Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 114: Chương 114: Châm ngòi thổi gió




Lục Tuấn Ngạn nghi hoặc cầm lấy di động của cô ta, liếc cô ta một cái mới nhìn xuống điện thoại.

Chỉ thấy trong video là phía sau lưng của hai người, một người đàn ông và một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc trên người một bộ quần áo thời thượng, dáng người xinh đẹp lóa mắt. Mái tóc của cô như rong biển đung đưa trong sóng nước, nó xõa tung trên vai lay động theo từng bước chân. Chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ để tưởng tượng ra người phụ nữ này đẹp tới mức nào, giống như một ngôi sao nổi tiếng bước đi trong ánh đèn flash.

Người đàn ông, dáng người thon gầy, tây trang giày da, chỉ nhìn bóng lưng cũng hình dung được đây là một quý ông điển trai lịch lãm!

Lục Tuấn Ngạn nghi hoặc nhíu mày, nhìn Lý Mộng Na, cười lạnh nói: “Cô cho tôi xem cái này làm gì?”

“Tổng giám đốc, anh không nhận ra à?” Lý Mộng Na giả bộ ngạc nhiên nói: “Người phụ nữ trong video này chính là người vợ tốt của anh, Mộ Niệm Đồng đó! Đừng nói là ngay cả vợ mình mà anh cũng nhận không ra nhé?”

Giọng điệu của cô ta đầy chế nhạo, cố ý muốn châm ngòi.

“Không có khả năng!”

Lục Tuấn Ngạn lập tức phủ định, ngược lại quay sang nhìn cô ta đầy nghi ngờ, “Lý Mộng Na, cô nghĩ rằng tôi lại không thể nhận ra vợ mình à?”

Bình thường Mộ Niệm Đồng đều để mặt mộc và ăn mặc cũng đơn giản vô cùng. Mà người phụ nữ trong video này, dáng người xinh đẹp, khí chất thanh nhã, nhìn thế nào cũng chẳng thể giống với cô nàng Mộ Niệm Đồng khô khan, máy móc như rối gỗ kia!

Lý Mộng Na tức giận nói: “Anh còn chưa nhìn đến đoạn cuối đâu!”

Lục Tuấn Ngạn lại cúi xuống nhìn di động. Trong video, người phụ nữ đi đến bên một chiếc xe con, chậm rãi mở cửa, lên xe.

Lý Mộng Na nhanh tay chạm một chút vào màn hình, video liền tạm dừng. 

Nửa khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Niệm Đồng đập ngay vào tròng mắt anh ta!

Người Lục Tuấn Ngạn cứng lại, ngừng thở.

Nửa khuôn mặt của Mộ Niệm Đồng lúc này đẹp giống như một bức tranh, đường cong của chiếc cằm nhỏ xinh tinh xảo, chiếc cổ cao mảnh mai duyên dáng, khí chất lại cao quý như một con thiên nga đen.

Không phải trang điểm kĩ càng mà chỉ điểm tô chút phấn son, Lục Tuấn Ngạn nhìn chăm chăm vào làn da được phủ một lớp phấn mỏng, đường chỉ kẻ mày rất nhạt, lớp son màu phấn. Lúc này anh ta thấy cô đẹp đến mê hồn.

Lục Tuấn Ngạn biết Mộ Niệm Đồng cũng là một người đẹp, nhưng mấy năm nay sau khi kết hôn, cô trong mắt anh ta chỉ là vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt vàng như nến.

Anh ta chưa bao giờ biết, vợ của mình, Mộ Niệm Đồng, lại là một phụ nữ tuyệt sắc như vậy?

Đẹp đến không thể tin được.

Ở cô trước mặt, loại mặt hàng như Lý Mộng Na, dù vẫn còn xinh đẹp, nhưng lại là nét đẹp thô tục thấp hèn.

Mà người đàn ông cùng lên xe với cô, khi Lục Tuấn Ngạn nhìn rõ khuôn mặt đó thì cơ mặt căng cứng, nắm đấm siết chặt.

Là tên đàn ông đó!

Lục Cảnh Kiều!

Sao cô lại ở bên người đàn ông này?

Lý Mộng Na không biết vì sao không có nghĩa là anh ta không biết!

Lục Tuấn Ngạn siết chặt lấy di động, như muốn bóp nát nó trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn Lý Mộng Na, cố gắng kiềm chế nói: “Cô quay được đoạn video này ở đâu?”

“Khách sạn Crown Plaza!”

Lý Mộng Na nhìn khuôn mặt giận dữ của anh ta liền cảm thấy đắc ý.

Ánh mắt của Lục Tuấn Ngạn tràn đầy âm ngoan, khuôn mặt trầm xuống, “Khách sạn?”

Hai người kia làm sao sẽ xuất hiện ở khách sạn?

Hơn nữa lại vào sáng sớm như thế này? Càng nghĩ càng làm người suy nghĩ miên man.

Hay là…

Họ đã cùng nhau ở khách sạn một đêm?

Nghĩ đến khả năng này khuôn mặt của Lục Tuấn Ngạn càng vặn vẹo.

Lý Mộng Na liếc anh ta một cái, thấy khuôn mặt giận dữ phát điên kia, thầm đắc ý, nói: “Lúc em nhìn thấy hai người này thì cũng là lúc họ vừa rời khỏi khách sạn. Nhìn qua… có vẻ rất thân mật!”

Lục Tuấn Ngạn càng thêm giận điên lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.