Có suy đoán đánh giá...
Có thương tiếc đồng tình...
Mộ Niệm Đồng nhìn vào ánh mắt của từng người một, nhàn nhạt kéo kéo khóe môi, thoải mái nói, “Trước khi mọi người kết hôn, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nếu cần, phải xem thử công phu trên giường của người đàn ông. Tôi lấy thân phận của người đi trước nói cho các người biết, sau khi kết hôn rồi mới biết chồng của mình không được, cái cảm giác này, chẳng khác nào thủ hạt quả(1).”
(1) Thủ hạt quả: Sống một mình thờ chồng chết.
Nói xong, cô cười lạnh, cũng không thèm quan tâm tới Lục Tuấn Ngạn đang ngây ngốc tại chỗ cũng như là biểu cảm phức tạp của Lý Mộng Na, cô cầm lấy áo khoác của mình trên ghế sopha, ngay sau đó cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Cô cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực lên, cố gắng che dấu chật vật trong lòng.
Vừa rồi cô nói ra những lời khiến cho người khác phải kinh hãi như vậy, chắc chắn rằng đó chính là một con dao hai lưỡi đâm Lục Tuấn Ngạn bị thương, đồng thời cũng đâm chính bản thân một cách tàn nhẫn.
Cô chưa từng cảm thấy chán nản như thế này.
Chao đảo đi trên đường, cô thật chẳng khác nào cô hồn dã quỷ, không biết làm sao, không biết đi đâu.
Nhà, không thể quay về.
Lục Tuấn Ngạn nhất định sẽ về nhà.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu.
Cô thật sự không còn sức để mà đáp trả.
Khách sạn?
Bước chân của cô đột nhiên dừng lại, xoay người ngẩng đầu lên bảng hiệu đèn neon sáng lấp lánh của Mansion hotel.
...
Quầy lễ tân khách sạn, trước cái nhìn chăm chú của nhân viên lễ tân, Mộ Niệm Đồng có chút lo lắng mò tìm khắp người, đột nhiên cô kêu lên một tiếng, thẻ căn cước cô để trong túi xách, mà túi xách, cô lại để quên trong căn phòng vừa nãy.
Trên người chỉ có duy nhất một cái áo khoác, không còn bất kỳ cái gì khác.
Điện thoại di động, túi tiền, chìa khoá, thẻ căn cước, đều nằm trong túi xách.
“Không chứng minh thân phận được thì không thể thuê phòng, bởi vì đây là khách sạn năm sao, quản lý rất nghiêm ngặt.” Lễ tân khách sạn tốt bụng giải thích.
Mộ Niệm Đồng thoáng cô đơn, nhưng tay phải đút trong túi quần áo đột nhiên móc phải cái gì.
Là một cái thẻ.
Cô cầm ra, phía trên có một chuỗi số điện thoại được viết bằng mực đen.
...
“Bíp —— bíp—— “
Ba tiếng vang lên, điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Giọng nói đàn ông đầy từ tính vang lên đầu điện thoại bên kia.
“Đồng Đồng.”
Mộ Niệm Đồng bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Cô bất giác nhìn bốn phía, hơi chột dạ nhíu mày, ngay sau đó lại nắm chặt điện thoại di động.
Cô không có điện thoại di động, cho dù là muốn xin giúp đỡ từ đồng nghiệp, bạn bè, cũng không nhớ rõ số điện thoại.
Chỉ là số điện thoại của anh lại vừa khéo xuất hiện trong túi tiền của cô.
“Làm thế nào anh biết đó là tôi?”
“Trực giác của người đàn ông.”
Người đàn ông cười một tiếng, khi anh cười, dù là trong điện thoại, đều lộ ra mấy phần mê hoặc lòng người.
“Tôi… Tôi muốn thuê một phòng trong khách sạn, nhưng trên người tôi lại không mang theo túi tiền và thẻ căn cước, cũng không mang theo điện thoại di động, anh… Anh có thể giúp tôi thuê một căn phòng không?”
“Ừm? Khách sạn nào.” Người đàn ông không đồng ý ngay lập tức, nhưng có thể thấy là cũng không có ý từ chối.
Mộ Niệm Đồng khó khăn nói ra tên khách sạn.
Đột nhiên cô có cảm giác, việc lựa chọn nhờ anh giúp ta giúp đỡ, có chút không ổn.
Có thể là do ngoại trừ số điện thoại của anh ra, không còn bất kỳ số điện thoại của ai khác.
“Tôi sẽ ở đại sảnh chờ anh.”
“Làm sao em biết tôi nhất định sẽ tới.”
“Trực giác của người phụ nữ.”
Người đàn ông cảm thấy thú vị, khẽ cười, hơi thở mang theo mấy phần từ tính, lại càng khiến nhịp tim của người khác bị cám dỗ hơn.
Mộ Niệm Đồng vội vàng nói: “Anh với tôi nên giữ một khoảng cách, có được không? Cứ… Cứ xem như là không biết tôi trông như thế nào!”
Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, bỗng dưng cười khẽ: “Sao vậy? Chột dạ sao?”
“Tôi...”
Mộ Niệm Đồng chỉ la lên một tiếng rồi nghẹn lời.