Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 96: Chương 96: Bảo bảo không hoàn chỉnh.






Edit: Quỳnh ỉn

Lần này Đỗ Trọng không lừa Mộ Phi Chỉ, bởi vì Thẩm Hành Vu chảy rất nhiều máu đen sau đó mê man ba ngày, trong ba ngày này, Mộ Phi Chỉ để cho nhũ mẫu ôm bảo bảo đặt ở bên cạnh Thẩm Hành Vu, hắn cũng canh giữ ở bên cạnh ba ngày không vào triều, nhưng phàm là lúc dùng cơm cũng canh giữ hai người, Hoa Dung và Thạch Lưu đứng ở bên cạnh nhìn, đến nỗi phải lau nước mắt. Bởi vì Thẩm Hành Vu vừa sinh xong, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu, cho nên cho dù Đỗ Trọng có tuyên bố không có gì đáng ngại, nhưng khuôn mặt tái nhợt đến cực điểm, cả người im hơi lặng tiếng ngủ ở nói đó, trong khoảng thời gian ngắn, trong điện Thái Cực đều thiếu khí người. Sau khi nghe được tin Thẩm Hành Vu sinh non, Mộ Tê Hoàng và Phong Dự từ phủ Hộ quốc tướng quân chạy đến, khi bọn họ tới, nhũ mẫu vừa cho bú sữa, bảo bảo liền thảo mãn ngủ bên cạnh Thẩm Hành Vu, mà Mộ Phi Chỉ suy sụp ngồi ở bên giường. Lúc Mộ Tê Hoàng nhìn thấy Mộ Phi Chỉ không khỏi giật nảy mình, bởi vì người này từ nhỏ đã thích sạch sẽ, thậm chí đạt được danh hiệu thích sạch sẽ, những nam nhân ngồi trước mặt này là đệ đệ thích sạch sẽ kia sao? Tóc chỉ tùy ý dùng trâm cài, quần áo không đổi, thậm chí râu ở cằm cũng đã mọc lên, toàn thân hắn đều là hơi thở suy sụp chao đảo.

“Đệ đừng lo lắng, Đỗ Trọng đã nói không có việc gì, đệ an tâm chút đi, nếu không đệ mệt chết rồi, chờ đến lúc A Vu tỉnh lại thì làm sao có sức chiếu cố nàng.” Mộ Tê Hoàng nghĩ rằng, chỉ sợ người nọ đã canh giữ ở trong này ba ngày.

“Ta không dám ngủ, ta sợ ta tỉnh lại sẽ không được thấy nàng nữa.” Loại cảm giác lo lắng đề phòng giống như là đang lơ lửng trong không trung, không có cảm giác an toàn, Thẩm Hành Vu là điểm yếu của hắn, hắn không dám tưởng tượng đến ngày không có nàng. Nếu đã cưới nàng, hai người bọn họ sẽ dây dây cùng nhau cả đời, thiếu ai cũng không được.

“Không cần khuyên.” Phong Dự ngăn cản Mộ Tê Hoàng, hắn lắc đầu, không biết vì sao, trong lòng lại hoàn toàn hiểu được cảm giác này của Mộ Phi Chỉ, lúc trước khi hắn ở biên quan nhìn thấy bố cáo Công chúa tuyển phò mã dán ở khắp nơi, kiên cường từ trước đến nay của hắn một lần nữa sụp đổ, sau này nếu có thể cho nàng có cuộc sống hạnh phúc sẽ trở về tìm nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới nàng sẽ trở thành thê tử của nam nhân khác ngoài mình. Lúc đó hắn ra roi thúc ngựa chạy về kinh đô, luôn nghĩ phải nhanh, nhanh chút nữa, nếu không, thật sự không kịp.

Cứ như vậy, ngăn cản toàn bộ quấy nhiễu bên ngoài, Mộ Phi Chỉ canh giữ ba ngày ba đêm ở trước giường, sáng sớm ngày thứ tư, Mộ Phi Chỉ nheo mắt, thói quen vuốt tóc Thẩm Hành Vu, ở trên trán nàng, trên chóp mũi, trên môi theo thứ tự hạ xuống nụ hôn.

