má nàng, hôn tai nàng, má của nàng ngay lập tức phát nóng. Hắn kéo nàng ngồi lên trên đùi hắn, nhẹ nhàng nâng lên
cằm của nàng. Nàng vẻ mặt mê võng, hắn nóng bỏng nhìn lại vào mắt của
nàng. Ánh mắt của hắn lấp lánh, tim đập như điên.
“Anh vẫn. . . . . .” Lương Chấn Y giống như là thực khó khăn thực vất vả,
hắn rốt cục khàn khàn nói xuất khẩu. “Rất. . . . . . thích em.” Thích
đến không biết làm thế nào cho phải, giờ phút này nhìn nàng, chạm vào
nàng quả thực giống như nằm mơ.
Hắn trầm thấp nồng đậm giọng nói cũng tựa như mộng, Hà Phi nghe được tim đập thình thịch.
Nàng ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt này. Khuôn mặt đáng yêu của nàng cau cau lại cái mũi, ánh mắt sáng rực, thanh âm nhưng có chút thấp
thỏm. “Thật. . . . . . Thật sao?”
Trước mắt tối sầm,
cánh môi chợt nóng, đôi môi nóng bỏng đói khát của hắn đặt lên nàng, cho nàng một nụ hôn dài. Hà Phi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bị cái hôn
đột nhiên tới không chút nào báo trước này làm rung động. Lưỡi hắn đói
khát đoạt lấy mềm mại trong miệng nàng, thăm dò vào tiếp xúc cùng với
nàng ấm áp. Đáy cổ họng hắn gầm lên thanh âm trầm thấp mà nguyên thủy.
Nàng là ngọt ngào mê người như vậy, mê hoặc hắn đến hồ đồ. . . . . .
Nụ hôn này làm nàng tan tác!
Nụ hôn này quá sức thân mật. Hắn phủng mặt của nàng, hơi hơi nhấc nàng lên trên người để hôn nàng thêm sâu hơn, dùng toàn bộ sức nóng của hắn bao
phủ nàng. Hà Phi dưới nụ hôn nóng bỏng nguyên thủy mà ngang ngược của
hắn, mắt huyễn tâm động. Hắn tựa như ngọn lửa thiêu nàng tan chảy, người của hắn nóng tựa như thanh sắt đỏ lửa, ái muội siết chặt nàng, hại nàng hưng phấn đến run rẩy, hại nàng đê mê đến buông vũ khí đầu hàng, như
nhũn ra trong cái ôm nóng bỏng của hắn. . . . . .
Hà
Phi nhắm mắt lại, cảm thụ hắn nhiệt tình thân mật ma sát trong miệng
nàng mềm mại. Mùi của hắn chết tiệt khoan khoái sạch sẽ như vậy, mà
miệng của hắn lại lần nữa che lại của nàng, không cho nàng cơ hội thở
dốc, lại càng không để cho nàng thanh tỉnh lại. Hắn dùng nhiệt tình cùng quyến rũ thôi miên nàng, hại nàng chỉ có thể vô lực hưởng thụ dụ hoặc
ham muốn cùng ngọt ngào hắn cấp cho.
Hắn hôn đến mức
nàng không còn chút nào lực chống đỡ, xụi lơ nằm trong ngực hắn. Hắn
dính chặt vào thân thể nàng, dục vọng kích vào ngực, hắn nghe thấy mình
hưng phấn ngâm khẽ. Lương Chấn Y dưới đáy lòng sung sướng than nhẹ. Đây
là chuyện hắn vẫn khát vọng làm, bất chấp mọi thứ mà mặc sức ôm hôn
nàng, miệng của hắn bắt đầu một loại hôn dường như muốn đem người cắn
nuốt. . . . . .
Dục vọng giống như tia chớp đánh vào
bọn họ. Hà Phi dùng sức níu chặt lấy lưng hắn, rụt rè cũng học hắn dùng
đầu lưỡi vẽ lên đôi môi nóng bỏng của hắn. Đầu lưỡi ấm áp của nàng ở bên trong miệng hắn. Trời ạ! Hắn hưng phấn than nhẹ. Càng thêm nóng bỏng
thăm dò đôi môi ngọt ngào của nàng, càng thêm nồng nhiệt đòi hỏi, tham
lam hút vào hơi thở ngọt ngào của nàng, lại lần nữa đưa lưỡi nhấm nháp
nàng. . . . . .
