Mười ngày sau, trước cổng nam của vương cung đã dựng xong một sân khấu dùng để thi đấu (võ đài). Thị vệ đúng bảo vệ xung quanh võ đài, rất nhiều bình dân bá tánh (dân thường) cũng bị thị vệ ngăn cản đứng cách võ đài ba thước. (1 thước = 0,23 m)
Hôm nay Thẩm Hành Vu vốn không cần phải đi lên võ đài, cho nên sáng sớm hôm nay nàng vẫn chôn trong chăn, yên tâm ngủ nướng.
“A Vu, tỉnh tỉnh.” Mộ Phi Chỉ luồn một bàn tay vào trong chăn, đụng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hành Vu. Ngón tay lành lạnh của hắn làm Thẩm Hành Vu giật mình khẽ run rẩy, đưa tay đánh hắn một cái.
"Tối hôm qua không cho ta được ngủ, sáng sớm tinh mơ chàng lại ồn ào cái gì?" Thẩm Hành Vu cảm thấy Mộ Phi Chỉ rất phiền phức.
Mộ Phi Chỉ có chút dở khóc dở cười nhìn người đang than thở, do vừa nãy giãy dụa làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn được dấu trong chăn của nàng, phía trên đầy vết hôn cái mờ cái rõ. Mộ Phi Chỉ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lại nóng lên.
"Hôm nay đi nhìn vương tỷ diễn trò." Mộ Phi Chỉ lôi Thẩm Hành Vu từ trong chăn ra, vỗ vỗ mặt nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
"Không đi." Đêm qua Thẩm Hành Vu đang tập Ngũ Cầm hí, kết quả Mộ Phi Chỉ từ Ngự thư phòng trở lại, nhìn thấy nàng liền đè nàng đến trên giường, lăn qua lăn lại cả một đêm. Mãi đến khi hắn vào triều, Thẩm Hành Vu mới có thể mơ hồ ngủ được một chút. Bây giờ, cho dù trời có Hồng vũ, nàng cũng không thèm nhìn. (hồng vũ: mưa máu, nước mưa màu đỏ như máu.)
"Thật sự không đi?" Mộ Phi chỉ nghĩ đến mấy ngày hôm trước bạch tước thu được tin tức, trong lòng nghĩ muốn, hôm nay tất nhiên là một màn kịch vui, hắn làm cái này vương thượng nhàm chán cực kỳ, bình thường việc vui không nhiều lắm, bất quá xem các đại thần gièm pha cũng tính là một việc.
"Không đi." Thẩm Hành Vu đẩy Mộ Phi Chỉ ra, lăn từ trong ngực hắn ra giường, chui ngay vào chăn.
"Phúc Hải, giao con chó trắng ở tiền điện cho Ngự Thiện Phòng, buổi trưa hôm nay cô vương muốn ăn thịt chó ninh hầm." Mộ Phi Chỉ cố ý nói thật to, phân phó cho Phúc Hải.
Vừa mới dứt lời, y như dự đoán của hắn, thân thể người nằm trên giường lập tức căng thẳng. Mộ Phi Chỉ cho rằng sự việc có chuyển biến, hắn duỗi tay dài ra muốn ôm Thẩm Hành Vu vào lòng, không ngờ Thẩm Hành Vu đột nhiên nổi giận. Nàng bất ngờ ngồi đứng lên, hai tay liều mạng đánh vào ngực Mộ Phi Chỉ: "Chàng ép ta, đều do chàng ép ta, đồ bạo quân này, tức giận trút lên một con chó thì có tác dụng gì!"
Trong lòng Mộ Phi Chỉ ngạc nhiên kêu một tiếng, bạo quân? Lá gan nữ nhân này càng lúc càng lớn.
"Hu hu..." Dường như Thẩm Hành Vu không muốn cho Mộ Phi Chỉ có thời gian phản ứng, nói xong lời cuối cùng liền khóc thật to. Sau lau một đống nước mắt nước mũi lên người Mộ Phi Chỉ. Nàng khóc làm Mộ Phi Chỉ sợ hãi, nhanh chóng ôm lấy nàng. Hắn muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau càng thấy nhiều. Cuối cùng hắn chỉ có thể ôm Thẩm Hành Vu vào lòng mình, vừa vỗ phía sau lưng của nàng, vừa cúi xuống hôn xuống dòng nước mắt trên mặt nàng. Hắn hầu như chưa từng thấy Thẩm Hành Vu khóc, cho nên lần này hắn thực sư bị luống cuống.
Nhưng Mộ Phi Chỉ hiển nhiên xem nhẹ một chuyện, đó chính là hắn không thể tự chủ trước mặt Thẩm Hành Vu. Vốn chỉ muốn hôn để dỗ dành nàng, kết quả hôn rồi hôn liền biến vị. Mà hôm nay Thẩm Hành Vu không biết bị đụng phải cái gì, khóc không dừng lại được. Mộ Phi Chỉ vừa đau lòng vừa an ủi nàng. Đợi đến khi dàn xếp tốt cho tiểu cô nãi nãi xong, trận thi đấu ở bên ngoài cung cũng đã bắt đầu. Mộ Thiếu Khanh và Mộ Tê Hoàng nhìn chủ vị bỏ trống cùng vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Phúc Hải, trong lòng cũng có chút suy đoán.
…....
