Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 7: Chương 7: Đêm nay, cô một mình à?




Người phụ nữ này, cô không quen biết.

Mà người đàn ông sao? Chính là Lục Tuấn Ngạn, người mà mấy tiếng trước vừa mới nghênh ngang rời khỏi đây.

Người chồng của cô!

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông ngước mắt, chạm đến đôi mắt lạnh nhạt của cô, khóe môi cong lên cười khiêu khích. Rồi lại như không nhìn thấy cô, coi cô như không khí, tiếp tục chiếm đoạt người phụ nữ bên trên.

Mộ Niệm Đồng đóng cửa lại, như muốn để cảnh cửa này ngăn cách cô với hiện thực.

Giây phút này, cô vô cùng bĩnh tình, bình tĩnh như chưa bao giờ được bình tĩnh vậy. Trong chớp mắt, đầu óc như bị ma chướng, sinh ra một ý tưởng ác liệt vô cùng!

Cô muốn trả thù anh ta!

Cô muốn trả thù anh ta!

Cô muốn trả thù người đàn ông này!

Nghĩ vậy, Mộ Niệm Đông đi đến trước tủ quần áo, cô thay một chiếc váy.

Cô mua chiếc váy này khi đi dạo trung tâm mua sắm mua. Bình thường vì công việc, cô luôn trong tình trạng lôi thôi lếch thếch, chưa bao giờ trang điểm. Cô chỉ mặc áo blouse hoặc quần áo thoải mái, rất ít mặc những bộ váy đẹp như thế này. Vì vậy dù mua nó về nhưng cứ luôn cất trong tủ, chưa từng dùng đến.

Lúc này, Mộ Niệm Động mặc chiếc váy, trang điểm nhẹ nhàng. Mở cửa lần thứ hai, cô bước ra ngoài với khuôn mặt không hề có biểu tình nào.

Hai người kia không ở trong phòng khách, nhưng mà, có tiếng nước truyền ra từ phòng tắm. Có lẽ màn chiến đấu này, đang tạm nghỉ trong chốc lát!

Mộ Niệm Đồng cắn chặt răng, giật phăng cửa, không quay đầu lại đi ra ngoài.



Thành phố lúc này, ồn ào náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.

Quán bar BABI, âm nhạc đinh tai nhức óc.

Mộ Niệm Đồng ngồi một mình trên quầy bar, yên lặng uống rượu.

Cô không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, đã lạnh lùng từ chối bao nhiều người đàn ông muốn lại gần.

Vừa vào quán bar, cô liền kêu một loạt rượu.

Không quan tâm là loại rượu nào, chỉ cần là loại mạnh nhất, nặng nhất, cô đều không do dự mà uống một hơi cạn sạch!

Cô chẳng nhớ được là ngay mai cô còn phải đi làm đúng giờ.

Mộ Niệm Đồng uống rượu mà trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh khó coi vừa rồi.

Tiếng thở dốc của hai người kia vẫn luôn vang vọng bên tai, ngay cả tiếng nhạc chói tai này cũng không thể xua tan đi.

Mộ Niệm Đồng lại uống cạn một ly rượu, rồi đột nhiên đập mạnh chén rượu lên bàn.

“Choang!” Chén rượu vỡ tan tành, cũng làm cho những người bên cạnh giật mình.

Mọi người đều quay người nhìn lại đây. Mộ Niệm Đồng nghiêng ngả đứng dậy, vừa muốn xoay người thì từ bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp và từ tính vô cùng.

“Không uống thêm một chén sao?”

Trong khung cảnh ồn ào ầm ĩ như thế này, giọng nói trầm thấp nhưng trong suốt, giống như dòng suối trong núi sâu, trong vắt và hấp dẫn người nhìn.

Mộ Niệm Đồng không kìm được quay người lại. Cách một hàng ghế, một người đàn ông mặc sơ mi đen, yên lặng ngồi trên ghế. Ngón tay thon dài cầm ly rượu lắc nhẹ, cặp mắt phượng lười biếng mà mị hoặc.

Anh ưu nhã dựa vào cạnh quầy bar, dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen lại vẫn ngăn cản không được vẻ đẹp cũng như khí chất cao quý ấy.

Khuôn mặt anh có góc cảnh rõ ràng, từng đường nét khắc sâu, ẩn ẩn để lộ sự thần bí, ưu nhã lại không mất phong tình. Đôi môi hoàn mỹ gợi cảm vô cùng, làm người không kìm được muốn hôn lên.

Hơi thở trên người anh vừa gợi cảm lại mang chút cấm dục*. (*: cấm chế dục vọng, ngăn chặn lòng ham muốn)

Mộ Niệm Đồng nhíu mày, không biết có phải là vì quá say mà cô lại nhìn thấy có rất nhiều “anh” lúc này.

Người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy, hơi nghiên người tới trước mặt cô. Anh cúi xuống, nhìn đôi mắt cô đăm đăm, đôi môi hé mở, hơi thở như hoa lan, “Đêm nay, cô một mình à?”

“Ừ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.