Một ngày này Hà Tiểu Khởi vì nghĩ tới đồ ăn buổi chiều, liền tìm đến A
Nghiên, nghe hạ nhân nói nàng đến bên hồ thả ưng, liền cố ý tới theo, ai ngờ xa xa nhìn lại, đã thấy hai bóng người gắt gao ôm nhau, không khỏi
cổ họng chát đắng.
Lập tức không dám tiến lên, chỉ cẩn thận nhìn. Đã thấy Cửu gia vốn dĩ
dáng người cao ngất thon dài, nay trường bào lụa, quần áo màu hồ lam,
tóc đen rối loạn tung bay trong gió, Phi Thiên đậu trên vai, càng có vẻ
ngọc thụ lâm phong tuấn mỹ dị thường, giống như thiên thần hạ phàm.
Trong lòng hắn, A Nghiên thân hình bé bỏng được hắn ôm trong ngực, hai
người một chốc lớn tiếng cười nói, một chốc lại thấp giọng khe khẽ nói
nhỏ cái gì, ngẫu nhiên A Nghiên không nói chuyện, Cửu gia lại nâng tay
sờ sờ tóc nàng, cúi đầu xuống, ôn thanh nói lời nhỏ nhẹ không biết dỗ
cái gì.
Tuy cách khá xa, cũng không thể nhìn rõ ràng, nhưng Cửu gia là loại
người tàn lãnh thế nào, nay ôm cô nương bé bỏng kia, thần thái thật sự
là sủng nịch hiếm có, dù là cách thật xa cũng có thể cảm giác được.
Kỳ thật hiện giờ đã truyền khắp trong phủ, ai cũng biết, đầu bếp nữ gọi
là A Nghiên lên được giường Cửu gia, được Cửu gia sủng như bảo vật, thật sự là muốn cái gì cho cái đó, ngay cả Phi Thiên được Cửu gia yêu thích
cũng cho nàng làm đồ chơi. Thậm chí một cái hồ lô ngọc mẫu thân Cửu gia
lưu lại, cũng đeo trên cổ tiểu cô nương.
Đã từng khi dễ A Nghiên, một đám đều sợ tới mức không biết làm thế nào, sợ A Nghiên tới gây phiền toái đâu.
A Nghiên là sư phụ hắn, dạy hắn nấu cơm, hắn thực cảm kích, cũng thực thích.
Thân phận của Cửu gia, trong lòng hắn đương nhiên biết rõ ràng.
thân phận tôn quý như vậy, những năm gần đây, ai cũng biết bên người hắn đến thông phòng cũng không có, người đương thời nói hắn có đoạn tụ chi
phích, cũng nói hắn căn bản không được. Bây giờ A Nghiên một tiểu cô
nương nhỏ như vậy có thể được hắn ưu ái, không biết chấn động bao nhiêu
người. Xem cách hắn sủng ái A Nghiên, về sau A Nghiên đi theo bên người
hắn, tất nhiên phong cảnh vinh quang, phú quý cả đời.
Hắn rõ ràng nên mừng thay cho nàng, nhưng trong lòng không ngừng nổi lên tư vị chua xót, là vì sao?
Hà Tiểu Khởi nắm chặt quyền giấu trong tay áo, trong lòng hắn biết rõ
ràng, không biết từ khi nào thì hắn nhìn thấy động tác vô cùng thân
thiết của A Nghiên và Cửu gia, trong lòng sẽ phát chua.
So với hồi nhỏ uống trộm táo ủ lâu năm thành dấm còn chua hơn.
Ngay lúc hắn nghĩ như vậy, Tiêu Đạc ngước mắt, thấy thân ảnh hắn, nhất thời sắc mặt liền khó coi.
”Ai a?”A Nghiên nửa tựa vào trong lòng Tiêu Đạc, theo góc độ của nàng
căn bản không cách nào nhìn thấy Hà Tiểu Khởi, nàng chỉ cảm thấy Tiêu
Đạc vừa rồi còn nùng tình mật ý, hơi thở bỗng nhiên lộ ra không vui.
