Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 101: Chương 101: Tỷ muội gặp lại, vô cùng tức giận.






Edit: Ciao + Quỳnh ỉn

“Phụ vương, Thần nhi muốn Cầu Cầu.” Trong xe ngựa đi Hoài Bắc, Thần nhi ghé vào trong ngực Mộ Phi Chỉ, nghịch ngón tay, ủy khuất nói.

“Thúc gia gia sẽ coi nó dùm con.” Mộ Phi Chỉ không để ý nói.

“Nhưng mà con nghe thúc gia gia nói, ông sẽ ném Cầu Cầu vào Ngự Thiện Phong hầm cách thủy.” Từ khi bắt đầu rời khỏi kinh đô đi Hoài Bắc, Thần nhi đã thì thầm cả một đường.

“Phụ vương con không nói lời nào thì không ai dám động vào nó.” Thẩm Hành Vu bị nhi tử làm cho hơi nhức đầu, nàng nhíu nhíu mi tâm theo bản năng, vừa muốn ôm Thần Nhi thì Mộ Phi Chỉ nhìn thấy vẻ mặt nàng, xách Thần nhi bỏ qua một bên, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực mình, sau đó mặt lạnh nói với đứa nhỏ: “Nếu con còn không nghe lời thì phụ vương sẽ hạ lệnh đem nó đi hầm cách thủy đấy.”

Dù sao Thần nhi cũng còn nhỏ, bị Mộ Phi Chỉ dọa như vậy thì không dám thở mạnh, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.

Thẩm Hành Vu xoa lên khuôn mặt nhi tử, giọng nói dịu dàng: “Thần nhi ngoan, còn hai canh giờ nữa chúng ta tới kinh thành, đến khi thành mẫu hậu mua thịt cho con ăn được không?”

Vừa nghe đến thị thì thân thể Thần nhi cứng đờ, lập tức ngoan ngoãn đi tới bên người Thẩm Hành Vu, lấy tay lục lọi, làm ổ trong ngực Thẩm Hành Vu, giọng nói ngọt ngào: “Thần nhi sẽ ngoan, mẫu hậu mua thịt thịt cho Thần nhi.”

“Con ngoan, ngủ một giấc đi.” Thẩm Hành Vu dựa vào trong ngực Thẩm Hành Vu, vươn ty vuốt mái tóc đang dần dài ra của nhi tử.

“Chỗ ở trong kinh thành đã chuẩn bị xong chưa?” Có mộng đẹp, Thần nhi nhanh chóng ngủ, Thẩm Hành Vu thấy nhi tử ngủ thì mới nói chuyện với nam nhân phía sau.

“Đương nhiên là chuẩn bị tốt rồi, chỉ có điều, theo ta thấy, chúng ta không có cơ hội ở đó rồi.” Mộ Phi Chỉ rút một tấm tham ở sau lưng đắp lên người Thần nhi và Thẩm Hành Vu.

“Ý chàng là Tần Huyền Qua sẽ giở trò?” Thẩm Hành Vu như có điều suy nghĩ nói.

“Bên ngoài chắc không biết, dù sao lần này chúng ta đi sứ Hoài Bắc, thanh thế to lớn, nếu có gì không hay xảy ra trên địa bàn Hoài Bắc, bọn họ cũng không thể nói được.” Mộ Phi Chỉ lắc đầu, cười nói: “Chờ coi, Tần Huyền Qua, ngươi đừng có làm cho ta thất vọng.”

Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, đoàn xe của Mộ Phi Chỉ đã đi với kin thành Hoài Bắc, mà lúc này đã là giữa chiều, vừa đến cửa thành, xe ngựa Mộ Phi Chỉ đã dừng lại, Bạch Tước vén rèm lên, hưng phấn nói với Mộ Phi Chỉ: “Chủ tử, tư thế nghênh tiếp quả nhiên rất lớn.”

“Bạch Tuyết, bảo những người phía sau dừng lại.” Mộ Phi Chỉ phân phó cho hắn, sau đó vỗ nhẹ vào khuôn mặt Thần Nhi, ý bảo hắn tỉnh lại.

Thần nhi vốn đang ngủ say, đột nhiên bị người đạp tỉnh lại, đôi mắt còn mơ màng, mềm mại nói: “Mẫu hậu, thịt thịt tới rồi sao?”

“...” Thẩm Hành Vu đen mặt nhìn nam nhân đằng sau, khóe miệng run rẩy.

Sở dĩ Bạch Tước nói nghênh đón rất lớn, là vì hai bên đường kinh thành được quan binh dọn dẹp, chỉ để lại một con đường rất lớn, mà đứng chỉnh tề ngoài cửa thành có không ít quan viên của Hoài Bắc, chủ yếu nhất là một nam một nữ đứng ở đầu. Đương nhiên nam nhân là thái tử Hoài Bắc Tần Huyền Qua, còn người nữ kia, nhắc tới cũng khéo, chính là thứ muội cùng cha khác mẹ của Thẩm Hành Vu, sau khi Thẩm Hành Vu hi sinh cho tổ quốc’ thì được nâng lên thành thái tử phi, Thẩm Mộng Nhu.

