Một cỗ ấm áp từ phía dưới trào ra, cùng với bụng kịch liệt co rút đau
đớn, nếu A Nghiên không tính sai, nàng sợ là đã có kinh lần đầu.
Lần đầu tiên của cô nương gia, dĩ nhiên là chật vật như vậy, A Nghiên cảm thấy vận khí của mình thật sự không tốt lắm.
Quỳ thủy?
Tiêu Đạc nhíu mày, không hiểu.
A Nghiên thấy hắn có vẻ ngừng động tác, biết hắn tất nhiên là không
hiểu, dở khóc dở cười, đành phải kiên trì giải thích: “Nữ tử với nam tử
bất đồng, nữ tử từ nhỏ lớn dần, tinh khí trong thận từ từ đày lên, thận
tinh sẽ sinh ra thiên quỳ, thiên quỳ ngày càng tăng theo tháng, đợi cho
tới lúc thân thể nữ tử bắt đầu trưởng thành, mỗi tháng đúng hạn dâng
lên, cho nên gọi là quỳ thủy. Cổ nhân nói, phụ nữ mười bốn tuổi, kinh
mạch bắt đầu động, gọi là nước kinh nguyệt, chính là thế này. Lúc thiên
quỳ đến, hoặc thân thể bủn rủn vô lực, hoặc đau bụng khó nhịn, đều có
thể xảy ra.”
Tiêu Đạc tuy không phải nữ nhân, cũng không nghe nói tới việc này, nhưng dù sao cũng may là đã đọc nhiều sách vở, hắn nghĩ lại một phen, mơ hồ
nhớ được chính mình từng xem trong sách, lập tức hiểu được: “Cho nên nữ
tử lần đầu đến quỳ thủy, có nghĩa là nữ tử này đã trưởng thành, có thể
sinh con đẻ cái?”
A Nghiên gật đầu: “Đúng.”
Lúc nàng nói như vậy, cảm giác được có nhiều chất lỏng ẩm ướt từ phía
dưới chảy ra, nàng cười khổ: “Cho nên hiện tại ngươi có phải nên buông
ta ra hay không?”
Tiêu Đạc bỗng nhiên cứng đờ, hắn... cũng cảm giác được...
ẩm ướt này đã thấm lên đùi hắn, trong bóng đêm, hắn có thể ngửi được mùi máu.
Đang lúc hắn không biết làn thế nào cho phải, A Nghiên lại thống khổ thấp kêu một tiếng: “A... Đau quá...”
Bụng dường như có một cây đao cắt ngang, nàng đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiêu Đạc nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Vậy nên làm gì bây giờ?”
A Nghiên cắn môi khóc nói: “Ta cần nước ấm... Nước ấm đặt lên sẽ tốt hơn...”
Nhưng trời giá rét, ở đâu có nước ấm a!
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn A Nghiên thống khổ nhíu mày trong bóng đêm, cảm
thụ được ẩm nóng trên đùi, im lặng nửa ngày, buông A Nghiên ra, vịn vào
vách núi gian nan đứng dậy, từng bước khập khiễn đi ra khỏi sơn động.
Vừa rồi nàng còn ghét bỏ ôm ấp quá mức lạnh như băng, nhưng hiện giờ A
Nghiên một mình cô đơn nằm trên cỏ khô, nàng mới phát hiện, dù lạnh như
băng cũng là ngực nam nhân a! Không có Tiêu Đạc, nàng một người ghé vào
chỗ cỏ khô tốt nhất vẫn thấy lạnh hơn. Nhất thời ôm bụng co rút đau đớn, nghe bên ngoài khe núi tiếng gió gào thét, cùng với xa xa mơ hồ sói tru hổ gầm, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại.
Không nghĩ tới nàng đời này dĩ nhiên bị đau bụng kinh, lần đầu tiên đến
đúng lúc này cũng thôi, còn có thể đau đến chết đi sống lại.
Chẳng lẽ nàng lúc này không phải bị giết chết, cũng không phải bị đuối
chết, càng không phải ngã chết hay thiêu chết, lại dĩ nhiên là bị đau
bụng kinh tra tấn mà chết sao?
A Nghiên dán mặt lên lá khô, khô ráp lạnh như băng, chán nản nhắm hai mắt lại.
Nàng chỉ biết, sớm muộn gì vẫn là cái chết.
Đang nghĩ, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, đúng là Tiêu Đạc đi rồi quay lại.
Nàng chết lặng nói: “Ta nghĩ ngươi đi rồi.”
Đi rồi sẽ không trở lại.