Tiêu Đạc nâng tay lên, đè đầu nàng lại, không để nàng nhìn, thản nhiên
nói: “Không có gì, con mèo Sài đại cô nương nuôi chạy tới.”
”Mèo? Ta sao không biết Sài đại cô nương còn nuôi mèo?” Nàng có chút buồn bực.
”Không cần nghĩ đến mèo, ngươi vẫn là nghĩ xem đêm nay chúng ta ăn cái gì.” Tiêu Đạc trong ba câu đã không thể tách khỏi ăn.
”Vậy ăn dương đầu thiêm, để Hà Tiểu Khởi làm đi, ta đã dạy hắn, xem hắn
có thể làm ra sao.” Nàng bị hắn ấn sát vào trong ngực, đanh ngưng giãy
dụa, vì thế nâng tay lên chơi hình thêu trên y bào hắn. Áo choàng này
vừa nhìn đã biết là xuất từ tay đại gia, tuyết mai chỗ cổ áo trông rất
sống động giống như thật.
”Được, ngươi dạy cho hắn làm, nhất định ăn ngon.” Đối với Tiêu Đạc bây
giờ mà nói, chỉ cần có quan hệ cùng A Nghiên, vậy nhất định là tốt.
Đang nói, Sài đại quản gia theo đường đá lát đi ngang qua, từ xa nhìn
thấy Tiêu Đạc và A Nghiên đứng ở bờ sông, vội tới bái kiến.
”Bái kiến Cửu gia, bái kiến A Nghiên cô nương.”
Ghé vào trong lòng Tiêu Đạc, A Nghiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn
đang cười đến vẻ mặt hòa ái, nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong lòng nàng
minh bạch, người này là lão hồ li, thoạt nhìn thực được Tiêu Đạc nể
trọng tín nhiệm.
Chính mình nếu giờ phút này thổi gió bên gối, có thể dùng được sao? Có phải ngược lại nhóm lửa trên người mình hay không?
Tiêu Đạc ngay cả bây giờ đối với mình rất tốt, nhưng phân lượng này đến
cùng nặng bao nhiêu, nàng vẫn muốn tiếp tục đánh giá cùng quan sát, từng chút thăm dò điểm mấu chốt của Tiêu Đạc.
“A Nghiên?” Tiêu Đạc bỗng nhiên nói như vậy bên tai nàng.
Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn, thấy Sài đại quản gia và Tiêu Đạc đều đang nhìn mình.
Tiêu Đạc nâng tay nhéo khuôn mặt nàng: “Kiểu Nguyệt đã trở về, mấy ngày trước đây không phải ngươi vẫn nhớ đến nàng?”
”Kiểu Nguyệt tỷ tỷ đã trở lại?” Nàng có chút kinh hỉ.
Không riêng bởi vì nàng vẫn rất thích Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, càng bởi vì Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là thị thiếp thông phòng của Tiêu Đạc, nếu Hạ Hầu Kiểu
Nguyệt đã trở lại, có phải có thể làm cho Tiêu Đạc không cần luôn có vẻ
động dục với mình hay không?
”Ân.” Tiêu Đạc thấy trong lời nàng toát ra kinh hỉ, đã có chút không vui.
Vì sao nàng nhìn thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, so với nhìn thấy hắn còn vui vẻ hơn?
********************************
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vừa vào trong phủ, vội thu thập rửa mặt, liền nhanh đi bái kiến Tiêu Đạc.
Lúc nàng đến bái kiến Tiêu Đạc, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Tiêu Đạc đang
ngồi trên tháp, mà ngồi cùng hắn một chỗ, còn có A Nghiên.
Tiêu Đạc nửa ôm A Nghiên, y bào rộng rãi ôm thân hình A Nghiên bé bỏng
vào trong ngực, chỉ lộ ra một đầu tóc đen cũng một đôi con ngươi đen
lúng liếng.
Nhìn thấy tình cảnh này, nàng bỗng nhiên muốn cười.
nhớ ngày xưa đó, bất quá là mấy tháng trước thôi, tiểu nha đầu A Nghiên
kia đáng thương hề hề quỳ gối trước mặt Tiêu Đạc khóc cầu, Tiêu Đạc vẻ
mặt lạnh như băng khinh thường khi dễ. Nay đâu, xem bộ dáng Tiêu Đạc đối với tiểu cô nương kia che chở đầy đủ, chỉ kém bưng trà rót nước cho
người ta.