Dưới nhiều ánh nhìn như vậy, ba cái xe ngựa xa hoa từ từ dừng lại ở cổng thành, khi tiếng lộc cộc dừng hẳn, người bước xuống hấp dẫn phần đông ánh mắt của mọi người, chỉ thấy nam tử kia ngọc thụ lâm phong, nhẹ nhàng vừa vặn, hắn đứng ở đó, chỉ cần là một bên mặt đã đủ làm cho người ta thần hồn điên đảo, trong những người ở đây, phàm là người gặp qua Hoài Nam vương đều cảm thán trong lòng, sao gen của hoàng tộc Hoài Nam lại mạnh như vậy.

Dưới ánh mắt mọi người, nam nhân áo đen đứng lại, một lát sau, một đứa nhỏ khoác áo choàng xanh nhạt lung la lung lay đi tới bên cạnh, bộ dáng giống như chưa tỉnh ngủ, đôi mắt chưa mở ra, bởi vì vóc dáng quá nhỏ, nhìn tuổi cũng không lớn, giống như mới hơn một tuổi, bé đi tới trước mắt Mộ Phi Chỉ, duỗi hai bàn tay mập mạp.

Nam nhân kia mỉm cười, mang theo sức quyến rũ vô cùng, một tay ôm đứa nhỏ sắp ngủ vào lòng, sau đó hắn vẫn đứng bên xe ngựa, ánh mắt dịu dàng.

Lúc này một bàn tay vén rèm lên, một bóng dáng yểu điệu hiện ra, đến lúc khuôn mặt người này hiện ra, những người kia không khỏi chấn động, phần đông đều bối rối, có phần vì cô gái này rất đẹp mắt, cung bào màu đỏ, giá trị xa xỉ, mấu chốt là gương mặt đó, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không đủ. Mà trong những người kinh ngạc đó, giọng của thái tử phi vầ Thẩm thừa tướng là lớn nhất.

“Tỷ tỷ!”

“Hành Vu?”

Thẩm thừa tướng và Thẩm Mộng Nhu giật mình hô lên, mọi người đều biết, hai người này đều luôn cười, trước nay bình tĩnh tự nhiên, hôm nay không tự kiềm chế được như vậy đúng là kỳ lạ.

Thẩm Hành Vu hoàn toàn không có phản ứng với tiếng giật mình của hai người kia, nàng vừa định giẫm thùng xuống thì bị Mộ Phi Chỉ ôm lấy eo, cả người được hắn ôm xuống.

“Cảm ơn phu quân.” Thẩm Hành Vu ngửa đầu, ngọt ngào nói với Mộ Phi Chỉ.

“Cần phải vậy.” Mộ Phi Chỉ không để ý xung quanh có người nhìn, hôn Thẩm Hành Vu một cái.

Thần nhi ghé vào vai Mộ Phi Chỉ, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn dùng đôi tay mập mạp ôm lấy mặt, nói: “Xấu hổ xấu hổ, Phụ vương xấu hổ.”

“Không phải bảo con giả vờ ngủ sao?” Mộ Phi Chỉ đón lấy cái miếng vải, xoa lên đầu nhi tử, nói thầm.

“Phụ vương, đầu Thần nhi rất mơ hồ!” Thần nhi lập tức kêu lên.

Mộ Phi Chỉ: “...”

Hình ảnh một nhà ba người ngọt ngào bị Tần Huyền Qua phá vỡ, ánh mang theo Thẩm Mộng Nhu và Thẩm thừa tướng cùng nghênh đón, trên mặt cười cười: “Hoài Nam vương đường xá xa xôi đi tới, Hoài Bắc ta vô cùng vinh hạnh.”

“Cô vương cũng thế.” Mộ Phi Chỉ một tay ôm con trai, một tay nắm tay vợ, khuôn mặt vô cùng cưng chiều hé ra trước mặt mọi người.

Đôi mắt Thẩm Mộng Nhu vẫn nhìn chằm chằm vào trên mặt Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu coi như không biết nhìn sang, hai năm không gặp, Thẩm Mộng Nhu vẫn mềm mại như trước, liễu yếu đu đưa theo gió, cảm giác như thổi qua là ngã. Nhưng mà rõ ràng nhìn rất nhu nhược, lại búi tóc cao, trên mặt thì rực rỡ muôn màu, dù vô cùng phú quý nhưng thiếu mất vài phần thanh lệ, xem ra, dù cho đã lấy được Thái tử phi vị, nhưng mà nàng ta vẫn có nhiều áp lực.

