Một đám quan binh đứng thành vòng ở bên ngoài thôn trấn, mà ở giữa bọn họ là một cái hố đất rất lớn. Khi bọn người Thẩm Hành Vu xuống đất, đám quan binh đang đẩy hàng loạt người xuống đó. Những người này quỳ ở cạnh hố, hai tay bị buộc ở phía sau, trên người gần như không có mặc gì, thời điểm đám quan binh đẩy mọi người xuống, từng đợt tiếng khóc thảm thiết không ngừng vang rội, tuy rằng miệng những người đó bị vải ngăn chặn, nhưng tiếng khóc nức nở vẫn khiến trong lòng Thẩm Hành Vu run sợ, nàng theo bản năng dựa sát vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, sau đó mới lên tiếng chặn đám người đó lại: "Dừng tay."
Quan huyện đứng ở giữa bóng tối ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Thẩm Hành Vu, khuôn mặt vốn hung hăng đột nhiên cười lớn, hắn đưa tay vuốt râu của mình, tiếp đó chớp chớp mắt nói với Thẩm Hành Vu: "Ngươi nhiễm bệnh không? Nếu có, hiện tại liền chôn ngươi, đáng tiếc thật đáng tiếc, lại là tai họa không thể giữ lại. Nếu ngươi không nhiễm bệnh, bản quan sẽ thu ngươi làm tiểu thiếp thứ mười của ta, sư gia, từ khi nào huyện chúng ta lại có đại mỹ nhân như vậy hả?"
Bản tính háo sắc của huyện quan này không thể nghi ngờ, bởi vì hai nam nhân đứng ở phía sau Thẩm Hành Vu, bộ dạng cũng xuất sắc đến cực điểm, nhưng vị đại nhân đó lại chỉ cố tình nhìn thấy nữ sắc, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt càng ngày càng đen của nam nhân đứng phía sau, cho nên hắn không phát hiện, khi hắn nói muốn thu Thẩm Hành Vu làm tiểu thiếp thứ mười của mình, mặt nam nhân đã đen triệt để.
"Các ngươi thất thần làm gì? Chuyện bản quan thi tiểu thiếp liên quan gì đến các ngươi, nhanh chôn những người này đi cho ta." Có lẽ ba khuôn mặt xa lạ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của quan binh, cho nên bọn họ mới dừng tay quay đầu lại xem đã xảy ra chuyện gì, cũng bởi vậy mới làm chậm trễ sự tình, cho nên huyện quan mới rống lên như sư tử.
"Trung khí (1) không đủ, rõ ràng là túng dục quá độ." Đỗ Trọng đứng ở bên cạnh Mộ Phi Chỉ, không ngừng cười nói.
(1)Trung khí: trong đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.
"Rốt cuộc là ngươi có bệnh hay không? Bản quan hỏi sao ngươi không trả lời?" Huyện quan thấy Thẩm Hành Vu quay đầu đi, không khỏi có chút sốt ruột, hắn nhìn quan binh đang muốn đào hố, lại thấy Thẩm Hành Vu quay đầu nói với nam nhân phía sau, tựa như đang suy tính xem có muốn đi hay không.
Thẩm Hành Vu quay đầu, không vì cái gì khác, mà là vì tay nàng đang giữ tay Mộ Phi Chỉ, vừa rồi nếu nàng không ngăn cản, không chừng Mộ Phi Chỉ đã chém hắn rồi.
"Phu quân, đừng tùy tiện giết người." Thẩm Hành Vu ngẩng đầu cảnh cáo Mộ Phi Chỉ: "Nơi này rõ ràng có dịch bệnh, dĩ nhiên quan viên phải xử lý, nhưng cũng phải hỏi rõ sau đó mới xử lý chứ." Thẩm Hành Vu nói.
"Chôn sống nhiều người như vậy, chỉ cần dựa vào một việc này, cái mạng của hắn cũng không đủ dùng rồi." Mộ Phi Chỉ lôi kéo Thẩm Hành Vu, đi về phía trước vài bước, sau đó phát ra tiếng vỗ tay, một loạt người áo đen ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở sau lưng hắn. Trên bãi đất trống ở thị trấn hoang vắng, bởi vì sự xuất hiện của đám người này mà cuốn theo một tầng cát bụi, tất cả bọn họ đều mặc đồ màu đen, trên mặt mang theo khăn bịt mặt, không nhìn thấy rõ dung mạo chân tướng, bởi vì bọn họ đến, nên liền hấp dẫn lực chú ý của quan binh.
