Những ngày Thẩm Hành Vu sinh bệnh, Mộ Phi Chỉ không chỉ một lần tuyên bố muốn đem hang hổ của Đỗ Trọng đi, cuối cùng, cho dù là người không sợ trời không sợ đất, da mặt dày như Đỗ Trọng cũng bị Mộ Phi Chỉ dọa sợ, cho nên thời gian này hắn cũng không lộ diện trước mặt Mộ Phi Chỉ, thành thật ở trong Ly viên của mình nghiên cứu các loại độc dược. Cũng vì thế mà hồi lâu nàng không đến gặp hắn, bởi vậy lần này thấy Đỗ Trọng ở điện Thái cực thì nàng rất kinh ngạc.
“Sao ngươi lại tới đây?” Thẩm Hành Vu ngồi trên ghế đá ở ngoại điện chơi đùa với Cầu Cầu. Cầu Cầu rất khôn, vừa nhìn thấy Đỗ Trọng thì chui tọt vào trong ngực Thẩm Hành Vu giống như gặp quỷ.
“Mộ Phi Chỉ ở đây không?” Đỗ Trọng giống như người không xương, tựa trên cây cột, mái tóc phiêu dật sau lưng, trông cực kỳ đẹp.
“Ngươi không thành thật ở trong Ly viên mà đến đây làm chi?” Đang nói chuyện thì Mộ Phi Chỉ chay tới bên cạnh Thẩm Hành Vu, nắm lấy tay nàng.
“Có chuyện nói với ngươi một chút.” Mặc dù giọng nói Đỗ Trọng vô cùng lười nhác nhưng từ trong ánh mắt hắn Thẩm Hành Vu nhìn ra một chút gì đó không giống, mà đương nhiên Mộ Phi Chỉ cũng nhìn ra.
“Ya, bên ngoài tuyết vừa rơi, ta cũng học văn nhân đi ra ngoài thưởng tuyết, hai người các ngươi cứ trò chuyện đi.” Thẩm Hành Vu biết rõ hai người cần thời gian, cho nên nàng ôm Cầu Cầu đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Nàng vừa đứng dậy, cổ tay đã bị Mộ Phi Chỉ nắm được, bởi vì Thẩm Hành Vu luôn yêu thích yên tĩnh cho nên bên ngoài đại điện chỉ có một mình Thạch Lưu, mà ngay cả Phúc Hải cũng lui ra ngoài. Mộ Phi Chỉ phân phó cho Thạch Lưu: “Lấy vài cái áo khoác cho chủ tử ngươi.”
Thạch Lưu biết rõ Mộ Phi Chỉ sốt ruột vì ái thê, nàng nhanh chóng ôm ra một đống lớn quần áo khiến Đỗ Trọng phải líu lưỡi. Mộ Phi Chỉ lại tư tay mặc từng cái cho Thẩm Hành Vu, cuối cùng cài mũ choàng lên cho nàng, lúc này mới dặn dò với Thạch Lưu: “Thân thể nàng còn yếu, các ngươi không được ở bên ngoài quá lâu.”
“Biết rồi.” Thẩm Hành Vu nhéo nhéo tay Mộ Phi Chỉ, ý bảo hắn yên tâm, sau đó ôm Cầu Cầu mập mạp ra ngoài.
Đôi mắt Mộ Phi Chỉ nhìn theo Thẩm Hành Vu, tới khi Thẩm Hành Vu ra khỏi điện Thái cực, hắn mới quay lại, vừa vặn đụng vào ánh mắt có thâm ý của Đỗ Trọng.
“Bây giờ không có người rồi, ngươi có thể nói.” Mộ Phi Chỉ cau mày, trong ấn tượng của hắn, Đỗ Trọng không giống như người có thể cẩn thận ôm bí mật.
“Có chuyện ta cảm thấy ngươi cần phải biết, nhất là vị ngươi bắt quan trọng như vậy.” Rốt cuộc thân thể Đỗ Trọng cũng đứng thẳng lên, hắn ngọc thụ lâm phong đứng ở đó, từ ngôn ngữ đến ánh mắt cũng tràn đầy hương vị quỷ di.
“Ngươi muốn nói gì?” Mộ Phi Chỉ liếc ra ngoài, lúc này mới cầm ly trà trong tay, nhấp một ngụm, ưu nhã hỏi Đỗ Trọng.