“Điện hạ, vị này là?” Thẩm Mộng Như không nhịn được hỏi, cho tới toàn bộ nội tâm đều bị đánh rớt, từ nhỏ, Thẩm Hành Vu chính là ác mộng của nàng, hiện giờ, ác mộng “đã chết” hai năm nay lại xuất hiện trước mặt nàng, làm sao nàng có thể an tâm.

“Vị này dĩ nhiên là Vương hậu Hoài Nam.” Tần Huyền Qua híp mắt, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, sau khi từ Hoài Nam trở về, tuy người được phái đi tìm hiểu đều bị giết sạch, nhưng hắn có thể khẳng định, nữ nhân này không thể nghi ngờ chính là Thẩm Hành Vu.

“Nhưng bộ dạng của nàng giống hệt với tỷ tỷ.” Thẩm Mộng Như liếc mắt nhìn Thẩm Thừa Tướng một cái, chỉ thấy Thẩm thừa tướng cũng đang đánh giá Thẩm Hành Vu.

“Rất giống sao? Khó trách lần trước Tứ điện hạ và Thái tử điện hạ đều kinh ngạc trước khuôn mặt của bản cung, nếu cô nương đó rất giống bản cung, vì sao không mời nàng ấy ra nói vài câu với ta, nói không chừng, chúng ta còn có thể làm bằng hữu, phu quân, chàng nói có phải không?” Thẩm Hành Vu cười duyên nhìn Mộ Phi Chỉ.

Trên mặt Mộ Phi Chỉ không có biểu cảm, nghe được lời nói của Thẩm Hành Vu, hắn chỉ thản nhiên nói: “Ngoan, chuyện đau lòng của người ta không cần nhắc đến.”

“Cũng phải.” Thẩm Hành Vu nhìn bộ dạng không tốt của Thẩm Mộng Nhu, trong lòng cực kỳ cao hứng, nàng nghĩ, sau này nhất định sẽ càng thú vị hơn.

“Hôm nay đa tạ Thái tử đã nghênh đón, chẳng qua, nhi tử của Cô vương đã rất mệt.” Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi, quay đầu muốn đi, Thẩm Hành Vu cũng xoay người đi theo.

“Một, hai, ba.” Trong lòng Thẩm Hành Vu còn chưa đếm đến ba, Tần Huyền Qua đột nhiên lên tiếng.

Đưa lưng về phía bọn họ, phu thê hai người cực kỳ ăn ý mỉm cười, cùng nhau xoay người lại.

“Không biết Thái tự điện hạ còn muốn biết điều gì?” Thẩm Hành Vu mở miệng nói trước.

Tần Huyền Qua liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Mộng Nhu, Thẩm Mộng Nhu lập tức ôn nhu nói với hai người: “Nếu Tiểu vương tử mệt mỏi, không bằng tới Đông cung nghỉ tạm trước đi, nghe nói Hoài Nam Vương tới, nô tỳ sớm đã quét dọn sạch sẽ sân viện.”

Thẩm Hành Vu không trả lời trực tiếp, mà sờ đầu Thần nhi, giọng không to không nhỏ hỏi: “Cục cưng, có muốn đi ngủ hay không?”

Ngón tay út của Mộ Phi Chỉ ấn hai lần trên lưng Thần nhi, Thần nhi lập tức mơ màng đáp: “Mẫu hậu, Thần nhi thấy buồn ngủ.”

“Ha ha, Tiểu vương tử đã mở miệng đáp ứng rồi, xin mời hai vị di giá thôi!” Tần Huyền Qua ngoài cười nhưng trong không cười.

Thẩm Mộng Nhu đứng ở một bên, ánh mắt lại nhìn Thẩm Hành Vu, cuối cùng dưới sự điều khiển của Tần Huyền Qua, tâm sự nặng nề đi theo.

Khi đến Đông cung, thật ngoài ý muốn, bởi vì viện mà bọn họ chuẩn bị cho Mộ Phi Chỉ chính là nơi Thẩm Hành Vu đã ở lúc trước, cho nên, khi ba chữ Tịnh Hiên Trai xuất hiện trước mặt Thẩm Hành Vu, nàng có một cảm giác nhớ đến chuyện cũ mà đau lòng, điều này đối với Thẩm Mộng Nhu mà nói, nàng ta vốn không nghĩ tới, dĩ nhiên là vì người ở nơi này giống tỷ tỷ dòng chính của mình như đúc.

“Phụ vương, Thần nhi muốn ăn thịt thịt.” Một đường xóc nảy, Thần nhi ôm cổ Mộ Phi Chỉ ngọt ngào ngây thơ khẽ nói.

“Tài thúc, phân phó xuống dưới, để cho người làm chuẩn bị.” Tần Huyền Qua xoay người phân phó Tài thúc, nhưng khóe miệng cũng cong một cách quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.