“A Vu, nàng đã ngủ lâu rồi, dậy nhìn bảo bảo, nhìn ta có được không?” Mộ Phi Chỉ hạ thấp người, môi dám vào môi Thẩm Hành Vu thì thầm.

Nhưng đáp lại hắn ngoại trừ hơi thở vững vàng thì không còn cái gì khác, hắn mất mát ngồi trở lại, cầm lấy bàn tay nàng.

Loại trầm mặc này đã muốn lăng trì hắn, đáng chết, không phải Đỗ Trọng đã nói ba ngày sau sẽ tỉnh sao? Hắn đứng vọt lên, xoay người sang chỗ khác muốn đi ra ngoài, hắn muốn đi tình Đỗ Trọng tính sổ, kết quả vừa xoay người, còn chưa bước chân, liền nghe thấy một tiếng kêu cực nhỏ truyền đến từ phía sau, hắn là người tập võ, thính lực tốt hơn người thường, khi âm thanh kia lọt vào lỗ tai hắn, hắn cứng ngắc đứng yên ở đó, thật lâu không có động, thẳng đến khi nghe thấy tiếng lần thứ hai, Mộ Phi Chỉ mới chậm rãi xoay người, ánh mắt không dám tin nhìn người nọ nghiêng đầu nhìn, trong phút chốc liền biến thành mừng như điên, hắn nghĩ, hai tiếng này là hai tiếng dễ nghe nhất mà hắn đã từng nghe qua.

Nàng kêu lên: “Phu quân.”

Gần như là hắn lập tức đi đến bên giường nàng, Mộ Phi Chỉ vừa vuốt ve mặt Thẩm Hành Vu, vừa cúi đầu xuống, rất ôn nhu hôn môi nàng, ý đồ muốn tìm một phương pháp nghiệm chứng, nàng thật sự đã tỉnh.

Thẩm Hành Vu cảm thấy cả người mệt mỏi, cũng không có khí lực, nàng vừa mới tỉnh, Mộ Phi Chỉ lại hôn nàng như vậy, nàng thật trí muốn giơ tay ôm hắn cũng không có sức, chỉ có thể nỗ lực động môi, nhẹ nhàng đáp lại hắn, nàng biết, nhất định là hắn cũng giống như lần trúng tên trước, sợ tới mức chết khiếp, bởi vì cái tay hắn đỡ mặt nàng đang không ngừng run rẩy.

Mộ Phi Chỉ dùng sức mút cánh môi của nàng, thẳng đến khi cánh môi lúc đầu tái nhợt đến giờ trở nên đỏ tươi ướt át. Thẩm Hành Vu muốn đưa tay đẩy hắn ra, nàng đã có chút không thở nổi rồi.

Lạch cạch một tiếng, xúc cảm khác thường rơi ở trên mặt khiến cả người Thẩm Hành Vu cứng đờ, gần như là quên cả hô hấp. Mộ Phi Chỉ nhận thấy nàng ngừng thở, liền ngẩng đầu lên si ngốc nhìn nàng.

“Chàng... khóc... sao?” Bởi vì không có khí lực, lời Thẩm Hành Vu nói ra cũng trở nên yếu ớt, không có quá lớn tiếng.

Hốc mắt Mộ Phi Chỉ hồng, nước mắt bên trong làm trơn ướt con ngươi của hắn, chống lại ánh mắt lo lắng của Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Đồ ngốc, nàng đã ngủ ba ngày.”

“Ừ, đầu... có chút... đau.” Thẩm Hành Vu cố gắng mỉm cười, muốn an ủi Mộ Phi Chỉ.

“Có thể không? Ta ôm nàng dậy.” Mộ Phi Chỉ cúi thấp người, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Hành Vu, nầng gối đầu để nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường.