“Son có mùi đàn hương, lúc gặp chuyện ở Hải thành, ngươi có ngửi thấy không?” Khóe môi Đỗ Trọng cong lên, đôi mắt nhìn chằm chằm từng cử động trên mặt Mộ Phi Chỉ.
“Lúc trước ta bị ám sát ở Thái y viện, ta từng phát hiện một chuyện rất thú vị, nhưng mà ta muốn cho ngươi đoán thử, cho ngươi một chút phiền toái cũng không tooit, nhưng mà bây giờ dường như chuyện đã phát triển theo hướng rất tệ, cho nên ta nghĩ có nên nói chuyện này cho ngươi biết, để ngươi phòng bị nhiều hơn, dù sao giữa hai chúng ta coi như nhà...” Hai chữ cuối cùng kia Đỗ Trọng nói rất nhẹ, gần như không nghe rõ.
“Ngươi muốn ta chú ý hắn?” Mộ Phi Chỉ cười lạnh một tiếng, lấy tay dính nước trà viết hai chữ trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Đỗ Trọng.
“Ngươi biết rõ sao?” Đỗ Trọng kinh ngạc.
“Ngươi biết đêm đại hôn của ta và A Vu, ta đã phái bao nhiêu người âm thầm canh giữ bên cạnh nàng sao?” Mộ Phi Chỉ hỏi ngược lại Đỗ Trọng.
“Khi đó ngươi đã biết sao?” Đỗ Trọng nghe xong lời Mộ Phi Chỉ nói thì thu lại bộ dạng lười nhác, hắn tiến lên ngồi cạnh Mộ Phi Chỉ, bắt đầu dùng ngón tay gõ bàn theo thói quen.
“Nếu không ngươi nghĩ rằng chỉ ta và ngươi mà xuất động cả Thiên cơ lâu sao?” Mộ Phi Chỉ khẽ hừ một tiếng.
“Đúng là điên rồi.” Đỗ Trọng lắc đầu, chậc chậc hai tiếng.
“Ta không muốn A Vu gặp bất cứ hiểm nguy nào.” Ngón tay Mộ Phi Chỉ nhẹ nhàng vẽ vài nét lên hai chữ kia, cái tên đó lập tức biến thành một mảnh nước đọng, cuối cùng cũng không thấy rõ.
“Những chuyện này ngươi không cần nói với ta, nếu ngươi đã biết rồi thì chỉ cần chú ý nếu ngươi động thủ thì nói cho ta một tiếng, sự kiện bị ám sát kia vẫn còn cháy trong lòng ta đấy, chậc chậc, đúng là đáng mong chờ nha, huynh đệ tàn sát.” Trước khi đi, Đỗ Trọng quăng lại một câu.
“Hừ.” Mộ Phi Chỉ hừ lạnh một tiếng, đợi sau khi Đỗ Trọng đi khỏi, hắn đứng lên đi ra ngoài điện Thái cực. Còn chưa ra khỏi đường gạch, hắn chợt nghe thấy tiếng cười vui từ trong viện truyền tới, giọng nói này vô cùng quen thuộc, chỉ nghe như vậy cũng có thể làm hắn vui vẻ. Hắn lại tiến về phía trước vài bước, đứng trên cầu thang ngoài điện Thái cực, cách lan can nhìn nữ nhân mặc bộ áy trắng đứng trong sân, bốn phía là những bông tuyết nhẹ bay. Nàng cười lớn nhìn một nắm trắng đang nhảy lạch bạch trong đống tuyết. Cầu Cầu đạp bốn cái chân ngăn đuổi theo những bông tuyết, bộ dạng khờ khạo này làm cho Thẩm Hành Vu tức cười, hai tay nàng nhét trong áo choàng, trong gió lạnh cặp mắt linh động tản ra sức hấp dẫn vô cùng.
Có lẽ chơi đã mệt, Cầu Cầu chạy quanh chân nàng, muốn trở lại trong lòng nàng ngủ một giấc, Thạch Lưu và Hoa Dung nhìn màn này, không khỏi cười nói: “Quả cầu mệt mỏi rồi.”