Người đời coi chuyện nữ tử có kinh là không sạch sẽ, nam tử gặp phải khó tránh khỏi không vui, hắn lại có bệnh khiết phích, trong lòng còn không biết đối phó thế nào.
Tiêu Đạc không đáp lời
A Nghiên chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng lách tách, ngay sau đó, có ánh lửa
sáng lên, bỗng chốc chiếu vào vách tường hắc ám trong động.
A Nghiên giật mình, cố sức nâng đầu lên, đã thấy Tiêu Đạc lấy cành khô
và cỏ khô, dùng đá đánh lửa đốt một đống lửa, lúc này ngọn lửa nhỏ dần
dần cháy vượng.
”Ngươi...”
Ngươi rõ ràng nói là không có đá lửa a!
Thật sự là kẻ lừa đảo... Nhưng may mắn là kẻ lừa đảo!
Nàng gian nan khởi động thân thể, cố gắng lê đến chỗ lửa, nàng muốn sưởi ấm, nàng muốn ấm áp, nàng không muốn lạnh như băng chết đi như vậy.
Tiêu Đạc như không thấy A Nghiên, hắn lấy một cục đá to bằng bàn tay đặt vào trong lửa để nướng.
A Nghiên vừa vươn tay ra sưởi ấm, vừa không biết nói gì: “Người khác
nướng chim trĩ nướng thỏ, ngươi lại nướng đá, có thể ăn sao?”
Tiêu Đạc lấy cục đá được nướng nóng ra, xé một miếng vải trên huyền bào bọc lại.
Bọc kín rồi, hắn đưa tới trước mặt A Nghiên.
”Làm cái gì vậy?”
Tiêu Đạc không hé răng.
A Nghiên vuốt tảng đá ấm áp đang nóng lên, bỗng nhiên minh bạch.
Đây là để nàng dùng làm ấm bụng ?
A Nghiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Đạc, đã thấy Tiêu Đạc mím đôi
môi mỏng đẹp mắt, khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ trong ánh lửa càng nổi
bật chút phiếm hồng. Ngọn lửa chiếu rọi con ngươi hắn sâu thẳm, trong
mắt vốn bình tĩnh hờ hững có vài phần sinh cơ.
môi nàng mấp máy, muốn nói gì, nhưng vốn nên nhanh mồm nhanh miệng, nàng thế nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Hơi gục đầu xuống, nàng hung hăng cắn môi dưới, ôm tảng đá nóng vào
trong lòng, đặt vào chỗ bụng mềm mại, một cỗ ấm áp từ tảng đá truyền vào cơ thể, bụng vốn đau trướng dần dần được hòa tan khai thông, đau đớn
chậm rãi tiêu tán.
Nàng hơi nghiêng đầu, thật cẩn thận nhìn về phía Tiêu Đạc, thấy Tiêu Đạc không biết từ nơi nào lấy ra vài củ khoai tây, đặt vào trong lửa để
nướng.
Ánh lửa làm rõ nét, hắn môi mỏng vẫn gắt gao mím chặt như cũ, mặt mày
buông xuống, nhưng có vẻ hết sức yên tĩnh, tay thon dài cân xứng cầm một cành cây khô, nhẹ nhàng cho vào làm củi đốt.
Nếu lúc trước Tiêu Đạc non nớt đến trẻ con thật xa lạ, hiện tại như vậy càng xa lạ.
Hắn... Thế nhưng hảo tâm nung đá cho mình, sau khi chính mắt nhìn thấy mình muốn giết hắn.
trong lòng A Nghiên không biết là tư vị gì, hơi rũ mắt xuống, nàng cẩn
thận hồi tưởng chuyện gặp phải với Tiêu Đạc, những chuyện trước kia chưa từng nhìn trong mắt, nay thế nhưng lại sáng như gương.
Tuy rằng hắn nói năng thập phần khinh miệt ác liệt, nhưng ít nhất lúc
đại địch tiến đến phía trước, hắn không bỏ mặc mình chạy đi, thậm chí
nhìn qua, còn như là đang che chở mình.
Còn có sau lưng hắn trầy da thành như vậy, tất nhiên là lúc tuyết lở từ
đỉnh núi một đường lao xuống mới bị, nhưng chính mình ngoài eo mỏi lưng
đau, cũng không có vết thương nào.
Vì sao? Sau khi mình hôn mê, phát sinh chuyện gì?
A Nghiên không dám nghĩ.
Nàng ôm tảng đá ấm nóng, kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn lửa, trước mắt
lại hiện lên cảnh Tiêu Đạc tỉnh lại, phát hiện mình muốn dùng tảng đá
đập hắn.