“A.” Ngay lúc Mộ Phi Chỉ vừa mới an trí cho nàng xong, Thẩm Hành Vu không khống chế được, phát ra một tiếng kêu nhỏ, Mộ Phi Chỉ lập tức ngẩng đầu, vội vàng hỏi nàng: “Sao vậy, đau ở đâu?”

Thẩm Hành Vu lắc đầu, chẳng qua chỉ là ngủ quá lâu, cảm quan hơi trì độn, hơn nữa vừa mới chạm phải miệng vết thương do sinh bảo bảo, chờ chút! Bảo bảo đâu?

Thẩm Hành Vu chợt cọ cọ vào tay Mộ Phi Chỉ, giọng điệu suy yếu hỏi: “Bảo bảo đâu?”

Lúc này Mộ Phi Chỉ mới nhớ ra còn có tiểu gia hỏa, vì thế duỗi cánh tay lớn ra, từ bên trong giường bế bảo bảo ra, hắn ôm bảo bảo chưa mở mắt vào trong ngực, dựa gần vào Thẩm hành Vu, sợ đè lên nàng, cho nên từ từ đưa bảo bảo đến trước mặt nàng, đau lòng nói: “Về sau không cần sinh nữa được không?”

Hắn rất sợ, cho dù không có chuyện trúng độc, Mộ Phi Chỉ cũng khó quên được bộ dạng khi nàng sinh, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, bộ dạng gào thét của nàng.

“Bảo bảo... thân thể?” Thẩm Hành Vu nhìn cả người bảo bảo đã được tắm sạch, trắng trắng mềm mềm còn chưa có mở mắt, liền hỏi Mộ Phi Chỉ.

“Đừng vội, Đỗ Trọng đã kiểm tra qua một lần.” Mộ Phi Chỉ nói với Thẩm Hành Vu.

“Là sao?” Thẩm Hành Vu vẫn cảm thấy trong lòng rất hoang mang, nàng muốn nâng tay vuốt ve khuôn mặt bảo baort, nhưng tay lại không hề có sức.

Mộ Phi Chỉ thấy vậy, một tay ôm bảo bảo, một tay nắm lấy tay Thẩm Hành Vu đặt lên mặt bảo bảo.

Một khắc khi chạm được vào gò má bảo bảo, cho dù Thẩm Hành Vu có là người lạnh lùng thì lúc này cũng rơi nước mắt. Nàng ngẩng đầu, nói với Mộ Phi Chỉ: “Ta ôm một chút, ta ôm có được không?”

Còn chưa có nói xong, Mộ Phi Chỉ đã ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, Thẩm Hành Vu có chút không khống chế được mà bật khóc, lệ vốn đã rơi, đến cuối cùng nàng không khống chế nổi nữa nức nở ở trong lòng Mộ Phi Chỉ. Nghe được động tĩnh của Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ lập tức đặt bảo bảo ở một bên, hai tay ôm lấy mặt Thẩm Hành Vu, mũi dán lên mũi nàng, đau lòng nói: “Đừng khóc, đừng khóc...” Sau đó, những tiếng nỉ non đều bị Mộ Phi Chỉ nuốt vào trong miệng, hắn đỡ mặt Thẩm Hành Vu, đầu tiên là hôn đi nước mắt trên mặt nàng, sau đó mới trở lại trên môi đỏ của nàng, tùy ý mút, đầu ngón tay không có lực của Thẩm Hành Vu nắm chặt quần áo trước ngực Mộ Phi Chỉ, dùng toàn bộ khí lực của mình đáp lại hắn, râu của hắn cọ lên da nàng, nhưng nàng vẫn vui vẻ mà nỗ lực đáp lại hắn.

Thật lâu sau, khi hai người đều thở hổn hển, Mộ Phi Chỉ đặt nàng trở lại, sau đó vội vàng đi ra bên ngoài, phân phó Thạch Lưu đi kêu Đỗ Trọng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.