Thời điểm Mộ Phi Chỉ cùng Thẩm Hành Vu tới hiện trường, ba người đã bị loại bỏ. Hắn nắm tay Thẩm Hành Vu, vẻ mặt cực kì lãnh khốc, tiêu sái bước đến chủ vị, ánh mắt lạnh như băng nhìn một cái về phía những ánh mắt đánh giá từ bốn phía xong mới ngồi xuống.
Trên võ đài có hai người vẫn đang đánh, Mộ Tê Hoàng nghiêng đầu nhìn Mộ Phi Chỉ, vỗ cùng ghét bỏ nói: “Mặc dù vẫn là tân hôn, nhưng mà cũng nên kiềm chế một chút."
"Nếu sau này thật sự vương tỷ gả cho Phong Dự, ta cho phép sáng sớm Phong Dự có thể không vào triều." Trên mặt Mộ Phi Chỉ cười gian.
"Hừ." Vừa nghe đến cái kia tên, Mộ Tê Hoàng liền xoay đầu đi, không muốn nói chuyện với hắn.
Bên này, ánh mắt Thẩm Hành Vu tuy vẫn nhìn vào đám người đang đánh nhau trên đài, nhưng trong lòng nàng đang suy nghĩ về bữa trưa hôm nay. Vừa rồi nàng có thể đồng ý đi ra ngoài với Mộ Phi Chỉ, cũng là vì Mộ Phi Chỉ nói buổi trưa hôm nay hắn sẽ đích thân làm đồ ăn ngon cho nàng ăn. Cứ như thế, nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, quên mất đại sự của ngày hôm nay. Sau cùng, vẫn nhờ tiếng trầm trồ khen ngợi chung quanh đánh thức nàng. Nàng nhìn về phía đài cao, thì thấy Lưu Tri Lễ thực hiện một cú ném xinh đẹp, quẳng ngã một nam tử tráng tráng kiện nằm trên mặt đất.
"Tốt!" Đột nhiên Mộ Tê Hoàng đứng lên, vỗ vỗ tay về phía Lưu Tri Lễ. Cái vỗ tay của nàng khiến cho Thẩm Hành Vu hoàn toàn thanh tỉnh. Tuy đây chỉ là một trận chọn lựa Võ Trạng Nguyên, nói đúng hơn nó chỉ là một tuồng kịch, đám người xung quanh không một ai là không diễn trò.
Ngay tại thời điểm Mộ Tê Hoàng đứng dậy vỗ tay, trong đám người có hai đạo ánh mắt nóng cháy nhìn về phía Mộ Tê Hoàng.
Dưới đài không ngừng vang lên từng đợt trầm trồ khen ngợi. Khi người cuối cùng cũng bị Lưu Tri Lễ đánh bại, Quan kiểm sát Mộ Thiếu Khanh cũng đứng lên, từng bước một đi lên trên võ đài. Hắn đứng ở trên đài cao, mở miệng nói: "Cuộc thi đấu hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, ta tuyên bố, người được chọn làm Tân Võ Trạng Nguyên là: Lưu Tri Lễ. Đồng thời, căn cứ theo ý của trưởng công chúa, Lưu Tri Lễ cũng được chọn là Phò mã." Mộ Thiếu Khanh cười ôn nhuận với Lưu Tri Lễ, sau đó lại nói thêm: "Lưu Tri Lễ còn không nhanh chóng tạ ơn vương thượng." (quan kiểm sát: là một viên quan có trách nhiệm giám sát trận đấu giống trọng tài bóng đá vậy)
Lưu Tri Lễ phản ứng rất nhanh, lập tức liền quỳ xuống dập đầu tạ ơn Mộ Phi Chỉ.
"Không được!"
"Không được!"
Đúng lúc này, hai đạo thanh âm đồng thời truyền từ dưới đài lên, một giọng thô kệch, một giọng thanh tế (rõ ràng + tinh tế).
"Lưu Tri Lễ, làm sao ngươi có thể nhận chức Phò mã? Ngươi đã nói sẽ không phụ lòng của ta." Một thiếu nữ mặc kệ nha hoàn thân cận ngăn cản, không ngừng xông về phía thị vệ.
Lưu Tri Lễ yên lặng quay đầu, trong ánh mắt xa lạ kia thể hiện rõ thái độ mình không quen biết này thiếu nữ.
Thiếu nữ bị ánh mắt kia làm cho hoảng sợ, giọng nói của nàng càng lúc càng lớn hơn: "Ngươi làm sao có thể phụ lòng ta, ta đang mang thai hài tử của ngươi!"
Lời này nói ra, khiến những người có mặt phải giật mình. Quan niệm của dân chúng Hoài Nam khá thoải mái, việc chưa kết hôn mà có con cũng thường có, nhưng sẽ không nói ra rõ ràng mà chỉ cần ngầm hiểu. Hiện giờ này thiếu nữ lớn tiếng ồn ào nói ra, sợ là sẽ có thêm chuyện phiền toái đến.
"Này đây không phải nhị tiểu thư nhà Hữu thừa tướng sao?" Phúc Hải đứng ở sau Mộ Phi Chỉ, giật mình nói ra.
"Lưu Tri Lễ, bản cung hỏi ngươi, lời nói của Quý tiểu thư có thật hay không?" Mộ Tê Hoàng đứng dậy, hỏi Lưu Tri Lễ vẫn đang quỳ ở dưới.
Lưu Tri Lễ ngẩng đầu, một mắt cũng không nhìn Quý thị (Quý nhị tiểu thư), cực kì lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Thưa công chúa, ta không biết vị tiểu thư này, còn chuyện nàng ta mang thai, đây là một âm mưu hãm hại.”