Hắn không tức giận, cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh hỏi mình.
Hắn sau đó nở nụ cười, câu môi cười như vậy, thật sự là mệt mỏi mà bất đắc dĩ.
A Nghiên thở dài, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Kỳ thật trước kia Tiêu Đạc đối với nàng vô cùng tốt, cẩn thận nâng niu
nàng trong lòng bàn tay chỉ sợ rơi, ngày ngày đêm đêm ôm ấp không buông.
Nhưng thế thì tính sao, tốt như vậy cũng không đi vào trong lòng nàng.
Nàng cảm thấy đó là giả, Tiêu Đạc đối tốt với nàng, kỳ thật chẳng phải
đối tốt với nàng, mà chính là làm chuyện mình yêu thích thôi, có thể là
mèo là chó, cũng có thể là một đồ chơi mới, hoặc là sủng ái tiểu nha
đầu. Loại ưa thích kích động này giống như một tiểu hài tử yêu thích đồ
chơi vậy.
Lại nói, Tiêu Đạc nhìn thấy mình đều là giả, là nàng nịnh hót giả tạo.
Hắn căn bản không biết Cố Nghiên chân thật có tâm địa rắn rết, kỳ thật
có thể vì sống sót mà tổn hại hết thảy, càng không biết mình vụng trộm
hại hắn bao nhiêu lần.
Nhưng hiện tại, hắn đã biết rõ, vì sao thế nhưng còn đối với mình không tệ?
A Nghiên cứ nhắm mắt ngây ngốc nghĩ ngợi, cũng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Nàng mở to mắt, nhìn Tiêu Đạc trầm mặc bên cạnh: “Nấm kia có mùi.”
Cái loại mùi này, nàng lúc đó cũng cảm thấy khả nghi, nhưng cũng không
biết đó là độc, cho nên mới không để ý, hiẹn giờ nhớ tới, cảm thấy dường như là có vấn đề?
Lúc đó... Tiêu Đạc ác liệt không cho mình ăn canh hầm nấm kia..
Nàng lúc đó đương nhiên tưởng Tiêu Đạc xấu xa, là Tiêu Đạc cố ý đùa giỡn mình, nhưng hiện tại nghĩ lại, dường như không phải như vậy ?
Tiêu Đạc nghe thấy nàng nói, mặt mày khẽ nhúc nhích, thanh âm thô cát nói: “Ngươi hiểu về độc.”
A Nghiên ôm tảng đá cuộn mình thành một đoàn, chôn cằm vào hai đầu gối,
con ngươi đen bóng không nháy mắt nhìn Tiêu Đạc: “Ta biết về độc, nhưng
nay xem ra, ta không khỏi quá mức tự tin, cũng không nhất định có thể
phân biệt các loại độc xuất hiện trên thế gian.”
Tiêu Đạc nghe nói như thế, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại quét về phía
nàng: “Kỳ thật ta lúc trước hoài nghi ngươi là người của Ngọc Hương
lâu.”
”A? Ngươi hiện cảm thấy ta không phải?”
”Đó là một loại độc của Ngọc Hương lâu, lục hợp hương, cực kì hiếm thấy, dù lão ngự y trong cung cũng không nhất định có thể nhận ra.”
Mà Tiêu Đạc chính là có nhân duyên biết được, vừa đúng biết mà thôi.
A Nghiên ngửa mặt: “Ngươi lúc đó biết đó là lục hợp hương của Ngọc Hương lâu, lại cố ý không nói, chính là muốn xem xem ta có phải người của
Ngọc Hương lâu hay không, sau này thấy ta ngốc hồ hồ còn muốn ăn, liền
biết ta không phải, cho nên không để ta ăn?”
Lúc này cành củi đã cháy sạch, ngọn lửa dần dần mỏng manh hơn, Tiêu Đạc
nhíu mày nhìn chằm chằm lửa dần tàn, trên khuông mặt quý khí không có
biểu cảm gì, thoạt nhìn có vẻ không muốn trả lời vấn đề này.
A Nghiên kỳ thật cũng không trông cậy vào hắn trả lời, nàng cúi đầu, cười khổ nói: “Cám ơn ngươi.”
Nếu không phải hắn, chính mình khả năng lại chết một lần, không, có lẽ đã chết hai, ba lần.
Hắn ngoài mặt cực kì ác liệt, kỳ thật là luôn luôn che chở mình, còn
mình tỉnh lại, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là lấy đá đập hắn. (PS: grừ grừ bây giờ cưng mới nhận ra à.)
