Một tháng sau, Thiên Cơ lâu, Bạch Tước bình tĩnh nói với Mộ Phi Chỉ: “Chủ tử, đây là thư mà Tắc Bắc Vương muốn thuộc hạ giai cho ngài.”
Mộ Phi Chỉ tiếp nhận thư, vội vàng mở ra, rút ra giấy viết thư, chỉ đưa mắt nhìn, Bạch Tước cũng đã cảm giác được cả người hắn phát ra áp lực lớn mạnh.
Vốn là sau khi Bạch Tước đến Tắc Bắc, sẽ giao thư mà tự tay Mộ Phi Chỉ viết cho Tắc Bắc Vương, nhưng không biết sao sau khi Tắc Bắc Vương xem xong lại tiếc nuối nói với Bạch Tước: “Mấy năm nay Tắc Bắc chỉ tìm được hai cây huyết linh chi, một trong số đó hiện đang ở chỗ Vương đệ của ta, cũng chính là trong tay Nhiếp Chính vương, huyết linh chi kia để tẩm bổ cho Vương phi của hắn. Còn một cây khác mấy hôm trước mới bị Tần hoàng Hoài Bắc phái người tới lấy đi.”
“Hoài Bắc lại dùng hai tòa thành trì đến đổi một cây huyết linh chi.” Mộ Phi Chỉ bóp chặt thư trong tay, trong phút chốc lá thư liền biến thành những mảnh vụn, hắn hừ lạnh một tiếng, dường như không hài lòng với kết quả này.
“Ý của Tắc Bắc vương là, Tần Hoàng cảm thấy huyết linh chi có thể chữa được bệnh đau đầu của hắn, cho nên mới buông tha hai tòa thành trì.” Bạch Tước đem lời nói của Tắc Bắc Vương nói với hắn cho Mộ Phi Chỉ nghe.
“Ta biết.” Mộ Phi Chỉ gật đầu, lại phân phó Bạch Tước vài câu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Sau khi trở lại vương cung, Thẩm hành Vu vội vàng chào đón, dường như cả người nàng đều muốn bám lấy Mộ Phi Chỉ, ánh mắt khẩn cấp nhìn hắn, khẩn cấp trong mắt tựa như muốn hỏi.
“Thật xin lỗi, A Vu.” Mộ Phi Chỉ trực tiếp ôm Thẩm Hành Vu đến trên nhuyễn tháp, tiếp đó ôm nàng ngồi ở trên đùi, giọng điệu trầm thấp nói, hắn tựa đầu vào tóc Thẩm hành Vu, ngửi hơi thở ôn như của nàng, lúc này phần hung ác trong thân thể hắn mới an ổn một chút.
“Không sao, chúng ta sẽ tìm cách khác.” Thẩm Hành Vu đưa tay ôm lấy đầu Mộ Phi Chỉ, an ủi hắn.
…
Độc trong thân thể Thẩm Hành Vu bởi vì sinh đã được bài trừ ra ngoài, mà thân thể của tiểu Duyệt Thần mỗi ngày một khỏe mạnh, tuy mắt của hắn còn chưa chưa khỏi, nhưng có Đỗ Trọng và Thẩm Hành Vu điều trị, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều. Tuy không nhìn thấy, nhưng đôi mắt này vẫn rất đẹp, mỗi lần Mộ Tê Hoàng tiến cung đều phải ôm tiểu Duyệt Thần rất lâu, mỗi lần nhìn ánh mắt của tiểu Duyệt Thần, bọn họ đều lần lượt cảm thán nói: “Ánh mắt đẹp như vậy, thật sự muốn hút người vào mà, đợi đến khi tìm được huyết linh chi, đứa nhỏ này, không biết còn phong hoa đến mức nào.”
“Thần nhi, đừng cắn ngón tay.” Trời cuối thu, Thẩm Hành Vu ôm Thần nhi ngồi trong điện Thái Cực, nhìn nhi tử bảo bối quấn tã híp mắt cắn ngón tay mình, Thẩm Hành Vu không khỏi lên tiếng ngăn cản.
Bây giờ Thần nhi mới có mấy tháng, còn chưa biết nói, có lẽ vì ánh mắt không nhìn thấy, cho nên lỗ tai của đứa nhỏ này càng thính, Thẩm Hành Vu vừa nói xong hắn liền thu ngón tay về, Thẩm Hành Vu đối với biểu hiện vượt xa người thường này của nhi tử không khỏi giật mình, ngoài trừ ánh mắt không nhìn được mọi thứ bên ngoài, những hành động khác của Thần nhi đều tốt hơn nhiều so với bảo bảo bình thường, ban đầu Thẩm Hành Vu cũng giật mình, nhưng sau loại chuyện này phát sinh càng nhiều, nàng cũng không cảm thấy kinh sợ nữa.
