Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 91: Chương 91: Chương 75 (4)






Lúc trời tối, Mộ Phi Chỉ giúp Thẩm Hành Vu tắm rửa thân thể thật tốt, sau đó sử dụng thảm lớn để quấn nàng lại. Rồi ôm nàng lên trên giường, tóc dài của nàng xõa tung ở trên gối đầu, bởi vì mang thai tĩnh dưỡng mà hai gò má càng trắng nõn thủy nộn hơn. Còn cả đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, tất cả những cái này trở thành độc dược trí mạng, không ngừng hấp dẫn Mộ Phi Chỉ. Vậy mà đương sự lại không biết được điều đó, cố gắng ôm bụng xoay người lại.

Mộ Phi Chỉ nhìn thấy một màn này mà cảm thấy cổ họng phát khô, hắn ôm lấy Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "A Vu, đứng lên lau khô tóc."

Thẩm Hành Vu chỉ muốn nhanh chóng được ngủ, nghe thấy giọng nói của Mộ Phi Chỉ cũng chỉ than thở một tiếng. Bộ dáng khả ái ngây thơ kia đã đốt mất một tia lý trí cuối cùng của hắn.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mới vừa tỉnh lại, Thẩm Hành Vu liền phát giận với Mộ Phi Chỉ, nàng vừa che chở bụng của mìn, vừa nói với Mộ Phi Chỉ: "Chàng... Chàng..."

"Ta làm sao?" Quần áo của Mộ Phi Chỉ mở một nửa, nằm từa đầu giường. Hắn vươn một bàn tay ra triền miên lưu luyến ở trên cổ che kín vết hôn của Thẩm Hành Vu, đầu ngón tay xẹt qua làn da của nàng, mang theo nhiệt độ nóng cháy, làm cho Thẩm Hành Vu sửng sốt.

Nghe hắn hỏi lại một cách vô sỉ như vậy, khuôn mặt của Thẩm Hành Vu đỏ bừng. Nàng vội vàng kéo quần áo che khuất bên trong mình, lại không biết cái tay vừa mới vươn ra của hắn đã dùng một cái chăn dày bao nàng vô cùng kín đáo chặt chẽ.. Mộ Phi Chỉ nhìn nàng chỉ lộ ra mỗi cái đầu kia, khóe miệng nhíu lại, cười một cách khiêu khích và nói: "Tối hôm qua đã làm phiền nương tử, hiện giờ vi phu phải vào triều, xong việc sẽ trở về dùng bữa với nàng."

"Biến đi, đồ vô sỉ."Thẩm Hành Vu ôm lấy một cái gối đầu bằng ngọc, muốn ném về phía Mộ Phi Chỉ. Mộ Phi Chỉ vội vàng ngăn nàng lại, vừa sờ đầu nàng, vừa sờ bụng của nàng và nói: " Bảo Bảo không sợ, mẫu hậu ngươi đang chơi đùa với ta.”

" ..." Đối với kẻ có da mặt dày này, Thẩm Hành Vu thực sự không biết nói gì.

Lúc Thẩm Hành Vu mang thai được năm tháng, nàng có thể cảm nhận được Bảo Bảo đang nhúc nhích ở trong bụng của nàng. Từ sau khi phát hiện được chuyện này, niềm vui lớn nhât của Mộ Phi Chỉ chính là cứ chiều nào sau khi làm xong việc triều chính sẽ chạy đến bên người Thẩm Hành Vu, sờ bụng của nàng, hoặc là tựa đầu nằm áp nhẹ ở trên bụng nàng, lầm bầm lầu bầu nói chuyện với hài tử bên trong.

Thầy thuốc cũng không thể tự chữa cho mình, cho nên việc an thai của Thẩm Hành Vu rơi vào đầu Đỗ Trọng. Hôm nay, Đỗ Trọng vừa đi vừa ngáp để đi đến Thái Cực điện. Hắn trực tiếp coi thường người nam nhân có vẻ mặt vui mừng đang đứng ở cửa đại điện, gương mặt lạnh lùng phân phó cho Thạch Lưu: " Lấy cho ta một chút hoa quả ướp lạnh đến đây."

"Dạ.” Thạch Lưu đâu dám không nghe lời, hiện giời người ta không chỉ là quỷ y, còn là lục vương gia đó. Nàng cũng không muốn mình tráng niên mất sớm!

"Ngươi không cần khẩn trương như vậy, cũng chỉ là kiểm tra theo thường lệ mà thôi. Lúc hài tử lớn hơn một chút, nếu có vấn đề gì sẽ xuất hiện rõ ràng."Đỗ Trọng nhìn Mộ Phi Chỉ, rất là bình tĩnh nói.

"Vấn đề gì?"Mộ Phi Chỉ bị dọa bởi chữ kia trong lời nói của hắn.

“Có hay không thì phải kiểm tra mới biết được."Đỗ Trọng lắc đầu, hài tử còn chưa sinh ra, mà đã khẩn trương như vậy. Nếu thật sự sinh, hắn còn không khẩn trương tới chết.

Trong nội điện, Đỗ Trọng vừa ăn hoa quả vừa bắt mạch cho Thẩm Hành Vu. Bởi vì thời gian bắt mạch của lần này dài hơn so với mấy lần trước, cộng thêm lời nói của Đỗ Trọng khi ở ngoài điện vừa nãy, đối với Mộ Phi Chỉ, nói hắn không lo lắng là không có khả năng.

"Nha đầu, trước kia ngươi có thể đã dùng một loại thảo dược nhằm giữ bình tĩnh?” Đỗ Trọng tiếp tục bắt mạch, sau đó quay sang hỏi Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu lắc đầu, nói: "Không có, loại thảo dược này từ trước đến nay ta luôn tránh sử dụng, nếu dùng quá nhiều, sẽ gây ra mất trí nhớ."