"Trói tất cả lại." Mộ Phi Chỉ lạnh lùng hạ lệnh, ánh mắt tĩnh lẵng đến không ngờ. Hắn chán ghét nhìn tên quan huyện Tiểu Hồ Tử, mở miệng lần nữa: "Người này, thiến."
Thẩm Hành Vu đứng ở một bên, nhìn hơn mười hắc y nhân quỷ mị giống như quỷ đang trói đám quan binh, trói ba mươi người chỉ trong nháy mắt. Quan huyện nhìn thấy vậy, chân đã mềm nhũn ra, hắn ngơ ngác đứng ở đằng kia, ngón tay vô lực chỉ vào Mộ Phi Chỉ: "Các người... các ngươi là... A a a a!" Hắn còn chưa kịp nói xongg, người đã bị thiến một đao.
Cùng lúc này, một tay Mộ Phi Chỉ nhẹ nhàng giơ lên che mắt Thẩm Hành Vu, không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.
Hai tay Thẩm Hành Vu phủ lên bàn tay kia của Mộ Phi Chỉ, lỗ tai vừa động, giống như nghe được tiếng gì đó, ở bên cạnh, tốc độ của Đỗ Trọng nhanh hơn so với nàng, nói: "À, đại đội nhân mã, tin tức của nhóm người này thật là nhanh, vừa nghe thấy đã đến đây rồi."
Đỗ Trọng vừa dứt lời không lâu, từng đợt tiếng vó ngựa truyền tới, tay Mộ Phi Chỉ còn chưa rút về, Thẩm Hành Vu liền nghe thấy có không ít người đến gần nơi này rồi.
"Vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh Vương thượng, Vương hậu thứ tội." Tri phủ Hải Thành Khương Đại Hải dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Mộ Phi Chỉ.
"A, nàng... Nàng là Vương hậu?" Đến tận giờ khắc này, trong mắt huyện quan Tiểu Hồ Tử vẫn chỉ nhìn thấy Thẩm Hành Vu, hoàn toàn quên mất vị nam nhân đang nắm giữ Hoài Nam.
"Phế vậy, thấy Vương thượng và Vương hậu còn không quỳ xuống!" Khương Đại Hải đá quan huyện Tiểu Hồ Tử một cái, kết quả vừa vặn chạm vào miệng vết thương của hắn, làm hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.
"Phế vật, có mắt như mù, giữ ngươi lại có tác dụng gì!" Thấy quan huyện Tiểu Hồ Tử hôn mê bất tỉnh, Khương Đại Hải rút kiếm bên hông ra, một kiếm đâm xuống.
"Oành" một tiếng, Đỗ Trọng đánh hòn đá nhỏ đến, vừa vặn làm nghiêng góc kiếm, vì thế mới khiến cho vị quan huyện kia không đi đời nha ma ở trong mộng.
"Khương Đại Hải, giết người trước mặt Cô vương, lá gan của ngươi lớn thật đó!" Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tri phủ Hải Thành đang quỳ ngay trước mặt.
"Vi thần không dám." Khương Đại Hải vội vàng ném kiếm xuống, hai tay giơ lên, dập đầu xuống.
"Không dám? Cô vương thấy ngươi thật sự dám đấy? Ngươi dâng tấu chương nói như thế nào! Nói bệnh dịch chỉ tập trung ở trung tâm Hải Thành, vậy chuyện này ngươi giải thích thế nào? Triều đình cấp bạc cho các ngươi, các ngươi vứt đi hết sao? Có bệnh dịch liền đem người sống chôn đi sao? Mau chứng thực cho ta, nếu không, ngày mai Cô vương sẽ chôn cả nhà ngươi!" Hôm nay Mộ Phi Chỉ tức giận không nhẹ, cái này không phải là mạng người sao?
"Vâng, vi thần tuân mệnh, vi thần biết tội!" Khương Đại Hải dập đầu liên tiếp.
"Đừng dập đầu với Cô vương, ngươi nên dập đầu với con dân mà ngươi quản lí đó, thân là quan phụ mẫu, ngươi đã làm gì cho họ?" Mộ Phi Chỉ lại quát lên một câu. Lúc này Khương Đại Hải liền chuyển hướng, nhìn đám người suy yếu vô lực không đứng lên nổi trong hố.