Lúc này Thần nhi yên tĩnh nằm ở trong lòng Thẩm Hành Vu, cặp mắt kia không nhìn thấy nhưng vẫn nhìn Thẩm Hành Vu, điều này làm cho Thẩm Hành Vu có loại ảo giác, thật ra Thần nhi có thể nhìn thấy, nhưng khi nàng đặt tay ở trước đôi mắt ngăm đen đẹp mắt hơn so với Mộ Phi Chỉ kia, thì Thần nhi lại không hề có một chút phản ứng.
“Để ta, nàng nghỉ ngơi một chút đi.” Không biết từ lúc nào Mộ Phi Chỉ đã đi đến, hắn nhận lấy Thần nhi ở trong lòng Thẩm Hành Vu, mặc dù là nam nhân, nhưng tư thế ôm đứa nhỏ cũng tương đối vững vàng.
“Phu quân, tin tức Thần nhi bị bệnh nặng là chàng thả ra?” Thẩm Hành Vu đứng dậy, tựa đầu vào trên lưng Mộ Phi Chỉ, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn nói.
“Ừ.” Mộ Phi Chỉ gật đầu, rất hưởng thụ độ ấm sau lưng, nói tiếp: “Chuyện nàng trúng độc ta không tra rõ ràng được, phong Thần nhi làm thái tử, ta làm như vậy là vì muốn mê hoặc tầm mắt của người đang ở trong tối. Tuy ta không nghĩ sẽ nuông chiều nhi tử của ta, nhưng ta cũng sẽ không để hắn bị thương tổn.”
“Tùy ý chàng đi.” Thẩm Hành Vu ôm hắn gật đầu.
…
Mỗi ngày Thần nhi lớn lên, quả nhiên không giống những đứa nhỏ khác, tám tháng hắn đã mở miệng nói chuyện, chẳng qua, lần đầu tiên hắn lên tiếng không phải gọi mẫu phân, mà là phụ vương, vì vậy, thời điểm Mộ Phi Chỉ không có việc gì thường thích ôm Thần nhi, lần lượt dậy hắn gọi mẫu thân, nhưng tiểu tử này mở miệng lại gọi một câu phụ vương, lúc đó, một nhà ba người đang hắn cơm, hắn vốn ngồi trên đùi Thẩm Hành Vu, Mộ Phi Chỉ sợ hắn đè hỏng lão bà của mình, liền chạy vội đến ôm Thần nhi đến đùi mình, bưng đến một chén nhỏ được đặc chế cho hắn, một muỗng lại một muỗng đút cho hắn ăn.
Quần áo Thần nhi mặc đều do Thẩm Hành Vu tự mình làm cho hắn, ngồi ở trên đùi Mộ Phi Chỉ, tay nhỏ gắt gao nắm lấy bàn tay ôm hắn của Mộ Phi Chỉ, khi Mộ Phi Chỉ đưa thìa đến môi hắn, đầu tiên hắn nghiêng đầu, giống như liếc nhìn Mộ Phi Chỉ một cái, nhưng bọn họ người nào cũng biết, Thần nhi không nhìn thấy. Hai tay hắn gắt gao bắt lấy, sau đó mở cái miệng nhỏ nhắn ra, một ngụm lại một ngụm mút hết canh, cực kỳ lanh lợi.
Mộ Phi Chỉ ăn ít, một lòng hầu hạ tiểu gia hỏa, thường lau canh xót lại trên miệng cho hắn, Thẩm Hành Vu nhìn một màn này, bưng bát không khỏi cười lên tiếng: “Bây giờ chàng lại càng ngày càng có thói quen chiếu cố hắn rồi.”
“Chiếu cố hắn chính là chiếu cố nàng.” Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, miễn cưỡng cười.
Tuy độc tố bị đẩy ra khi sinh con, nhưng thân mình Thẩm Hành Vu vẫn còn có chút yếu ớt, dù sao cũng tính là vừa trải qua một hồi sinh tử, cho nên nhưng gì có thể làm Mộ Phi Chỉ đều làm. Thẩm Hành Vu còn nhớ rõ một lần nàng đi đến Ngự thư phòng tìm hắn, không để Phúc Hải thông tri mà tự mình trực tiếp đi vào, kết quả liền nhìn thấy một màn ấm áp này, Mộ Phi Chỉ đặt Thần nhi ngồi ở trên đùi, một tay ôm hắn, một tay cầm bút son phê duyệt tấu chương, Thẩm Hành Vu đứng bên ngoài nhìn thật lâu, thẳng đến khi tiểu bảo bảo trong ngực hắn hắt hơi một cái, lúc này Mộ Phi Chỉ mới từ cảnh giới tập trung cao độ hoàn hồn, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Thẩm hành Vu đầy ý cười. Cảnh tượng kia, cho dù bây giờ nàng nhớ tới, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp như trước.
“Phụ vương, muốn.” Ngay tại lúc hai người yên lặng, tay Thần nhi chợt nắm lấy mu bàn tay Mộ Phi Chỉ, ngọt ngào ngây thở lên tiếng.
“Cạch.” Một tiếng, bát trong tay Thẩm Hành Vu chợt rơi xuống đất, nàng ngẩn người, nhìn về phía Mộ Phi Chỉ cũng đang ngây người, không dám tin hỏi: “Phu quân, vừa rồi Thần nhi nói sao?”