Mộ Phi Chỉ nghe tới đó, tay trở nên lạnh lẽo.

"Chính xác, người làm nghề y tự nhiên sẽ không dễ dàng dùng loại thuốc đó. Nhưng mà mạch tượng hôm nay của ngươi dường như có chút kỳ quái. Ngươi phải cẩn thận suy nghĩ, trước kia đã từng dùng qua loại dược này hay không?" Nếu Đỗ Trọng đã nói như vậy, Thẩm Hành Vu cũng đã hiểu rõ, sự việc có chút không đơn giản.

"A Vu, nàng còn nhớ rõ không?" Giọng nói của Mộ Phi Chỉ run rẩy, vang lên bên tai của bọn họ. Không chỉ tay mà hắn còn cảm thấy toàn thân đã bắt đầu đóng băng. Hắn nói với Thẩm Hành Vu: "Nàng còn nhớ không? Ta đã nói với nàng, lúc nàng ở Vô Tình cốc chăm sóc cho ta một tháng. Nhưng khi ta hỏi nàng, nàng lại không nhớ rõ bất cứ cái gì."

"Ngươi nói rõ ràng một chút?" Đỗ Trọng có chút sững sờ, chuyện này là chuyện gì, lựa chọn mất trí nhớ? Người nào không quên mà lại chỉ quên Mộ Phi Chỉ?

Mộ Phi Chỉ cố gắng kiềm chế để mình không được suy nghĩ lung tung, hắn kể rõ lại mọi chuyện cho Đỗ Trọng nghe.

“Sợ là có người đã động tay động chân, nha đầu, sau khi sư phụ ngươi mất, ngươi còn tiếp xúc với những người nào?"Đỗ Trọng hỏi Thẩm Hành Vu.

"Sauk hi sư phụ ta mất được không bao lâu, ta bị người cha thừa tướng kia đón về Hoài Bắc, sau đó thì gả đến Đông cung."Trong lòng Thẩm Hành Vu bắt đầu trầm xuống.

"Chỉ có một tháng, làm quên đi một người, độc này quá gian xảo." Tuy Đỗ Trọng không có biểu tình gì, sau khi nói xong trong lòng lại vô cùng kích động, bởi vì hắn được đụng phải một cái rất có tính khiêu chiến.

“Sẽ có nguy hiểm gì với Bảo Bảo không?"Mộ Phi Chỉ giống như là không dám lên tiếng, hỏi Đỗ Trọng.

"Mạch tượng như vậy là loại từ trước đến nay chưa từng xuất hiện. Cho tới tận khi năm tháng mới xuất hiện. Điều này nói lên, những thứ có hại được ẩn dấu sẽ đưa hết lên người hài tử. Chờ lúc ngươi sinh hài tử ra, cũng là lúc ngươi được giải độc. Nhưng là, đứa nhỏ này sẽ như thế nào thì ta cũng không thể biết được."Đỗ Trọng nói ra chi tiết mọi việc, bởi vì Thẩm Hành Vu cũng biết y thuật, có một số việc hắn cũng không lừa được.

"Tại sao lại có thể như vậy?"Thẩm Hành Vu che miệng lại, dường như không dám tin được chuyện đã xảy ra trước mặt. Trong thân thể mình ẩn dấu độc có thể giải, nhưng lại phải dùng cái giá là hài tử có khả năng không được vẹn toàn để trả. Tại sao có thể như vậy, nàng hỏi Đỗ Trọng: "Nhưng cơ thể của ta là tự kháng độc, hơn nữa đã từng uống máu của Cầu Cầu, chẳng lẽ như vậy cũng không giải được độc?"

"Thời gian dùng độc đó đã quá ba năm." Ý của Đỗ Trọng là việc giải độc đó đã chậm.

"Bất luận như thế nào, nhất định ngươi phải tìm ra giải dược." Ánh mắt Mộ Phi Chỉ bắt đầu phiếm hồng, Thẩm Hành Vu biết đây biểu hiện khi hắn bắt đầu tức giận. Nàng vươn một bàn tay ra đặt lên trên tay của Mộ Phi Chỉ, trấn an nói: "Phu quân, đừng có gấp, chúng ta còn năm tháng nữa."

"Thời gian năm tháng là đủ đi? Sư thúc?" Ánh mắt chờ mong củaThẩm Hành Vu nhìn về phía Đỗ Trọng.

Đỗ trọng gật đầu: "Ta sẽ làm hết sức."

Lúc nghe được bốn chữ đo, Thẩm Hành Vu cảm thấy muốn hôn mê. Nàng hiểu rõ tính cách của Đỗ Trọng. Từ trước đến nay chỉ có hắn không chịu chữa, chứ không có bệnh mà hắn không chữa được. Hiện giờ ngày cả trả lời hắn cũng phải sử dụng câu “sẽ làm hết sức”, chứng tỏ độc này bao nhiêu khó khăn?

Mộ Phi Chỉ nhìn nữ nhân đang nằm ở trên giường, trong lòng cảm thấy ngũ vị trộn lẫn, hắn chỉ có thể nắm tay nàng thật chặt, một khắc cũng không muốn buông ra.

Hài tử hắn cũng không nỡ bỏ, nhưng nàng, hắn lại càng không nỡ. Nếu là hai cái chỉ được chọn một, hắn tình nguyện muốn nàng được khỏe mạnh. Nếu không có nàng, cả đời này của hắn đều phải sống trong bóng tối âm u.

Nhưng điều này chỉ là suy nghĩ của hắn, lưỡng giả, hắn cũng không muốn mất đi hài tử, hắn sợ, không có hài tử kia, nàng sẽ khóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.