Cuối cùng, thôn trưởng bị lăng trì thật, nhưng chỉ mới dùng có mười mấy nhát đao róc xương lột thịt ông ta đã chịu không nổi, buộc phải mở miệng trả lời câu hỏi của Mộ Phi Chỉ. Lúc Mộ Phi Chỉ kêu người lấy đồ trong miệng ông ta ra (nhét vào để đề phòng ông ta cắn lưỡi tự sát), miệng của ông ta có thể nói được một cách rõ ràng: “Là hữu thừa tướng, hữu thừa tướng bắt một nhà của tiểu nhân từ già đến trẻ, không biết bị giam cầm ở nơi nào. Vì để bảo vệ tính mạng của cả gia đình, tiểu nhân buộc lòng phải nghe lệnh. Vương thượng, tiểu nhân xin chịu phạt nhưng xin ngài hãy cứu gia đình tiểu nhân.” Lời nói đứt quãng, vừa dứt lời máu tươi chảy ra từ miệng ông ta.
Bạch Tước đi lên thăm dò hơi thở của ông ta, sau đó đột nhiên rút ra một chủy thủ, đâm trực tiếp vào trái tim của ông ta. Có giả chết hay không, chỉ có tự mình ra tay mới đảm bảo. Nếu đã bước vào Thiên cơ lâu, cho dù là người chết cũng không được truyền một chút tin tức gì ra ngoài. Sau khi làm xong mọi chuyện, Bạch Tước mới vỗ vỗ tay của mình, rồi xoa xoa, làm xong mới nói với Mộ Phi Chỉ: “Chủ tử, mọi chuyện đã xong.”
“Bạch Tước, ngươi làm việc càng ngày càng chu đáo chặt chẽ.” Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu đứng dậy, đánh giá Bạch Tước một câu.
Bạch Tước đi ở phía sau cười: “Nếu không phải lo lắng cho vương hậu, chỉ sợ ta còn có thể làm nhiều chuyện tàn nhẫn hơn. Ngài biết mà, từ nhỏ đối với mấy thứ này ta nắm rõ chúng như lòng bàn tay.”
Lúc đi ra phòng tối, Hắc Ưng canh giữ ở bên ngoài. Bạch Tước vừa nhìn thấy Hắc Ưng, liền nở nụ cười haha: “Lão đại, đã lâu không gặp.”
“Cút!” Hắc Ưng lạnh như băng, miệng phát ra một chữ.
"Thật sự là không thú vị." Bạch Tước than thở một câu, sau đó mới tạm biệt Mộ Phi Chỉ: "Chủ tử, tối hôm qua ta không được ngủ cho nên hiện giờ rất buồn ngủ, muốn đi ngủ một giấc rồi."
Hắc Ưng cùng Mộ Phi Chỉ quá quen với những lời nói không chút quy của này của hắ. Bạch Tước "nhanh nhẹn" rời đi, ba người Mộ Phi Chỉ bắt đầu trở lại dọc theo đường cũ.
"Nàng thấy thế nào?" Mộ Phi Chỉ đi tới đi lui, hỏi Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu chắt lưỡi, lắc lắc đầu: "Vừa thật vừa giả, nếu sau lưng vẫn còn một con cá lớn như thế, ta tin tưởng, sự việc mới chỉ bắt đầu. Trước kia chàng cũng đã nói, Dư Thiếu Bình là người được hữu thừa tướng một tay cân nhắc đề bạt. Hiện tại manh mối là thôn trường cũng trực tiếp chỉ vào hữu thừa tướng, nếu kết luận ông ta là chủ mưu e rằng cũng nên xem hậu quả sau đó."
"Thói xấu đều tích lũy từng chút một. Đã từng giống như một bậc trưởng giả cùng ta xây dựng giang sơn này, phụ giúp ta giành chính quyền, hiện giờ đã sớm cảnh còn người mất." Mộ Phi Chỉ hiếm khi cảm thán một câu. (cảnh còn người mất: ý nói con người thay đổi bản chất, tính cách của mình, không còn như lúc ban đầu.)
"Đói bụng không? Ta bảo người dọn cơm lên" Mộ Phi Chỉ đối với mọi việc xảy ra chỉ có thể than nhẹ một tiếng, Thẩm hành Vu coi thở dài này là sự cảm thán của hắn đối với chuyện trước kia, đối với đạo lí đối nhân xử thế.
…....
Thời điểm hai người quay trở lại gian chữ nhất ở tửu lâu, hai tên thuộc hạ giả dạng hai người trong phòng đã lui ra. Nháy mắt Hắc Ưng cũng không có bóng người, trên bàn đã bày sắn mấy món ăn, Thẩm Hành Vu cũng thật sự có chút đói bụng, ngồi xuống xong liền cầm đũa lên ăn.