“Thần nhi, con vừa nói cái gì?” Thẩm Hành Vu ngồi xổm xuống, hai tay vỗ về mặt Thần nhi, vội vàng mà lại hưng phấn hỏi.
Thần nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếp đó gãi gãi mu bàn tay Mộ Phi Chỉ, có chút ủy khuất nói lại: “Phụ vương, muốn, cơm cơm.”
Mộ Phi Chỉ cúi đầu cùng Thẩm Hành Vu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ôm Thần nhi, để hắn đứng lên trên đùi mình, hai tay hắn ôm lấy thân mình nhỏ bé của nhi tử, dụ dỗ nói: “Thần nhi, gọi một tiếng mẫu hậu, ta đút cơm cơm cho con ăn.”
“Mẫu hậu, cơm cơm.” Thần nhi khoa tay múa chân trên tay Mộ Phi Chỉ, cảm giác mềm yếu này đánh tới trên mặt hắn, Mộ Phi Chỉ quay đầu đặt Thần nhi vào trong lòng Thẩm Hành Vu, vẻ mặt vui mừng nhìn con trai của mình.
Thẩm Hành Vu bị giọng nói ngây thơ ngọt ngào làm cho xuất thần, thẳng đến khi Mộ Phi Chỉ đặt Thần nhi lên đùi nàng, nàng mới hoàn hồn, một tay ôm lấy tiểu oa nhi, một tay tiếp nhận bát cơm Mộ Phi Chỉ đưa qua, dùng thìa tiếp tục động tác vừa rồi của Mộ Phi Chỉ, một thìa lại một thìa đút cho hắn.
“Phu quân, con lại mở miệng nói chuyện.” Thẩm Hành Vu vừa đút cho cục cưng ăn, vừa kích động nói với Mộ Phi Chỉ.
“Con của chúng ta, tất nhiên là không phải người thường.” Mộ Phi Chỉ sờ sờ đầu nhi tử, nở nụ cười.
“Khin khít.” Mút một lát, Thần nhi mới quay đầu, cọ xát vào trong lòng Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu nhìn nhi tử miệng dính đầy dầu mỡ cọ trong lòng mình, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Không ăn sao?” Thẩm Hành Vu ôm đầu hắn, tiếp nhận khăn lau miệng nhỏ của hắn, cúi đầu hỏi.
“Buồn ngủ.” Hắn không an phận cọ trong lòng Thẩm hành Vu, đúng lúc này Mộ Phi Chỉ ôm lấy hắn qua, Thẩm Hành Vu nghi hoặc nhìn Mộ Phi Chỉ, liếc hắn một cái.
Mộ Phi Chỉ dở khóc dở cười nói: “Thần nhi nặng như vậy, nàng không mệt sao?”
Có lẽ tiểu hài tử là như vậy, ăn no liền ngủ, Mộ Phi Chỉ còn chưa đứng dậy, tiểu oa nhi đã ngã vào lòng hắn ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt mình, Mộ Phi Chỉ đứng dậy, một tay ôm eo Thẩm Hành Vu, một nhà ba người đi vào trong nội điện.
Bởi vì vừa mới biết nói, cho nên Thần nhi chỉ nói được vài chữ, lúc này trời tối, Mộ Phi Chỉ vừa muốn đặt hắn vào trong nôi nhỏ, kết quả tiểu oa nhi này đột nhiên cọ xát vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, sống chết không chịu chuyển chỗ, nhất định phải dựa vào trong lòng hắn, hắn gắt gao nắm chặt long bào Mộ Phi Chỉ, giống như tiểu hầu tử vô lại bám người.
Mộ Phi Chỉ vỗ vỗ mông nhỏ của Thần nhi, ghét bỏ nói: “Con ngoan, phụ vương muốn ôm mẫu thân ngươi ngủ, không rảnh quan tâm ngươi, ngươi không cần phá hư chuyện tốt của phụ vương được không?”
“Chàng nói gì vậy?” Thẩm Hành Vu đang ngồi trước gương tức giận lên tiếng.
Khí lực của Mộ Phi Chỉ rất lớn, thật sự túm lấy Thần nhi ở trong lòng mình, sau đó đặt hắn vào nôi, hai tay cẩn thận dịch cóc chăn nhỏ đắp cho hắn, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người vội vàng đi qua chỗ nữ nhân đang ngồi trước bàn trang điểm. Hắn cúi người, ôm lấy nàng, không nhịn được hôn vành tai nàng, ái muội nói: “Nương tử, nên đi ngủ rồi.”
“Đừng làm loạn, tối qua chàng ép buộc ta còn chưa đủ sao?” Thẩm Hành Vu đẩy hắn, kết quả Mộ Phi Chỉ ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, hai tay hắn bắt lấy ao Thẩm Hành Vu, miệng lưỡi nóng rực một đường xuống phía dưới, Thẩm Hành Vu không tự chủ được phát ra một tiếng ưm.