Ngày thứ hai, A Nghiên bị tiếng tích tích đánh thức, mien man không ngừng, giọt giọt tí tách, liên tục vang bên tai.
Nàng khó chịu, muốn tiếp tục ngủ, nhưng thanh âm kia mặc dù không lớn, cứ đứt quãng truyền vào trong tai như vậy.
Không có biện pháp, nàng đành phải mở mắt.
Đập vào mắt là màn tơ vàng ngọc trắng, phía trên có móc đồng kéo lên,
chung quanh hết thảy đều yên tĩnh, trừ bỏ tiếng hít thở đều đều rất nhỏ
bên tai, cùng với tiếng mưa rơi liên miên không dứt bên ngoài.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, lại nhìn nam nhân vẫn ngủ bên cạnh.
Lúc ngủ say hắn vẫn thật tuấn mỹ, chỉ thiếu đi khí thế sắc bén cao ngạo ban ngày.
Hắn yên tĩnh nằm nghiêng, một lọn tóc đen lòa xòa trên má buông xuống,
che khuất nửa khuôn mặt trắng như ngọc, góc cạnh rõ ràng. lông mi thon
dài, che đôi mắt mị hoặc nhân tâm, rủ bóng xuống gò má góc cạnh rõ ràng.
A Nghiên tính toán ngồi dậy, ai biết vừa động như vậy, lại phát hiện tay mình vẫn bị hắn nắm chặt như cũ.
Đây là đã nắm cả đêm... A Nghiên thực bất đắc dĩ nhíu mày.
Làm một đầu bếp nữ, nàng cần dậy, đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn a. Bằng không đến lúc hắn tỉnh, đói bụng, không có gì ăn lại chỉ trích nàng?
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Mạnh Hán: “A Nghiên cô nương?”
A Nghiên sợ đánh thức người đang ngủ, hạ giọng nói: “Ta tỉnh rồi, gia nhà ngươi còn chưa tỉnh.”
Bên ngoài Mạnh Hán trầm mặc một chút, còn thấp giọng “Khụ” : “A Nghiên
cô nương, ngươi, ngươi tiếp tục cùng gia đi, ta đi phòng bếp bảo Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Nói xong, dường như bỏ trốn, Mạnh Hán xấu hổ chạy mất.
A Nghiên nghe bên ngoài tiếng mưa thu liên miên, ngơ ngác ngồi trong màn nửa ngày, cuối cùng mới suy nghĩ cẩn thận, chính mình vaf Tiêu Đạc thế
nhưng lại ngủ một đêm.
Dù hai người đều mặc quần áo mà ngủ, nhưng đến cùng là ngủ một đêm, còn không biết người bên ngoài nghĩ như thế nào đâu.
Nhất thời lại nghĩ tới việc hôn nhân trong nhà kia.
Hiện tại nàng, thật sự là cùng Tiêu Đạc có chuyện nói không rõ, việc hôn nhân này xem như làm không được, cũng miễn cho liên lụy đến người, vẫn
nhanh lui đi thôi.
đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác thấy cái gì không thích hợp.
Nàng cúi đầu, liền ngã vào một đôi mắt tối tăm lại hơi ngây thơ.
”Ngươi rốt cục tỉnh!”A Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy hắn rồi mà lòng tràn đầy kinh hỉ.
Hắn thoạt nhìn còn có chút mờ mịt, cứ như vậy chớp chớp mắt mà không nhìn chằm chằm mặt nàng.
”Nhanh chút buông tay của ta ra a, ta phải xuống giường nấu cơm!”A
Nghiên đong đưa cái tay bị hắn cứng rắn nắm chặt không buông, nhắc nhở
nói như vậy.
Tiêu Đạc ánh mắt thong thả rơi xuống tay A Nghiên bị hắn túm chặt, nhíu
mày không hiểu nói: “đây là thế nào? Ngươi vì sao ở trên giường ta?”
”Ta vì sao ở trên giường ngươi? !”A Nghiên bi phẫn lại bất đắc dĩ lặp lại những lời này.
”Ngươi phi lễ ta?” Tiêu Đạc nhíu mày, hỏi như vậy.
”Ta phi lễ ngươi? !”A Nghiên dùng ngón tay có thể hoạt động chỉ vào mũi mình, vô cùng khiếp sợ!
Tiêu Đạc quay mặt qua chỗ khác, hơi kiêu căng nói:
”Ngươi thế nhưng ngủ trên giường ta một đêm, chiếm tiện nghi ta, phi lễ ta. Ngươi —— “
Hắn nói tới đây, trên mặt nổi lên chút đỏ khả nghi, ánh mắt cứ như vậy
dừng lại ở một góc màn dắt lưỡi câu bằng đồng, cũng nói không được nữa.
