Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 29: Chương 29: Tôi chịu đựng anh đủ rồi




Mộ Niệm Đồng bướng bỉnh trả lời một cách mả mai: “Không liên quan gì tới anh!”

“Cô——!”

Ánh mắt của Lục tuấn Ngạn càng lúc càng dữ tợn, vậy mà đợi đến nửa ngày, ánh mắt của anh ta đột nhiên rời trên lễ phục trên người cô, vừa rồi lúc vào cửa, anh ta vốn không chú ý!

Trên người cô, căn bản không phải là bộ anh ta chọn ngày hôm qua!

Anh nhớ rất rõ kiểu dáng lễ phục mà ngày hôm qua anh đã chọn cho cô!

Bởi vì đó là do anh ta lựa chọn một cách tỉ mỉ!

Nhưng mà bộ trên người cô rõ ràng không phải!

Trong sự ngạc nhiên và nghi ngờ, ánh mắt của Lục Tuấn Ngạn lần nữa hướng lên trên, cuối cùng, bị mấy dấu hôn trên cổ của cô hấp dẫn!

Giống như sáng hôm đó khi cô quay về, trên cần cổ của cô, được cất giấu dưới mái tóc đen, cũng là những dấu vết mập mờ như vậy!

Chẳng lẽ!?

Cô thật sự dám đi quá giới hạn!?

Thật sự dám đi ra ngoài tìm đàn ông ở ngoài?

Lục Tuấn Ngạn bị sự nghi ngờ này kích thích tức giận đến không thể kiềm chế được!

Anh ta chỉ vừa nghĩ tới, người phụ nữ này ở dưới thân của người đàn ông khác uyển chuyển hầu hạ, một cỗ tức giận vì bị phản bội bốc lên ngùn ngụt, chỉ muốn tự tay phá hủy cô!!

“Đây là cô đang muốn khiêu khích tôi!?”

Lục Tuấn Ngạn đột nhiên bóp lấy mặt của cô, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào những dấu vết mập mờ trên cần cổ của cô, là da thịt trên người cô đều có cảm giác nóng bỏng!

“A... Anh...”

“Mộ Niệm Đồng, cô thật sự dám phản bội tôi?! Một lần lại một lần, khiêu khích vào điểm mấu chốt của tôi?!”

Lục Tuấn Ngạn thật hận không thể phá hủy cô!

Mộ Niệm Đồng không nói lời nào, nhưng lại không có ý định nhượng bộ!

Cô cứ như thế cố gắng mở to hai mắt nhìn, đánh trả lại ánh mắt đáng sợ của anh ta, giống như đang giằng co với anh ta một cách không có tiếng động!

Ánh mắt đó như đang nói, anh có thể làm, tôi lại không thể làm!?

Mộ Niệm Đồng nghiến răng nghiến lợi nói. “Lòng trung thành là nguyên tắc giữa vợ và chồng, anh là người đầu tiên phá vỡ nguyên tắc đó!”

“Câm miệng!”

“Vì cái gì mà anh có thể quang minh chính đại ôm ấp những người phụ nữ khác, tôi lại không thể ôm những người đàn ông khác

Mộ Niệm Đồng nói một cách đương nhiên, “Anh có thể thích làm gì thì làm, cũng đừng hòng ép buộc tôi!”

“Cô ghen!?”

Trong mắt Lục Tuấn Ngạn lóe lên một sự sắc bén kỳ dị, lại vì cái suy nghĩ này mà cảm thấy có chút hưng phấn!

“Ăn dấm!?”

Mộ Niệm Đồng cười lạnh một tiếng: “Lục Tuấn Ngạn, anh đang kể chuyện cười gì vậy?! Từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân này, tôi đối với anh vốn không có một chút tình cảm nào! Chẳng qua là, tôi làm theo bổn phận của tôi, tôi là vợ của anh, tôi liền tuân thủ bổn phận của mình! Nhưng là anh hết lần này tới lần khác chạm vào điểm mấu chốt của tôi, như vậy, tôi cũng không ngại để cho anh khắc cốt ghi tâm nếm trải qua bị phản bội rốt cuộc có hương vị gì!”

“Cô ——!”

Anh ta vừa muốn nổi giận, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang cục diện giương cung bạt kiếm này.

Lục Tuấn Ngạn đột nhiên buông cô ra, nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến âm thanh trách cứ của ông cụ Lục, “Tuấn ngạn nè! Bao giờ thì con và Đồng Đồng mới quay về? Thời gian đã không còn sớm nữa rồi! dù sao thì con cũng nên canh trước thời gian mà quay về, giúp đỡ chuẩn bị một chút!

“Con...”

Lục Tuấn Ngạn hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Tụi con lập tức đến ngay!”

“Được rồi!”

Ông cụ Lục không hề biết vào lúc này, giữa hai người đầy mùi thuốc súng, cười ha hả nói: “Nhớ để Đồng Đồng ăn mặc đẹp một chút!”

Cúp điện thoại, Lục Tuấn ngạn hưng hăng liếc cô một cái, ngay sau đó nói, “Tối nay có bữa tiệc gia đình, tôi cảnh cáo cô, an phận một chút cho tôi, ít nhất thì cũng phải có chừng mực một chút! Còn những món nợ này, tôi sẽ từ từ tính toán với cô!”

“Tôi không đi.”

“Cái gì!?”

“Tôi không quay về!”

Mộ Niệm Đồng cười lạnh: “Lục Tuấn Ngạn, tôi chịu đựng anh đủ rồi, ly hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.