Phải nói nàng hầu hạ Tiêu Đạc nhiều năm, còn không nghĩ tới hắn thế nhưng có thể là một người như vậy.
Tôn quý lạnh lùng đâu?
Nàng vừa nghĩ, vừa tiến lên bái kiến.
A Nghiên từ trong lòng Tiêu Đạc thò đầu ra bên ngoài nhìn, đã thấy Hạ
Hầu Kiểu Nguyệt một đầu tóc đen mượt sáng bóng, uốn lượn ở trên bờ vai
nàng tinh tế, nhìn thật sự là vô cùng động lòng người.
Mấy ngày không gặp, Hạ Hầu tỷ tỷ thật sự là càng ngày càng đẹp, A Nghiên không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Đang thưởng thức, lại nghe thất ngữ điệu Tiêu Đạc mát mát vang đi lên: “Kiểu Nguyệt, mấy ngày không thấy —— “
Hắn ngừng lại.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng.
A Nghiên nháy nháy mắt, gật đầu, nghĩ rằng mấy ngày không thấy, là càng đẹp.
Ai ngờ nghe thấy ngữ khí lia u lãnh không vui: “Thế nào vừa trở về lại khó coi như vậy.”
A?
A?
A Nghiên kinh ngạc mở to hai mắt.
tươi cười trên mặt Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhất thời cứng tại chỗ.
Tiêu Đạc nói xong câu này, lại cúi cắt cẩn thận nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, cuối cùng nhíu mày nói: “Thế nào trước kia không phát hiện, bộ dạng
ngươi thế nhưng chướng mắt như vậy.”
Chướng mắt?
Chướng mắt...
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngốc tại chỗ, không dám tin nâng tay lên, sờ mặt
mình, bóng loáng, tinh tế, mềm mại, nàng, nàng chướng mắt thế nào?
Còn Tiêu Đạc dường như không phát hiện Hạ Hầu Kiểu Nguyệt khác thường,
ánh mắt lại dừng trên một đầu tóc dài kia của nàng, càng nhíu mày: “Tóc
của ngươi vì sao buồn tẻ như vậy, một chút cũng không mềm mại giống A
Nghiên.”
Hắn vừa vuốt ve tóc dài mềm mại củaA Nghiên, vừa không vui nói với Hạ
Hầu Kiểu Nguyệt đang quỳ: “Đi ra ngoài tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại đi.”
đầu gối Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cơ hồ như nhũn ra, đi ra phòng khách, nàng ngơ ngác vuốt tóc mình, quả thực muốn khóc.
Nàng có xấu như vậy sao?
# vội vàng lên mạng đợi, thân là nha hoàn bên người bị chủ thượng chê xấu nên làm sao bây giờ #
sau khi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt rời khỏi đây, A Nghiên vẫn không dám tin nhìn bóng lưng nàng hơi lộ ra thất lạc.
Này Tiêu Đạc, hắn có ánh mắt gì a? !
Nàng hiện tại càng khắc sâu hoài nghi, cái gọi là nàng và nương hắn lớn
lên giống, nương hắn là mỹ nữ đệ nhất Yến kinh, đến cùng có mấy phần
thực? !
Tiêu Đạc thấy ánh mắt A Nghiên vẫn như cũ nhìn ra phía cửa, lúc này
không vui vươn tay, nắm cằm nàng, kèo khuôn mặt nàng lại, chỉ cho nhìn
mình.
Hắn dán sát vào đánh giá nàng, chóp mũi đối chóp mũi, răng môi đối răng môi, lông mi hai người cơ hồ có thể chạm đến đối phương.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn dùng ngữ khí nghiêm túc cẩn trọng nói với nàng: “Ngươi chỉ được phép nhìn ta như vậy, không được nhìn người
khác.”
Nam nhân, nữ nhân, đều không cho nhìn.