Thật sự là. . . . . . có chút quá
đáng. Hà Phi sắp hít thở không thông. Nàng mở to mắt, thở hổn hển dời đi mặt, có chút sợ hãi trốn tránh đôi môi nóng bỏng của hắn.
Hắn cũng không cho nàng cơ hội ngừng nghỉ. Lúc nàng lui về phía sau, hắn cố chấp cúi người kéo lấy nàng, tay phải chế trụ cổ tay trái của nàng. Hà
Phi mở to hai mắt, trên mặt nàng vẻ ngẩn ngơ lại mê hoặc khiến hắn không khỏi lộ ra mỉm cười, mà ánh sáng trong mắt hắn lại làm nàng mê mẩn khẽ
nâng đầu lên. Hừng hực trần trụi dục vọng trong mắt hắn nhìn nàng làm
nàng tim đập gia tốc, hơi thở rối loạn, yếu ớt đến gần như té xỉu.
Dục vọng của hắn dâng trào, tình cảm của hắn mãnh liệt. Lúc này hắn sẽ
không lại nghĩ kiềm chế khát vọng đối với nàng.
Hắn thâm tình
vươn tay ra, ngón cái tách ra cánh môi kia bởi vì hôn mà trở nên ướt át
đỏ tươi. Hà Phi thở hổn hển mềm yếu ngã xuống giường, hắn lập tức thuận
thế đè lên thân thể mềm mại của nàng.
Thế giới dường
như trong một khắc này mà khuynh đảo. Trong không khí tràn ngập mùi
hương động tình. Bọn họ đồng dạng dùng một đôi mắt nhiệt tình trao lời,
hắn nói thâm tình đối với nàng, nàng đáp lại là tâm động đối với hắn.
Nàng vô lực mà ngẩn ngơ vọng nhìn mắt hắn bởi vì dục vọng mà đen sâu thăm
thẳm. Nàng ở dưới đáy lòng gào thét. Nàng biết lý trí của nàng đã bị hắn thôi miên. Giờ phút này, nàng xác thực biết, bất luận hắn làm cái gì
đối với nàng, bất luận hắn muốn bắt nàng ra sao, Hà Phi xác thực biết,
nàng yếu ớt đến không có cách nào chống cự lại hắn. Nàng cảm giác mỗi
sợi lông trên người mình cũng đang hưng phấn kêu gọi hắn. Nàng như hòa
tan trong tầm mắt nóng bỏng của hắn. . . . . .
Sợ đè
lên đau nàng, Lương Chấn Y lấy khuỷu tay chống lên thân mình, thân thể
cường hãn kích động đặt lên trên thân thể mềm mại của nàng. Khát khao
cùng ấm áp trong mắt hắn làm nàng mê mẩn. Ở dưới thân hình cường tráng
của hắn, nàng tim đập như bay, run rẩy không ngừng. Mơ hồ ý thức được
chuyện gì đó sắp xảy ra, bụng nàng khẩn trương hưng phấn tựa như thiêu
đốt, nàng nên làm gì bây giờ? Không, nàng cái gì cũng không cách nào
làm. Nàng phát hiện ở dưới Lương Chấn Y nóng bỏng chú mục, nàng chỉ có
thể vô năng run rẩy.
Hắn nhìn nàng thật sâu, ngưng
mắt nhìn nàng đôi môi đỏ mọng. Hắn cúi đầu, đầu lưỡi thăm dò vào chỗ sâu trong của nàng ngọt ngào, nghe nàng rên rỉ, hắn lùi về, chọc vào bên
trong sâu hơn. Miệng của hắn bắt đầu trở nên thô bạo, bọn họ hôn môi trở nên càng thêm dã man thân mật.
Nàng vui thích hắn
nhiệt tình đoạt lấy, thân thể của bọn họ chặt chẽ dây dưa. Đây là trên
đời tối thân cận tiếp xúc, là cỡ nào thần kỳ, bọn họ không hề còn có
khoảng cách, bọn họ dung thành một thể.
Ánh nắng leo lên tấm lưng trần trụi của Lương Chấn Y, sưởi ấm thân thể đang kích tình ôm nhau trên giường.
Khi Lương Chấn Y chế trụ bàn tay Hà Phi đang siết chặt, khi nàng ở dưới hắn cấp tốc chuyển động nhân đến lúc cao trào mà hét lên thì hắn che lấy
nàng cánh môi ướt át, ở chỗ sâu trong ấm áp của nàng phóng thích ra bản
thân, đem tình cảm phong bế từ lâu nhất tịnh cùng giao cho nàng.