“Cô muốn ly hôn với tôi?” Giọng nói của Lục Tuấn Ngạn ẩn hàm sự uy hiếp.
Mộ Niệm Đồng cười như không cười: “Lục Tuấn Ngạn, anh mang theo tình nhân của anh đến bệnh viện của tôi, phẫu thật đẻ non đó cũng chính tay tôi làm. Anh xem tôi là cái gì chứ? Dù cho tôn nghiêm của tôi có không đáng một đồng, cũng không tới phiên anh tới dẫm đạp!”
Gần như phải dùng tất cả sức lực Mộ Niệm Đồng mới nói xong những lời này. Cô sợ để lộ ra sự yếu ớt trước mặt anh ta, nên nói xong cô liền xoay người vội vàng rời đi nhà họ Lục.
Về nhà, đẩy cửa ra chào đón cô không phải ấm áp mà là sự cô độc lạnh lẽo.
Mộ Niệm Đồng không bật đèn, cô co quắp ngồi trên sofa trong phòng khách, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Cuộc hôn nhân này, là một thất bại thảm hại.
Đêm nay, cô cứ ngồi khóc cho tới khi mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm tỉnh lại, Mộ Niệm Đồng đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người là một chiếc chăn mỏng. Cô không biết tại sao mình lại ở trong phòng ngủ? Ai đã bế cô lên giường? Chẳng lẽ tối hôm qua anh ta đã tới đây?
Căn nhà này nằm ở trung tâm thành phố. Lục Tuấn Ngạn mua nó sau khi kết hôn, nhưng chưa từng ở dù chỉ là một đêm.
Hai năm này, cô thay đổi không biết bao nhiêu là chìa khóa.
Tối hôm qua làm sao sẽ là anh ta?
Không phải anh ta, lại có thể là ai? Mục Niệm Đồng tới bệnh viện.
Cả một ngày này cô không tài nào tập trung để làm việc được. Mỗi khi nhớ đến lời nói bạc tình của anh ta, trái tim lại đau đớn vô cùng.
Hai người chưa từng yêu nhau, anh ta lại dạy cho cô biết thế nào là hận.
Tan tầm, cô lái xe về nhà. Ngày hôm nay cứ lặng lẽ trôi qua như vậy. Vừa đẩy ra cửa nhà, hình ảnh trước mắt lúc này lại làm cô ngơ ngẩn.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, chiếc áo vét tùy ý ném trên sofa, mà trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước.
Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng, cái mùi đặc trưng của Lục Tuấn Ngạn tràn ngập trong phòng. Chỉ ngửi một chút cô có thể nhận ra ngay.
Căn phòng vốn luôn vắng lặng nay cuối cùng cũng có chút sinh khí.
Mộ Niệm Đồng ngồi xuống sofa, chờ đợi. Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Lục Tuấn Ngạn mặc một chiếc áo tắm dài. Thân hình cao lớn hiện ra trước mắt cô.
Mộ Niệm Đồng lạnh lùng nói: “Anh về đây làm gì?”
Lục Tuấn Ngạn mặt vô biểu tình trả lời, “Thực hiện nghĩa vụ của người chồng.”
Mộ Niệm Đồng ngây ra một lúc, ngay sau đó cô cười lạnh một tiếng, “Lục Tuấn Ngạn, chúng ta ly hôn rồi, thì lấy đâu ra cái chuyện “thực hiện nghĩa vụ”này?”
“Ly hôn à?” Lục Tuấn Ngạn nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, “Tôi không nhớ là mình đã từng ký hiệp nghị nào như thế!”
Mộ Niệm Đồng mở to mắt nhìn anh ta một lúc lâu. Bỗng nhiên cô đi vòng qua anh ta vào phòng, mở ra tệp giấy, cầm giấy ly hôn, đi tới đặt trước mặt anh ta. Cô còn rất chu đáo mà chuẩn bị sẵn một cây bút.
“Anh Lục, mời anh ký tên.”
Lục Tuấn Ngạn ngây người vài giây rồi nhìn phía cô, lạnh lùng nói: “Mộ Niệm Đồng, cô làm thật đấy à?”
“Mời ký tên!” Mộ Niệm Đồng nhắc lại lần thứ hai.
Lục Tuấn Ngạn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên gạt phăng cái bút mà cô đưa.
Hai mắt Mộ Niệm Đồng mở to, không đợi cô phản ứng, thân hình cao lớn của Lục Tuấn Ngạn đã đè úp lại đây.
Cô trở tay không kịp ngã ngửa ra sofa. Lục Tuấn Ngạn đè cô ở dưới người. Đôi mắt đen của anh ta tràn đầy giận dữ, trừng mắt nhìn cô, không để cô giải thích, liền muốn hôn cô.
Mộ Niệm Đồng giãy giụa kịch liệt, vừa đấm vừa đá anh ta.
Lục Tuấn Ngạn chẳng thèm để ý. Anh ta duỗi tay muốn cởi áo cô, nhưng hôm nay Mục Niệm Đồng mặc áo sơ mi nên có rất nhiều cúc áo. Lục Tuấn Ngạn chẳng có nhiều kiên nhẫn để cởi từng cái cúc, anh ta trực tiếp xé rách chiếc áo, làm lộ ra bộ nội y màu trắng.
“Không cần!” Mộ Niệm Đồng hoảng sợ hét lên.