Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu

Chương 146: Chương 146: Túy ông chi ý bất tại tửu*




*: Ý của Túy Ông không phải ở rượu, có dụng ý khác

Lục Tuấn Ngạn đứng sững lại, người ngây ra như phỗng. Hình ảnh trước mắt không giống như những gì anh ta đã nghĩ. Anh ta lại nhìn xuống vệt nước trà trên bàn, giờ mới hiểu được hai câu nói vừa rồi thực sự nói về cái gì.

Mộ Niệm Đồng bị hành động phá cửa mà vào của anh ta làm cho hoảng sợ.

Trong phòng làm việc vẫn luôn rất yên tĩnh, cô đang tập trung làm việc thì lại có người đột nhiên đá cửa cái rầm. Nói thật, tim cô đã ngừng đập mất mấy giây.

Vài giây sau, tim Mộ Niệm Đồng mới đập bình thường được, cô tức giận nói: “Lục Tuấn Ngạn, anh phát điên cái gì thế?”

Lục Cảnh Kiều dựa lưng vào thành ghế, một chân vắt lên chân kia, trên người đang mặc một chiếc áo tắm dài, trên áo không có vết nhăn hay nếp uốn nào.

Anh chậm rãi nhìn lại đây, ánh mắt thảnh nhiên bình thản, gặp ánh mắt đang thẹn quá thành giận của Lục Tuấn Ngạn, chỉ mấy giây sau lại nhìn lại cuốn sách trên tay.

Nét mặt hờ hững đó cứ như coi anh ta chẳng khác gì không khí vậy!

Lục Tuấn Ngạn nhìn quyển sách trên tay anh, đây là một cuốn sách tiếng anh, tựa đề “the practice of management” của Peter F. Drucker.

Đang đọc sách?

Hừ!

Nhìn thì có vẻ là đang đọc sách nhưng mà ai biết được đó có phải là đang làm bộ làm tịch để che giấu cái gì hay không?

Sớm không đọc, muộn không đọc lại đọc đúng lúc này!

Chỉ sợ là túy ông tri ý bất tại tửu đây mà?

Lục Tuấn Ngạn lại quay sang nhìn Mộ Niệm Đồng, ánh mắt ác độc, vẻ mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào chất vấn: “Đêm hôm khuya khoắt cô không ở trong phòng mà ở đây làm gì?”

“Viết luận văn.”

“Viết luận văn?”

Lục Tuấn Ngạn làm sao sẽ tin, đây rõ ràng là nói dối!

Anh ta trào phúng nói: “Theo tôi thấy thì không phải là viết luận văn đúng không? Cô đừng tưởng rằng, tôi không ở nhà thì cô có thể thích làm gì thì làm, không coi ai ra gì nhé!”

Mộ Niệm Đồng ngừng lại dòng suy nghĩ trong đầu, cô ngước mắt, nhếch môi, không nóng không lạnh nói: “Lục Tuấn Ngạn, anh có bệnh à? Bỏ mặc cô nhân tình một mình chạy về đây làm gì?”

“Nhân tình?”

Lục Tuấn Ngạn mỉm cười, anh ta nghĩ là cô đang ghen, “Vợ tốt của tôi, cô đang ghen đấy à?”

Anh ta cố ý nói như vậy trước mặt Lục Cảnh Kiều, chữ “ghen” còn nhấn rất mạnh.

“Ghen?”

Mộ Niệm Đồng gần như không thể tin được bản thân vừa nghe thấy cái gì, “Anh nhầm lẫn ở đâu rồi đó.”

“Sao? Không phải vợ gọi điện thoại để xin tôi về à?”

Lục Tuấn Ngạn vừa nói vừa đi đến cạnh cô, vươn tay ôm lấy vai cô, cố ý biểu hiện thân mật trước mặt Lục Cảnh Kiều.

“Trễ thế này rồi, đừng thức đêm viết luận văn nữa. Chúng ta về phòng đi ngủ thôi.”

Ba chữ cuối cùng cố ý nói thật chậm như muốn để ai nghe thấy.

Gọi điện thoại xin anh ta về nhà?

Mộ Niệm Đồng nhớ lại cuộc gọi vừa rồi, lúc đó Kiều Y kiêu ngạo đường hoàng, người cô lại tức đến run lên bần bật. Theo bản năng, cô cầm chén trà trên bàn, nâng tay lên.

“Rào,” một tiếng, nước trà hắt hết vào mặt Lục Tuấn Ngạn.

Lục Tuấn Ngạn không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, anh ta chỉ kịp nhắm hai mắt lại, lúc này lại vang lên tiếng Mộ Niệm Đồng chế giễu nói, “Lục Tuấn ngạn, anh có nhận lầm không đó? Tôi gọi điện xin anh về nhà? Rõ ràng là cô nhân tình của anh dùng điện thoại của anh gọi điện để khiêu khích tôi. Cô ta còn luôn miệng nói muốn đuổi tôi ra khỏi nhà. Thế mà bây giờ anh lại nói thành tôi gọi điện xin anh về? Tòa phật tượng to như anh thế này thì còn phải xin sao? Đây là nhà họ Lục, anh thích về thì về, liên quan gì đến tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.