Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 151: Chương 151: Làm nhục trước mặt mọi người




Mộ Niệm Đồng nhìn chằm chằm Lục Tuấn Ngạn, nhìn không chớp mắt. Cô cầm túi hồ sơ lấy hiệp nghị ra, lật đến trang cuối cùng rồi hỏi, “Bút đâu?”

“Ở đây.”

Luật sư Triệu cầm bằng cả hai tay một chiếc bút màu đen, đưa cho cô.

Mộ Niệm Đồng nhận chiếc bút, cô vô cùng nghiêm túc và trịnh trọng ký xuống hiệp nghị.

Cô ký rất nhanh, không có một chút do dự cứ như sợ anh ta sẽ đổi ý không bằng.

Lục Tuấn Ngạn nhìn cô vội vàng ký mà chẳng buồn đọc, đến cả liếc mắt một cái cũng không có. Lửa giận trong lòng anh ta từ một đốm nhỏ mà lớn dần lớn dần sánh ngang với trận hỏa công trong cuộc chiến Xích Bích, kéo dài mấy ngày không tắt.

Cô không thể chờ đợi mà muốn ly hôn với anh ta như thế sao?

Vì tên đàn ông đó?

Ánh mắt càng lúc càng lạnh, Lục Tuấn Ngạn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Niệm Kỳ khi cô đưa hiệp nghị ly hôn vừa ký xong cho luật sư. Chỉ nhìn thế này anh ta không thể biết được Mộ Niệm Đồng đang giả bộ bình tĩnh hay thật lòng như vậy.

Chẳng lẽ đến lúc ly hôn thế này rồi mà khuôn mặt chết tiệt của cô vẫn chẳng có chút gợn sóng sao?

Lục Tuấn Ngạn đã nghĩ là anh ta sẽ thấy được vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Niệm Đồng, sẽ thấy cô cầu xin anh ta không cần ly hôn, và rồi cô sẽ nhận thua trước anh ta, chẳng sợ chỉ là một lần này thôi.

Nhưng mà không có.

Vẻ mặt cô vẫn thản nhiên hờ hững đến làm anh ta giận điên lên.

Cô không sợ sẽ hối hận sao?

Thật sự sẽ không hối hận?

Lục Tuấn Ngạn cảm thấy bực bội vô cùng. Anh ta giơ chân, đá vỡ phần kính thủy tinh của chiếc hộp đựng bình chữa cháy.

Mộ Niệm Đồng thấy vậy, quát lớn, “Lục Tuấn Ngạn, anh lại lên cơn điên ở đây à? Tôi ký xong rồi, anh cút luôn đi.”

“Mộ Niệm Đồng, cô hãy nhớ đấy. Sau này cô có hối hận thì cũng đừng quỳ xuống khóc cầu tôi tha thứ nhé!”

“…”

“Cô nghĩ là được tên Lục Cảnh Kiều kia che chở thì cô có thể coi trời bằng vung sao? Anh ta chẳng qua là hứng thú nhất thời với cô, chơi đùa một chút cho đỡ chán thôi!”

Nói xong Lục Tuấn Ngạn quay đầu ra lệnh, “Trả lại đồ đạc của cô ta đi.”

Hai người vệ sĩ nghe vậy liền xách bốn cái vali đi tới.

Mộ Niệm Đồng mở trừng mắt nhìn bọn họ ném mạnh vali của cô xuống đất.

“Rầm” một tiếng!

Bốn chiếc vali bị quăng mạnh xuống đất, quần áo đồ đạc của cô văng khắp nơi, thậm chí còn lộ ra mấy chiếc đồ lót…

Vẻ thản nhiên trên khuôn mặt Mộ Niệm Đồng thay đổi, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao. 

“Lục Tuấn Ngạn, ý anh là sao?”

Lục Tuấn Ngạn cười lạnh, “Mộ Niệm Đồng, nếu cô đã “tay trắng rời đi” thì tất cả những đồ đạc của cô, cũng như chính cô đều phải cút khỏi nhà học Lục này! Đồ đạc của cô đều ở đây hết rồi, cô có muốn tôi cho người giúp cô kiểm kê lại không?”

“Dù có “tay trắng rời đi” thì tôi cũng có thể tự thu dọn cơ mà?”

Mộ Niệm Đồng gằn từng tiếng, từ ngữ như châu ngọc, “Đâu cần anh phải làm nhục tôi thế này trước mặt bao người?”

“Cô cũng biết nhục nhã cơ đấy.”

Lục Tuấn Ngạn đi đến bên cạnh cô, hơi cúi xuống, vẻ mặt ác độc, gằn từng chữ một, “Mộ Niệm Đồng, đây là cái giá mà cô phải trả khi chọc giận tôi! Nhưng mà tương lai còn dài, tôi sẽ cho cô biết, những người đắc tội với tôi đều sẽ không có kết cục tốt. Hy vọng là đến lúc đó, cô đừng có tới cầu xin tôi tha thứ là được.”

Nói xong, Lục Tuấn Lạnh cười lạnh một tiếng rồi dẫn người nghênh ngang rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.