Sắc mặt Lâm Ngọc trắng bệch, đồng thời vô cùng căm ghét Lục Cảnh Kiều đột nhiên xuất hiện!
Thực ra bà ta biết, trước đó ông cụ có con riêng, nhưng Lục Đình Hách giấu đứa con riêng này rất khá.
Ban đầu bà ta đã tra ra được khuôn mặt đứa nhỏ này, nghĩ tuyệt đối không thể để đứa bé này trở thành chướng ngại vật của con trai bà ta.
Nhưng bà ta còn chưa kịp xuống tay, đứa nhỏ này đã được mang đi, sau đó bà ta tìm hiểu như thế nào, đều không tra ra được một chút tin tức của người này.
Chỉ biết là ông cụ có một đứa con trai khoảng hơn hai mươi tuổi, một mình lớn lên ở nước Mĩ.
Bà ta vốn hoài nghi bữa tiệc lần này, ông cụ nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, rốt cuộc là chuyện gì.
Lâm Ngọc vốn đoán chắc là ông cụ muốn tuyên bố, cho Lục Tuấn Ngạn kế thừa vị trí tổng giám đốc, tiếp nhận công việc trong tập đoàn.
Nhưng bà ta chỉ đoán đúng một nửa.
Lục Tuấn Ngạn không ăn nói khép nép giống Lâm Ngọc, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Anh ta không phục nói, “Tiếp quản công việc trong tập đoàn tài chính sao? Chỉ dựa vào anh ta, một đứa con riêng?”
“Láo xược!”
Lục Đình Hách quát lớn, “Tuấn Ngạn, không được vô lễ! Cảnh Kiều là chú của cháu, dựa theo vai vế, cháu phải gọi thằng bé là ‘chú’, không được không biết lớn nhỏ!”
“Chú sao?”
Lục Tuấn Ngạn liếc mắt nhìn Lục Cảnh Kiều đầy khinh bỉ, cười lạnh lùng, “Ông nội, ông đang nói đùa sao? Muốn cháu nhận anh ta là chú, nằm mơ đi!”
Lục Đình Hách tức giận đến mức bắp thịt trên mặt giật giật không ngừng.
Lục Cảnh Kiều nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ông, mỉm cười nói, “Ông Lục, đừng tức giận, đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Đứa bé còn nhỏ?
Không hiểu chuyện?
Mọi người ở đây vụng trộm che miệng cười.
Lời này, không thể nghi ngờ là nhục nhã rất lớn đối với Lục Tuấn Ngạn!
Dựa theo vai vế mà nói, tuy trên danh nghĩa Lục Cảnh Kiều là chú của anh ta, nhưng tuổi hai người không kém nhau nhiều lắm.
Nghe được một câu từ người không muốn gặp nhất, phổi Lục Tuấn Ngạn sắp nổ tung vì bị chọc giận!
“Anh là người ngoài, không đến lượt anh ở đây níu kéo làm thân! Tôi nói cho anh biết, tôi vĩnh viễn sẽ không nhận anh là chú! Anh là đứa con riêng đê tiện nhất, đừng có mà đến nhà họ Lục làm mất mặt xấu hổ!”
Nhất thời bầu không khí lạnh ngắt như tờ.
Lục Cảnh Kiều nghe vậy, nằm ngoài dự đoán của mọi người anh cũng không lộ ra cảm xúc tức giận, từ đầu đến cuối vẫn duy trì mỉm cười ưu nhã thỏa đáng, không lạnh không nhạt.
Lục Đình Hách tức giận đến mức suýt nữa bùng nổ.
Lâm Ngọc thấy tình hình không đúng, lập tức tiến lên an ủi cảm xúc của Lục Tuấn Ngạn, “Tuấn Ngạn, không được hồ đồ, dù sao ở trong tình cảnh này, ít nhất con cũng phải nể mặt ông nội một chút! Không phải sao?”
“Mặt mũi, mặt mũi… Ông nội đâu cần mặt mũi nữa, mang cả người ngoài về nhà họ Lục!”
Lục Tuấn Ngạn trợn mắt với Lục Cảnh Kiều một cái, “Anh là nỗi nhục của nhà họ Lục, không thể phủ nhận!”
Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt xanh mét của Lục Đình Hách, xoay người nghênh ngang rời đi.
Khách khứa kinh hãi tránh ra một con đường đi cho anh ta, anh ta không quay đầu lại, cho dù Lục Đình Hách quát lên với anh ta, bảo anh ta quay lại, anh ta cũng không dừng bước, sập cửa rời đi.
‘Rầm’ một tiếng - -
Bầu không khí lại khôi phục lạnh ngắt như tờ lần hai khiến trái tim người ta sợ hãi.
Mộ Niệm Đồng nâng mắt, lại trông thấy vẻ mặt Lục Cảnh Kiều không thay đổi đứng ở đó, yên lặng nhấp một ngụm rượu, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng, tao nhã như một bức tượng.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của cô, người đàn ông yên lặng nâng mắt, trong đôi mắt phượng có một loại mênh mông như lưu ly nhìn thẳng mắt cô.
Cô lập tức chột dạ quay đầu đi, xoay người, vội vàng lên tầng.
Ánh mắt Lục Cảnh Kiều vẫn nhìn theo cô, ái muội không hiểu.
“Cảnh Kiều à, con đừng chấp nhặt với Tuấn Ngạn! Thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện! Những lời thằng bé nói, con đừng để ở trong lòng!”