Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 90: Chương 90: Tôi không quen anh ta!




Cửa hàng trưởng tự mình tiến lên giải thích, hơn nữa còn nhận lỗi, “Thật xin lỗi! Nhân viên vừa rồi của chúng tôi là nhân viên thực tập mới vào, còn không chưa trải qua trainning, nếu tiếp đón khách quý có chỗ nào không chu toàn, vẫn mong cô bỏ qua cho! Chẳng qua cô ta nghi ngờ chiếc túi kia là hàng nhái là vì đêm qua, chiếc túi này do tổng giám đốc Lục tự tay mua, hơn nữa còn ra lệnh cho quản lý tự mình đưa đến tặng cho một quý cô rồi!”

Hà Viện Viện sửng sốt, lập tức truy hỏi, “Quý cô kia họ gì?”

“Bởi vì là thông tin cá nhân của khách hàng, cho nên, chúng tôi xin phép không nói.”

Mộ Niệm Đồng lạnh lùng hỏi, “Quý cô kia, họ “Mộ”, đúng không?”

Cửa hàng trưởng cả kinh, nhìn về phía cô, trực giác nói cho cô ta biết chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

“Làm sao cô có thể biết...”

“Vậy cô xem cái này đi!”

Mộ Niệm Đồng lấy biên nhận từ trong túi ra, đưa cho cô ta.

Cửa hàng trưởng nhận biên lai, trong giây lát liền thay đổi sắc mặt.

Đây là đơn đặt hàng của cửa hàng, bởi vì có dấu ấn nổi nên không thể là giả.

Sao cô ấy có thể có cái này?

Hà Viện Viện xem có chút không hiểu rồi!

Tiềm thức giống như cảm nhận được mọi chuyện phát triển có chút không theo hướng ban đầu!

Cô ta có chút “hồi hộp”, thiếu kiên nhẫn hỏi, “Túi sách kia có phải hàng chính phẩm không?! Không phải các người còn đang kiểm tra đối chiếc mã hàng sao? Đã đối chiếu xong chưa!?”

Sắc mặt Hà Viện Viện lo lắng, mọi người càng cảm thấy có chút khó tin.

Cửa hàng trưởng quay đầu lại, kêu một tiếng, “Tiểu Tuyết, kiểm tra xong chưa?”

Chỉ lát sau, liền thấy nhân viên cửa hàng kia mang vẻ mặt thất thần không tin nổi, hốt ha hốt hoảng chạy tới.

Mọi người chú ý tới tay cầm túi của cô ta.

Mới vừa rồi, lúc cầm túi đi đối chiếu, trong lòng cô ta chắc chắn cho rằng, túi này là hàng nhái, vì vậy cầm đi luôn mà chẳng thèm mang túi đựng giống như đang cầm theo một chiếc túi rẻ tiền.

Mà hiện tại, Hà Viện Viện nhìn thấy cô ta thật cẩn thận ôm chiếc túi trong tay, coi chiếc túi như bảo vật mà cung phụng, trong lòng “lộp bộp” một phen, bỗng có dự cảm không tốt!

Chẳng lẽ túi này...

“Kiểm tra ra chưa?” Mộ Niệm Đồng hỏi.

Nhân viên cửa hàng gật gật đầu, cổ họng khẽ nuốt một cái, sau đó nói, “Vâng! Kiểm, kiểm tra rõ rồi...Túi này, là... Là thật...”

Mọi người đều bị dọa sợ, dù là Hàn Tĩnh Y, cũng phải giật mình, không kịp phản ứng!

Mộ Niệm Đồng lạnh lùng nói, “Nếu cô kiểm tra sớm một chút cũng sẽ không lãng phí thời gian của mọi người!”

Hiện giờ chân tướng đã rõ, Mộ Niệm Đồng cũng chẳng muốn đặt mình tại nơi đầy thị phi này nữa, vì thế nói, “Túi này coi như đã rõ thật giả, như vậy phiền các cô trả lại cho quý ông kia giúp tôi!”

Dứt lời liền muốn đi.

Sắc mặt cửa hàng trưởng kích động ngăn cản cô, thật cẩn thận nói, “Cô Mộ, chuyện này có chút không tốt lắm!? Chúng tôi không có quyền làm như vậy! Đây chính là quà tổng giám đốc Lục đưa cho cô.”

“Tôi không cần!”

Hà Viện Viện đuổi theo, hỏi cửa hàng trưởng, “Cô nói, túi này là do tổng giám đốc Lục đưa cho cô ta!?”

“Phải!”

“Tổng giám đốc Lục, là tổng giám đốc Lục nào!?”

“Hiện tại tập đoàn tài chính Lục thị không phải chỉ có một tổng giám đốc thôi à!? Chính là anh Lục, Lục Cảnh Kiều!”

Hà Viện Viện nghe vậy, không khỏi hít một ngụm khí lạnh!

Như vậy thì chính là anh ấy- -!?

Cô ta không tin!

“Làm sao có thể?!”

Hà Viện Viện nhất quyết không tha túm chặt cánh tay Mộ Niệm Đồng, khó tin hỏi cô, “Mộ Niệm Đồng, làm sao cô biết Lục Cảnh Kiều?”

Mộ Niệm Đồng giãy giụa, tức giận nói, “Tôi không quen anh ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.