(PS: A Cửu dễ thương quá)
Ngoài cửa sổ mưa thu giọt giọt tí tách rơi xuống, liên miên không dứt,
khi thì mạnh mẽ đột nhiên dội xuống, khi thì mềm nhẹ triền miên như tình nhân khe khẽ nói nhỏ, màn lụa trắng uyển chuyển mềm mại, nhẹ nhàng
phiêu đãng ngay trước mắt.
A Nghiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Đạc vẫn nằm ở đó, không biết vì
sao trong khung màn nhỏ hẹp ái muội, trong mưa thu liên miên réo rắt
thảm thiết nhu hòa, trong ngày mùa thu yên tĩnh mát lạnh, nàng nhưng lại cảm thấy một cỗ tư vị triền miên.
Trên đời này có gì khiến cho một nam một nữ nghe mưa thu tay nắm chặt tay tỉnh lại...
A Nghiên cả người bỗng chốc xụi lơ tại chỗ.
môi nàng thậm chí bắt đầu run run.
Hắn, cùng nàng? Này này này...
Có lẽ là giờ này khắc này trên mặt nàng biểu cảm quá mức khiếp sợ, cho
nên nam nhân bên cạnh rõ ràng có vẻ hết sức chăm chú nhìn chằm chằm móc
đồng cũng cảm giác được nàng dị thường.
Hắn bỗng chốc ngồi dậy, càng dùng sức nắm chặt tay nàng.
”Ngươi, đến cùng có ý tứ gì?” Hắn nhíu mày, gò má ửng đỏ, có chút không vui hỏi.
A Nghiên nháy nháy mắt, ánh mắt mê mang dừng trên mặt hắn tuấn mỹ vô cùng.
”Ta, ta... Ngươi buông ta ra...” Nàng lắp bắp nửa ngày, chỉ bật ra vài tiếng như vậy.
”Ta vì sao phải buông ngươi?” Tiêu Đạc mân nhếch môi mỏng, mang theo quật cường cố chấp.
”Ta phải đi làm cơm.”A Nghiên vội vàng tìm lý do.
”Ta hiện tại không muốn ăn cơm.” con ngươi Tiêu Đạc thâm sâu như biển nhìn nàng chằm chằm không tha.
”Ngươi, ngươi phải như thế nào?”A Nghiên quả thực là muốn khóc.
”Ngươi phải như thế nào?” Tiêu Đạc hơi nghiêng sát vào, mày kiếm đen xì, mắt lạnh hẹp dài mang đến áp lực gấp gáp cho A Nghiên.
”Ta muốn xuống giường... Có thể chứ?”A Nghiên trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ thở không nổi, đành phải run rẩy hỏi như vậy.
”Nếu không nói rõ ràng trước, không được.” Tiêu Đạc ngữ khí bá đạo cố chấp.
”Nói rõ ràng cái gì, được, ta nói với ngươi...”A Nghiên trong lòng thật khổ a!
”Tối hôm qua, chúng ta cùng ngủ...” Tiêu Đạc giọng nói kìm nén, mí mắt cụp xuống.
”Không, không phải cùng ngủ, chúng ta ngươi ngủ của ngươi, ta ngủ của
ta, chính là ở trên cùng một cái giường mà thôi!” Sự tình liên quan đến
trong sạch, A Nghiên quyết chí phủi sạch quan hệ.
”Lần trước, ta đến nhà ngươi, mẹ chồng tương lai của ngươi không phải là hiểu lầm ngươi, hiểu lầm ngươi ——” hắn do dự một chút, rốt cục hơi gian nan nói ra miệng: “Hiểu lầm ngươi là nữ nhân của ta, có phải hay
không?”
Lúc hắn nói ra lời nói này, từ khóe mắt cương nghị đến sau tai tất cả đều đỏ lên một cách khả nghi.
Hắn thong thả ngước đôi mắt hẹp dài lên, cứ như vậy nhanh nhìn chằm chằm A Nghiên không tha.
Trong đôi mắt kia dường như có lửa thiêu đốt, cứ như vậy nóng bỏng khóa chắt nàng, cũng không nháy mắt.
”Không sai, là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”A Nghiên cúi đầu, quả
thực là muốn khóc, nàng không muốn cùng người kia có quan hệ gì! trong
trí nhớ nhỏ nhoi của nàng về người này, sau khi trưởng thành hắn chưa
bao giờ từng có nữ nhân... Phỏng chừng đều bị khắc chết!
”Nay ngươi đã ngủ cùng ta...”