Ai ngờ đang nghĩ như vậy, Tiêu Đạc bỗng nhiên nhíu mày nói: “Ngươi có
phải cho rằng ta cứu ngươi, bảo vệ ngươi, đối với ngươi không tệ hay
không?”
A Nghiên cắn cắn môi, trong mắt có chút ướt át.
Tiêu Đạc lại xả môi cười lạnh một cái: “Ta không muốn ngươi chết, cũng sẽ không cho ngươi chết.”
A Nghiên cảm thấy lời này khác thường, không hiểu nhìn Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc vươn tay, lại lấy một cành gỗ khô khác, ném tới đống tro tàn đã cháy thành màu trắng, thử dùng cỏ khô thảo châm lửa.
Lúc cỏ khô chạm vào đốm lửa thì phát ra một ngọn lửa, chung quanh hết
thảy đều sáng lên, ánh lửa chiếu rọi vào mắt A Nghiên, cũng chiếu lên
thượng khuôn mặt hắn tuấn mỹ mà lạnh lùng.
”Ta đã nói, không ai có thể giẫm lên ta như vậy.”
Hắn nâng con ngươi lên, trong con ngươi toát ra ngọn lửa nóng rực, hắn
nói từng chữ từng chữ: “Ta làm sao có thể dễ dàng cho ngươi chết đây.”
Lời này băng hàn thấu xương, A Nghiên ôm tảng cục đá rõ ràng còn nóng
ấm, cảm động vừa rồi dâng lên, cơ hồ bị lời này của hắn quét sạch không
còn sót lại chút nào!
(PS: Ta nói, A Đạc à, sao cứ phải mạnh mồm thế??? chả bít nói gì nữa.)
Nàng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy đi vào trong động.
Nàng chọn cỏ khô mềm mại nhất, lấy tay vuốt cho càng mềm mại, cẩn thận
dùng dây cỏ buộc chặt, đem tro bụi vừa cháy sạch kia bọc vào miếng vải,
nhét vào trong cỏ khô, cuối cùng lại cột vào váy, xem như một miếng băng nguyệt sự tự chế.
Tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng ít nhất không đến mức quá khó chịu.
Lúc nàng bận rộn như vậy, thường thường sẽ ngẩng đầu nhìn Tiêu Đạc bên
cạnh, nhưng Tiêu Đạc đối với chuyện này không có gì tò mò, hắn chỉ mím
môi, chuyên chú nhìn chằm chằm ngọn lửa đang cháy, thật giống như trong
ngọn lửa ẩn dấu bí mật gì kinh thiên động địa.
Mặc kệ thế nào, A Nghiên xem như nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao có kinh lần đầu xấu hổ với khó chịu thế nào, nàng thật sự không muốn bị hắn tò mò nhìn.
Đợi đến hết thảy thỏa đáng, nàng sờ sờ tảng đá kia, phát hiện đã có chút lạnh, đang nghĩ nên nướng thêm một lần nữa, “phách” một tiếng, một tảng đá đã nướng nóng dừng ở trước mặt.
Nàng giật mình, kinh ngạc nhìn qua, đã thấy Tiêu Đạc thần thái bình tĩnh, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm ngọn lửa.
So với vừa rồi, ngoài tư thế tay thay đổi, cái khác hết thảy dường như bất biến.
Nàng nhìn vẻ mặt hắn kia thanh lãnh kín đáo, bỗng nhiên có chút muốn cười, cúi đầu, cắn cắn môi, lại có chút muốn khóc.
Ôm tảng đá sát vào bụng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, khẽ thở dài.
Nếu có thể, kỳ thật nàng rất hi vọng mình quên hết chuyện xưa trước kia, coi như một tiểu cô nương bình thường, như vậy, nàng nhất định sẽ vì
hắn đối tốt với mình mà cảm động, tiến tới yêu hắn.
Nhưng đời này, nàng không thể quên được.
Chuyện cũ trước kia, còn nhớ một ngày, nàng không thể thoát ra, không
thể giống một tiểu cô nương bình thường luyến mộ một nam nhân như vậy.
Nàng tựa đầu trên vách núi đá, ngửa đầu nhìn xa xa, tuyết trắng bao trùm dãy núi trùng điệp, ánh trăng thanh lãnh tản ra quang mang màu trắng
bạc, núi rừng âm u có hổ lang tru lên từng tiếng, quanh quẩn trong sơn
cốc.
Nhắm hai mắt lại, A Nghiên phát hiện mình thật sự mệt mỏi.
Nàng hận không nổi, nhưng cũng yêu không nổi.
Nàng vẫn chỉ có thể trốn.