Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 69: Chương 69: Cô ấy cố ý chọc giận con mới nói như vậy




Nhưng vì sao không có nghỉ ngơi tốt, Lục Tuấn Ngạn cũng không nói rõ, lại càng làm cho người ta nghĩ miên man.

Không biết anh ta cố gắng làm hành động thân mật với Mộ Niệm Đồng, rốt cuộc là cho ai xem!

Lời nói tràn ngập mùi thuốc súng, lại cố ý nói cho ai nghe!

Lục Đình Hách thấy hình như tình cảm của hai người tốt hơn một chút, ít nhất không giống tối qua đối chọi gay gắt, cũng vui mừng nên hỏi một câu: “Tối hôm qua cháu và Đồng Đồng còn giương cung bạt kiếm! Ông đã nói rồi mà, vợ chồng trẻ cãi nhau, cho đến bây giờ đều là đầu giường ầm ĩ cuối giường làm hòa, không thể thành kẻ thù! Cháu xem, đây không phải là làm lành như ban đầu rồi sao?”

Dừng một lát, ông cụ vui vẻ hỏi, “Các cháu định khi nào mới có đứa bé đây? Kết hôn hai năm, Đồng Đồng không có một chút động tĩnh, ông ngóng trông chắt trai, trông mong từ rất lâu rồi!”

Sắc mặt Mộ Niệm Đồng không thể chịu đựng nổi.

Lục Tuấn Ngạn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc là sắp rồi ạ?”

Mọi người đều cả kinh.

“Sắp sao?”

Tay người đàn ông ngồi đối diện cô bỗng nhiên hơi cứng ngắc, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc, sắc bén trong đáy mắt anh lóe lên rồi biến mất, vẻ mặt khôi phục như bình thường.

Lục Tuấn Ngạn liếc nhìn Lục Cảnh Kiều vài lần, bỗng dưng mỉm cười, “Ông nội, ông yên tâm! Cháu nhất định sẽ cố gắng gấp bội, mau chóng cho ông bế chắt trai!”

Nói xong anh ta lại cúi đầu, cưng chiều nhìn thoáng qua Mộ Niệm Đồng, nói, “Dù sao cháu cũng chờ mong làm cha! Đồng Đồng, em cũng phải cố gắng, đừng để ông nội đợi quá lâu!”

Lục Đình Hách nghe xong, càng vui mừng hơn, nói liên tục: “Tốt! Tốt lắm! Tuấn Ngạn nói đúng!”

Ông ta dặn dò Mộ Niệm Đồng, “Đồng Đồng, cháu đừng để ông nội đợi quá lâu đó! Phải cố gắng hơn nữa! Hiếm khi Tuấn Ngạn tích cực như vậy, cháu đừng phụ lòng thằng bé!”

Lục Tuấn Ngạn cười, “Ông nội, ông đừng trêu cô ấy nữa! Đồng Đồng sẽ xấu hổ!”

Mộ Niệm Đồng nghiến răng nghiến lợi, đè thấp giọng, “Anh nói linh tinh gì đó?”

Lục Tuấn Ngạn lắc đầu, có vài phần bất đắc dĩ, “Đồng Đồng, sao em phải xấu hổ chứ? Không phải che che giấu giấu làm gì!”

“Đủ rồi! Kỳ cục!”

Cuối cùng Lâm Ngọc không nhịn được, đập bàn đứng dậy, “Tuấn Ngạn, con đang nói linh tinh gì vậy? Tối hôm qua con không nghe cô ta nói sao? Người vợ tốt của con, ngoại tình trong hôn nhân… Rồi! Nếu cô ta mang thai, con có thể chắc chắn đứa bé trong bụng cô ta là của ai sao? Đừng để đến lúc đó bị đội nón xanh, còn thay người đàn ông khác nuôi đứa bé! Truyền ra ngoài, con không sợ bị người ta chê cười sao?”

Trong lòng ông cụ buồn bực, để mạnh đũa xuống, lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Nơi này không cần người ngoài xen mồm vào!”

“Người ngoài sao?”

Lâm Ngọc nghe vậy, trái tim như bị dao đâm.

“Cha, con nói sai cái gì sao? Cháu dâu tốt của cha ngoại tình… Lời này, cũng không phải là con nói xấu cái gì! Là chính cô ta thừa nhận!”

Lục Tuấn Ngạn lại nở nụ cười: “Mẹ… Tối hôm qua đều do Đồng Đồng nói linh tinh, mẹ cũng tin sao? Sao cô ấy có thể ngoại tình được…? Trong hai năm qua, cô ấy luôn ở cạnh cô, chưa từng hai lòng.”

Lâm Ngọc nghe xong, mở to hai mắt nhìn.

Lục Đình Hách vội vàng hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”

Mộ Niệm Đồng cũng khó có thể tin nhìn chằm chằm anh ta, đã thấy anh ta quay đầu lại, nhìn cô đầy yêu thương, vừa ôm vai cô vừa cười nói, “Đêm qua, con và Đồng Đồng đã làm lành rồi. Toàn bộ mọi chuyện cô ấy đã nói với con rồi! Sở dĩ cô ấy nói những lời đó, đều là vì tức con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.