"Ăn xong ta sẽ mang nàng hồi cung." Mộ Phi Chỉ cũng cầm lấy bát đũa, trước khi ăn thì nói một câu nói như vậy.
Thẩm Hành Vu lập tức dừng động tác ăn cơm lại, tròng mắt nàng xoay xoay, sau đó cũng không nhìn Mộ Phi Chỉ, tự mình cảm thán một câu: "Nói cái gì mà mang ta xuất cung, hóa ra chỉ là để cho ta xem một màn tử hình sao, ai!"
Mộ Phi Chỉ nở nụ cười, buông đũa xuống, sờ sờ mái tóc dài mềm mại của nàng, hoàn toàn bây giờ quên nàng vẫn còn mặc nam trang, khẽ cười nói: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa đám vương tôn quý tộc có một buổi tụ tập đi săn, ta sẽ mang nàng ra ngoài đi chơi vui vẻ."
"Thật sự?" Thẩm hành Vu nghiêng mặt nhìn hắn.
"A Vu, nàng có biết hậu quả của việc nghi ngờ ta." Mộ Phi Chỉ lại tiếp tục ăn, mà mặt Thẩm Hành Vu đã hồng thành một mảnh.
…....
Buổi chiều sau khi quay trở về cung, Mộ Phi Chỉ gọi Phúc Hải tới, hỏi Ngự Thư Phòng có chuyện gì không, Phúc Hải lắc lắc đầu, Mộ Phi Chỉ liền cho đám người trong Thái Cực điện lui hết ra
Thạch Lưu cùng Hoa Dung buồn ngủ đứng ở ngoài Ngự Hoa Viên của Thái Cực điện, Hoa Dung dựa núi giả, mơ mơ màng màng nói: "Hai ta có thể tới Thái Cực điện hầu hạ đúng là phúc khí tu được tám đời, nhìn xem, vương thượng sắp làm hết công việc hai chúng ta rồi."
"Đúng vậy, mặc quần áo ăn cơm không việc nào là không làm. Có một lần, vào ban đêm ta trực ở ngoài điện, hơn nửa đêm vương thượng từ bên trong đi ra. Ta sợ hãi, hỏi ngài ấy có cái gì giao cho, ngài ấy chỉ lạnh lùng bảo ta đi bê trà được đun nóng tới. Ta muốn tự mình bưng trà vào, kết quả bị vương thượng lấy đi. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc đi vào để thu dọn, chủ tử ngồi ở bên giường liên tục lôi kéo vương thượng hỏi trà tối hôm qua là trà gì, sao lại uống ngon như vậy. Lúc đó ta mới biết, hóa ra đêm hôm khuya khoắt, vương thượng còn thức dậy để hầu hạ chủ tử uống nước." Thạch Lưu nói đó, chính mình cũng nhịn không được mà cười lên tiếng: "Thế gian này quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn."
Sau giờ ngọ, bên ngoài hai tiểu nha đầu líu ríu nói, mà trong Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ đang ôm Thẩm Hành Vu nằm ở trên giường, tay thưởng thức tóc của nàng. Nàng bị hắn chọc cảm thấy da đầu tê tê, liền cũng đi cầm lấy tóc của Mộ Phi Chỉ. Hai người giống như đứa bé cãi nhau ầm ĩ, cho đến lúc tóc của hai người đều quấn vào nhau. Thẩm Hành Vu tín trẻ con nổi lên, liền biên tóc hai người thành một cái bím tóc. Mộ Phi Chỉ nằm nghiêng, một tay chống đầu, nhìn tóc hai người dần dần được bện vào cùng một chỗ.
"A vu?"
"Uhm?" Thẩm Hành Vu ngẩng đầu.
Mộ Phi Chỉ thử hôn nàng từ góc độ này, dường như lúc nào cũng không thấy đủ. Mộ Phi Chỉ luôn luôn thích "Gặm" nàng khi không có việc gì, làm môi của Thẩm Hành Vu luôn luôn sưng tấy. Thẩm Hành Vu bị hắn hôn đến mức tay chân như nhũn ra, sau cùng đến tay cũng không nhấc được lên.
Đúng lúc này Mộ Phi Chỉ mở mắt ra, nhìn hàng lông mi dài dài che trên mí mắt của nàng, trái tim của hắn lại bắt đầu nhảy bang bang, hắn thầm nghĩ: Trái tim này thật sự đã không thuộc về mình rồi.