Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 128: Chương 128: Lục Tuấn Ngạn cũng là một người si tình




Từ khi Lục Tuấn Ngạn nhận chức đến nay, tất cả tài nguyên đều đắp trên người Kiều Y, phim truyền hình, điện ảnh, quảng cáo, tài nguyên mới, bận bịu không xuể, thời gian bốn năm ngắn ngủi, giá trị con người cô ta lên như diều gặp gió, quyền thế rất mạnh.

Thù lao một bộ phim truyền hình từ mấy nghìn một tập, kéo lên tới trăm vạn.

Bộ phim “Thời đại hoàng kim” mới đây do cô ta làm nữ chính, bị truyền rằng phải bỏ ra ngàn vạn để mời cô ta làm nữ chính.

Mộ Niệm Đồng nghi ngờ nhướng mày, lắc lắc đầu.

Cô cũng không chú ý tới giới giải trí, ngay cả TV cũng không xem, làm sao biết được cái tên “Kiều Y” này.

“Vậy em biết, vì sao Lục Tuấn Ngạn cứ canh giữ ở giải trí Thiên Thánh mà không quan tâm đến chuyện tài chính của tập đoàn Lục Thị không?”

Mộ Niệm Đồng lại lắc lắc đầu, cô không cần phải để ý người đàn ông kia.

Lục Cảnh Kiều cong môi, “Lúc trước, nếu không phải vì xuất thân thấp kém của Kiều Y, còn là nghệ sĩ giới giải trí, mà Lục Đình Hách coi trọng con gái nhà trong sạch, thì Lục Tuấn Ngạn đã sớm lấy cô ta vào cửa nhà họ Lục. Nhiều năm như vậy, Kiều Y được Thiên Thánh nâng đỡ, coi như một loại bồi thường của Lục Tuấn Ngạn. Nhiều năm qua, kim ốc tàng kiều, lại nói, Lục Tuấn Ngạn cũng là người si tình đấy chứ.”

Anh quay đầu nhìn về phía cô, nói từng chữ, “Người phụ nữ kia, một lòng chờ em rút lui, đuổi em khỏi vị trí mợ chủ Lục này.”

.......

Khách sạn, phòng vip.

Trong phòng tắm, không ngừng truyền đến tiếng tí tách của vòi hoa sen.

Lục Tuấn Ngạn khoác áo tắm, ngồi trên giường, ánh mắt có chút rời rạc thất thần.

Anh ta nhắm mắt lại, lời nói của Mộ Niệm Đồng không ngừng vang bên tai anh ta:

—— Lục Tuấn Ngạn, không phải là, anh tức giận như vậy, là bởi vì----anh yêu tôi chứ?

——Tuy nói tôi là vợ anh, nhưng mà kết hôn hai năm, nếu không phải chuyện của Lý Mộng Na, tôi nghĩ cho dù tôi có đứng trước mặt anh, anh cũng không nhận ra tôi là ai.

——Anh tức giận như vậy, đơn giản là cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị giẫm đạp, không có mặt mũi. Mặt mũi đối với đàn ông thật sự quan trọng như vậy sao? Ha ha! Như vậy, Lục Tuấn Ngạn, mặt mũi của tôi thì sao!? Tôn nghiêm của tôi, anh có từng giữ lại cho tôi hay không?!

.........

—— Tôi có thể ký thỏa thuận ly hôn với anh. Tài sản nhà họ Lục, tôi không cần, sẽ một người rời đi. Chỉ cần có thể rời khỏi anh, điều kiện gì, tôi cũng chấp nhận!

..........

Anh ta không khỏi có chút buồn bực, bỗng nhiên cầm lấy hộp thuốc trên tủ đầu giường, rút ra một điều thuốc, châm lửa, mạnh mẽ hút mấy hơi.

Từ khi anh ta ra đời, đã là cậu ấm ngậm thìa vàng, vinh hóa phú quý, ăn no mặc đẹp.

Hễ là thứ anh ta muốn, bất kể là vật đáng giá thế nào, cho dù là phụ nữ, đều dễ như trở bàn tay, chỉ có anh ta không cần, chứ không có ai không cần anh ta!

Thật ra, vốn dĩ trong lòng anh ta, nói tới ly hôn, anh ta cầu còn không được.

Cuộc hôn nhân này bắt đầu, đó là mệnh lệnh của Lục Đình Hách, hai năm qua, đối với vợ mình, anh ta chưa bao giờ để ý tới, bởi vì anh ta không cần một người phụ nữ, không có bất luận kẻ nào có thể bắt buộc anh ta!

Nhưng là, khi cô chủ động đề nghị ly hôn, thâm chí là mình không rời đi, lại làm cho anh ta cảm giác....Không vui!

Anh ta hoàn toàn có thể đồng ý ly hôn, nếu cô chủ động yêu cầu, Lục Đình Hách chắc chắn giận dữ, đuổi người phụ nữ này ra khỏi cửa nhà họ Lục, đây chẳng phải thỏa mãn nguyện vọng của anh ta hay sao?!

Nhưng mà.....

Anh ta thế mà lại cảm thấy không cam lòng!

Dựa vào cái gì!? Anh ta phải nghe theo sự sắp xếp của cô!

—— Lục Tuấn Ngạn, không phải anh đã yêu tôi rồi chứ?!

Lục Tuấn Ngạn hung hăng bóp chặt điếu thuốc, “Buồn cười!”

Trong phòng tắm, cửa bỗng nhiên mở ra.

Một người phụ nữ khoác áo tắm đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.