”Không không không ngươi trăm ngàn đừng hiểu lầm, chúng ta thật sự
chuyện gì cũng không có, tối hôm qua ngươi uống một ngụm rượu, bị say,
ta không có cách nào đành phải hầu hạ ngươi, ai biết ngươi túm chặt ta
không tha, ta đành phải nằm ở trên này cùng ngươi, kết quả ta tự mình
cũng ngủ, thực sự chúng ta chuyện gì cũng không phát sinh a!”A Nghiên
liều mạng biện giải, tuyệt vọng tìm một đường sống.
”Ta không muốn nghe.” Hắn bắt đầu khôi phục bá đạo cùng cố chấp : “Ta
chỉ biết là, chúng ta cùng nhau ngủ ở trên một cái giường, ta phải phụ
trách ngươi.”
”Phụ... Trách... ?” môi A Nghiên run lại run, nàng cơ hồ muốn mắng hắn,
trước kia ngươi cũng từng để ta ôm như thế, sao không nghĩ phụ trách,
còn không phải đảo mắt liền đem ta chỉnh chết!
”Ngươi cũng phải phụ trách ta.” Hắn hai hàng lông mày đen như mực, mũi
cao mà thẳng dường như có chứa mãnh liệt công kích và áp bách, con ngươi tối tăm thâm thúy khiến người ta không thể xem thấu cứ như vậy khóa
chặt nàng.
Hắn thong thả đến gần, khuôn mặt tuấn mỹ tản ra hơi thở cao quý cơ hồ
gần trong gang tấc, hô hấp nóng bỏng, xúc cảm lành lạnh, ánh mắt cháy
bỏng, cứ như vậy tràn ngập tìm tòi nghiên cứu bức bách.
”Đừng, đừng tới đây...”A Nghiên bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn, họng
căng lên, nàng thậm chí không biết chính mình nên thở thế nào !
Ngay sau đó, có phải sẽ bởi vì nín thở mà chết hay không?
”Vì sao?” Nghiêng đầu đánh giá nàng, dường như hắn đã ở nghiên cứu để cân nhắc bước tiếp theo nên làm cái gì.
”Đừng tới gần ta...”A Nghiên muốn khóc. Vì sao thể chất hắn lạnh lẽo như vậy, thế nhưng gây cho nàng cảm giác nóng bỏng khó nhịn như vậy, cái
loại hơi thở nóng bỏng này dâng lên cảm giác run rẩy trên mũi, cơ hồ
khiến cả người nàng như bị hỏa thiêu.
”Nhưng mà ta muốn tới gần ngươi a.” Hắn nói ra lời bá đạo cũng trẻ con như vậy, thật sự là quá vô tội.
”Nhưng mà ta không muốn...” Nàng gian nan ngẩng đầu lên, cố lấy dũng khí nói với hắn như vậy.
Nhưng mà ngay lúc nàng ngẩng mặt, hắn thế nhưng dường như thông suốt
trong nháy mắt, lại dường như một con sói, đối mặt với đồ ăn ngon miệng
yêu thích căn bản không biết xuống tay như thế nào, bây giờ, hắn, bản
năng đã hiểu.
Vì thế hắn không chút khách khí cúi đầu xuống, tham lam, nhanh chóng dùng môi mình dán lên môi nàng.
”Ầm!”
môi hắn dán lên má nàng, cằm hắn đụng vào răng nàng.
Hai người nháy mắt tách ra.
”Đau quá!”A Nghiên nước mắt ào ào rơi xuống, răng nàng có phải sắp rụng hay không a?
Tiêu Đạc hơi nhếch môi, không nói một lời, mặt đỏ tới mang tai, yên lặng nhìn A Nghiên.
A Nghiên cực kỳ ủy khuất, nâng tay sờ sờ răng mình bị đau chết, sờ sờ gò má mình bị môi lạnh dán lên.
Này xem như trong sạch đã bị ném mất, hay là vẫn chưa ném mất đây?
Tiêu Đạc khẽ liếm bờ môi mỏng manh, cảm thụ được xúc cảm trơn mượt mềm mại vẫn lưu lại trên môi.
Hắn trước kia chỉ cảm thấy gò má kia trắng mịn, chạm vào xúc cảm không
tệ, lại không biết, nguyên lai dùng môi chạm vào, tư vị đúng là ngọt như thế, so với mĩ vị gì trên đời cũng làm cho người ta say mê khó quên.
”Ta còn muốn.” Hắn nói như vậy.
Chưa ăn đủ, còn muốn ăn nữa.
Đắm chìm trong cơn đau răng A Nghiên không để ý đến ý tứ trong lời hắn nói, còn đang gạt nước mắt.
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn khuôn mặt kia dính một giọt nước mắt trong suốt,
thật giống như sáng sớm vừa đổ mưa bắt gặp cành mật đào no đủ, lộ ra
hồng hào, vừa chạm nhẹ vào có thể tràn ra nước... hầu kết hắn giật giật.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, hắn cúi đầu xuống.