Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 43: Chương 43: Cái gọi là vai vế và tình cảm!




Nói như vậy, vậy mà cô xảy ra quan hệ với chú trên danh nghĩa của cô?

Nghĩ tới đây, Mộ Niệm Đồng hết hồn, mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến cô làm trái với luân thường đạo lý, còn xảy ra quan hệ với chú chồng mình, cô cảm thấy mình giống như là bị ném vào trong biển lửa, nóng rực, cả người sắp biến thành tro tàn!

Từ lần đầu tiên nhận ra anh, cô luôn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của minht.

Lúc ấy đầu đều đã mơ màng, cái gì cũng không phản ứng kịp.

Nhưng mà người đàn ông đó, lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, thậm chí ngay cả kiêng dè cơ bản cũng không có, còn đỡ lấy cô, thâm sâu ngóng nhìn cô, không kiêng kị chút nào!

Vì sao anh có thể duy trì biểu tình bình tĩnh như vậy!

Chẳng lẽ anh không nhận ra cô sao?

Không có khả năng.

Anh mấp máy môi nói, “Tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại.”

Cô liền biết, chẳng những anh đã nhận ra cô, thậm chí đã sớm biết thân phận của cô!

Không thể tưởng tượng nổi!

Lúc ấy vì Lục Tuấn Ngạn, thậm chí Lục Đình Hách không có chính thức giới thiệu thân phận của mình với Lục Cảnh Kiều, nếu không, cô thật sự không biết nên làm như thế nào, nên đối mặt với người đàn ông đó thế nào!

Ngay lúc cô vô cùng rối bời, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiêng bước chân.

Ngay sau đó, có người gõ cửa.

Cô hoảng sợ, nâng mắt hỏi, “Ai vậy?”

Không ai trả lời cô.

Mộ Niệm Đồng cảnh giác đi tới cửa, vụng trộm mở ra một khe hở nhỏ, nhưng mà một giây sau, người đàn ông ở ngoài cửa theo khe hở lách vào, thân hình anh cao lớn, giống như một cơn gió, khiến người ta không thể tránh được!

Cô kinh ngạc một lúc.

Khi người đàn ông tiến vào, thuận tay khóa trái cửa lại, vẻ mặt bình tĩnh xoay người lại, nhìn về phía cô, trên khuôn mặt tuấn tú, nhất thời ý cười thâm thúy vài phần.

“Đồng Đồng, chúng ta lại gặp mặt.”

Mắt Mộ Niệm Đồng nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của anh, trong đôi mắt lóe lên nghiền ngẫm và xấu xa, cô sợ hãi lùi về phía sau.

Cô lùi về phía sau, anh lại tiến lên trước, từng bước ép sát.

Lục Cảnh Kiều vừa đến gần cô, vừa không kiêng nể gì đánh giá thân thể cô, lập tức hài lòng gật đầu, “Bộ lễ phục này, vô cùng thích hợp với em.”

Mộ Niệm Đồng nhíu mày, bỗng nhiên eo chạm vào cạnh bàn trang điểm, không thể lùi được nữa.

Lục Cảnh Kiều ép sát cô, hai tay chống lên mặt bàn sau lưng cô, vây cô ở bên trong, cúi đầu, đôi mắt xấu xa không chút để ý đánh giá cô.

“Xem ra, ánh mắt của tôi không tệ.”

“…”

“Chỉ là…” Bỗng nhiên Lục Cảnh Kiều đánh giá trang điểm trên mặt cô, hơi nhếch môi, “Có người nói với em hay không, em không trang điểm càng xinh đẹp hơn.”

“Anh…”

Đầu Mộ Niệm Đồng lùi ra sau, nhưng mà người đàn ông này giống như cố ý bắt nạt cô, xấu xa tiến sát mặt cô, hà hơi như lan gọi tên cô, “Đồng Đồng…”

Hơi thở của người đàn ông phảng phất bên tai cô.

Má cô lập tức nóng lên, vô cùng nóng.

“Không được gọi tên này!”

Cô thẹn quá thành giận, đối với xưng hô cô cùng thân thiết của anh, vô cùng phản cảm.

Hoặc là chán ghét.

Chán ghét mình và người đàn ông này, đã xảy ra quan hệ!

Càng chán ghét mình chính là, ngay lúc đó lúc ấy, vậy mà cô lại trầm luân vào trong đó!

Hiện giờ nghĩ lại, có thêm vài phần cảm xúc ảo não!

Lục Cảnh Kiều nghe vậy, nhíu mày, giọng điệu không đứng đắn, “Ừm, không gọi em là Đồng Đồng, vậy gọi em là gì được đây?”

“…” Mộ Niệm Đồng giật mình.

Anh nhếch môi, hỏi lại, “Dựa theo vai vế, em nên gọi tôi một tiếng chú, nhưng dựa theo tình cảm, có phải tôi nên gọi em một tiếng bảo bối hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.