Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 34: Chương 34: Kén phò mã?




Editor: Quỳnh

Đứng ở trước cửa khách điếm võ sinh chính xác là Mộ Tê Hoàng đang mặc nam trang và Hải Đường thị nữ nhất đẳng của nàng. Hải Đường lén lút lấy ra một khối kim bài đưa cho bà chủ, bà chủ kia vừa nhìn thấy lập tức thay đổi thái độ, rất cung kính nói: "Mời vào."

Mộ Tê Hoàng khoát khoát cây quạt trong tay, trong ánh mắt đánh giá của đám người từ từ đi vào.

"Bà chủ, một bình Bích Loa Xuân tốt nhất." Hải Đường nói với bà chủ.

Bà chủ kia gật đầu sau đó vội vàng rời đi.

Mộ Tê Hoàng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, đong đưa cây quạt trong tay, các nam nhân ngồi xung quanh nàng dần dần cũng thu hồi ánh mắt, trong mắt còn mang theo một chút nghi hoặc.

"Khách điếm không tiếp đãi khách hả? Sao hôm nay lại kì lạ thế?" Có người nhỏ giọng lên tiếng nói.

"Nói không chừng là quý công tử nhà ai đó, nhìn quần áo trên người hắn, chắc là kẻ có tiền."

"Đúng vậy, có thể là công tử nhà giàu đến tìm người cho tỷ tỷ muội muội của mình, mấy hôm trước không phải chúng ta thấy mấy người phụ nhân đứng ở bên cửa sổ sao?" Có người cười hắc chắc, cái này giống như Văn trạng nguyên, không chỉ vậy? Lúc Trạng Nguyên Thám Hoa Bảng Nhãn đi ra, không phải những quý tộc đó đều muốn đoạt lấy Trạng nguyên làm con rể sao?

"Ài, cũng phải."

Mộ Tê Hoàng nghe những lời thầm thì này, khóe môi vẫn nhếch lên, ý cười không rõ.

"Đây là nước trà của ngươi, phía sau có chút chuyện, cho nên nhờ ta bưng đến." Đúng lúc này một nam nhân diện mạo lịch sự mang theo một ấm trà đi tới, hắn để nước trà xuống, nói một câu như vậy, vốn muốn bước đi rồi chợt dừng lại.

Vẻ mặt Mộ Tê Hoàng vẫn không thay đổi như cũ, nàng nhìn nam nhân diện mạo tuấn tú đang cười nhìn mình, khóe môi cong lên nói: "Múa nghiêng dương liễu trăng lầu rọi, ca dứt đào hoa gió quạt nồng(1)."

(1) Trích trong bài thơ Giá cô thiên kỳ của An Kỳ Đạo, bản dịch Nguyễn Trí Viễn

"Ngươi là võ sinh ở đây?" Mộ Tê Hoàng ngẩng đầu nhìn, trong mắt mang theo vài phần chế nhạo: "Nhìn bộ dạng của ngươi, giống như văn thư sinh vậy."

"Huynh đài nói đùa, tại hạ võ sinh Lưu Tri Lễ, không phải là thư sinh." Nam nhân kêu là Lưu Tri Lễ ôn quyền với Mộ Tê Hoàng, sau đó rời đi.

Ánh mắt Mộ Tê Hoàng luôn nhìn hắn, tuy trên người mặc áo choàng màu xám bình thường, những mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có khí chất thư sinh, hơn nữa diện mạo ôn nhu, quả nhiên không phải bình thường.

"Công tử, uống trà." Hải Đường châm trà cho Mộ Tê Hoàng, mà Mộ Tê Hoàng lại đang híp mắt nhìn xung quanh, không hề có chút cố kỵ đánh giá nam nhân bốn phía, tư thế này thật sự giống như đang muốn tuyển chọn con rể.

Sau nửa canh giờ, nàng nhàn nhã đứng lên, đong đưa cây quạt trong tay từ từ đi ra ngoài.

Đến khi nàng hồi cung, Mộ Tê Hoàng còn chưa kịp thay quần áo nam trang trên người ra, Mộ Phi Chỉ liền mang theo Thẩm Hành Vu lảo đảo đi đến.

"Ôi, hai người các ngươi đến nơi này dạo sao." Mộ Tê Hoàng để cho Hải Đường rời đi ra ngoài, sau đó nàng cũng không có tư thái dựa vào nhuyễn tháp, cầm lấy ly trà bên cạch, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Cho dù tỷ thêm hầu kết giả, nhưng thân phận nữ tử vẫn bị lộ ra ngoài, tỷ trắng trợn đi đến khách điếm võ sinh như vậy, ta không biết còn tưởng là tỷ thật sự muốn đến đó tuyển chọn phò mã đấy." Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên cạnh Mộ Tê Hoàng, sau đó kéo Thẩm Hành Vu ngồi trong lòng mình.

"Đúng vậy, Bạch Tước đã nói rõ mọi chuyện với ta, ta làm như vậy là một mũi tên trúng hai đích, thứ nhất, ta nghĩ hôm nay ta đã khiến Lưu Tri Lễ chú ý, thứ hai, Phi Chi, ngươi biết." Mộ Tê Hoàng chợt nở nụ cười, ánh mắt sáng đến mức chói mắt, nàng nhìn hai người vô cùng thân thiết trước mặt, cảm thán nói: "Ta muốn bức hắn trở về, ta không tin, cho tới hôm nay, hắn sẽ không chịu đối mặt với ta như trước."

"Ta lập tức nghĩ ý chỉ, thật chờ mong, bộ dạng tức giận của Phong đại tướng quân." Mộ Phi Chỉ cười vô cùng âm hiểm.

"Mau cút đi, đừng có chàng chàng thiếp thiếp trước mặt ta, thật là chướng mắt." Mộ Tê Hoàng liếc mắt nhìn hai người một cái.

Mộ Phi Chỉ cười ha ha, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu nhanh chóng rời khỏi chân hắn, sau đó mau chóng đi tới bên cạnh. Khóe miệng Mộ Phi Chỉ cong lên liếc mắt nhìn nàng một cái, lúc này mới đứng dậy, cánh tay lại thản nhiên duỗi ra kéo nàng gắt gao ôm vào trong ngực đi ra ngoài.

Khi hai người trở lại điện Thái Cực, Thạch Lưu và Hoa Dung cùng mấy tên tiểu thái giám đang chơi với Cầu Cầu trước cửa đại điện, Cầu Cầu vốn đang chạy loạn chợt dừng lại, ngay tại lúc một đám người phía sau không hiểu gì quay mông chạy thẳng về phía Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu cười lên tiếng, ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Phi Chỉ, ôm tiểu gia hỏa kia vào trong ngực, có lẽ lúc được nhặt về là Thẩm Hành Vu ôm nó, cho nên nó đặc biệt thân thiết với Thẩm Hành Vu.

"Các ngươi lui xuống đi, Thạch Lưu bưng trà lên đi." Thẩm Hành Vu kéo Mộ Phi Chỉ ngồi xuống ghế đá phía trước, tiếp đó lên tiếng phân phó cung nhân.

Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi, Thẩm Hành Vu thả Cầu Cầu xuống chân mình, tiếp đó mới nhìn nam tử đang uống trà bên cạnh, trực tiếp hỏi: "Chàng thật sự nghĩ ý chỉ để Trưởng công chúa lựa chọn phò mã?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.