Thẩm Hành Vu cười vui vẻ, tuyết bay đầy trời khiến tâm tình nàng cũng tốt hơn, nàng há miệng thở một hơi, sau đó liền ngồi xổm xuống. Cầu Cầu cho rằng Thẩm Hành Vu muốn ôm mình lên, thậm chí hai chân trước của nó đã vểnh lên, chờ Thẩm Hành Vu qua ôm, cuối cùng Thẩm Hành Vu lại nắm một nắm tuyết ném lên người Cầu Cầu. Cầu Cầu ngẩn người, sau đó ghét bỏ rũ tuyết trên người, khom người định nhảy lên người Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu lùi ra sau một bước, sau đó lại nắm một ít tuyết ném về phía Cầu Cầu, Hoa Dung vàThạch Lưu cũng ngồi xổm xuống, quẩn bị giúp Thẩm Hành Vu hoàn thành việc vùi chó. Ba người ném những nắm tuyết đuổi theo Cầu Cầu.
“Hả?” Thẩm Hành Vu chạy tới trước, đột nhiên đụng vào lòng một người, nàng ngẩng đầu lên thấy người tới là Mộ Phi Chỉ, cũng không để ý mà nụ cười vẫn treo bên môi. Nàng đẩy Mộ Phi Chỉ ra vì hắn đang chặn đường của nàng, nhưng Mộ Phi Chỉ bá đạo bế cả người Thẩm Hành Vu lên.
“Chàng muốn làm gì thế?” Thẩm Hành Vu cứ như vậy bị Mộ Phi Chỉ bế lên, còn lại hai nha hoàn há hốc mồm rồi cũng quen đi, cộng thêm một con chó trắng đứng ngây ngốc trong đống tuyết.
“Tay cũng đông lạnh đỏ lên rồi, không có cảm giác gì sao?” Mộ Phi Chỉ thở dài, cố ý trứng mắt hỏi Thẩm Hành Vu.
“Phu quân, có phải chàng quá chiều chuộng ta rồi không, tay đụng vào tuyết sao không đỏ lên được? Chàng làm như vậy, khiến ta có loại ảo tưởng.” Thẩm Hành Vu như nghĩ tới chuyện gì, nàng ôm cổ Mộ Phi Chỉ, ghé vào trong ngực hắn cười haha.
“Nghĩ gì?” Mặc dù Mộ Phi Chỉ bình tĩnh hỏi như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn rất tò mò, bởi vì hắn vô cùng để ý hình tượng của mình trong mắt Thẩm Hành Vu.
“Chàng là cha ta.” Thẩm Hành Vu bật cười.
Khuôn mặt Mộ Phi Chỉ lập tức đen xì, có lẽ ở chức vị cao đã lâu, từ nhỏ được người hầu hạ quen, cho nên trên người Mộ Phi Chỉ luôn kèm theo một cỗ khí áp bách người, hôm nay bị Thẩm Hành Vu nói như vậy thì khí tràng này càng lớn hơn.
Thẩm Hành Vu cũng không sợ hắn mà cọ cọ vào ngực hắn, rất vui vẻ cười nói: “Ta nói không đúng sao? Rõ ràng ta tìm được một người cha nha? Cái này không thể ăn, cái đó không thể ăn, hôm nay quá nóng đi ra ngoài sẽ bị nhiệt, hôm nay trời quá lạnh, đi ra ngoài sẽ bị cóng. Phu quân, có phải chàng định chốt ta vào đai lưng thì chàng mới yên tâm không?” Thẩm Hành Vu trêu ghẹo nói, hoàn toàn không để ý sắc mặt Mộ Phi Chỉ ngày càng đen.
“Thẩm Hành Vu.” Mộ Phi Chỉ gần như nghiến răng nói ra ba chữ kia, hắn rất ít khi gọi nàng như vậy, bởi vì gọi đầy đủ tên sẽ khiến người ta có cảm giác xa lạ.
“Phu quân đại nhân, ta rất cao hứng, vì chàng đối với ta như vậy.” Thẩm Hành Vu rất thỏa mãn, vì được nam nhân này yêu mến và cưng chiều nàng như một nữ nhân bình thường.
“Phu quân, sao mặt chàng đỏ vậy?” Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh tò mò nhìn khuôn mặt Mộ Phi Chỉ, vùi đầu cười nhẹ.
“Thẩm Hành Vu!” Mộ Phi Chỉ ôm nàng đi nhanh vào trong điện.
Mộ Phi Chỉ giận đùng đùng, nhưng Thẩm Hành Vu lại cười ngã vào ngực hắn, chả mấy khi Mộ Phi Chỉ lại đỏ mặt.