Sủng Hôn

Chương 11: Chương 11: chương 11




Chu phu nhân cũng biết quan hệ của mẹ con Hựu An rất xung khắc, nhưng dù sao hôn nhân cũng là chuyện lớn, phải ngồi xuống có tiếng cũng có miếng ăn một bữa cơm, thích thú cười hoà giải: "Hựu An, ngồi bên cạnh dì này......" Đưa tay dắt cô đến ngồi bên cạnh mình, kêu nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Chờ món ăn dọn lên xong, Chu phu nhân mới nói với mẹ Hựu An: "Kết hôn là chuyện lớn cả đời, tôi bảo bọn trẻ chuẩn bị kỹ càng đầy đủ mà cả hai lại phản đối, tôi liền tùy chúng, nhưng cũng không thể quá đơn giản......" Nói xong, từ phía sau lấy ra cái hộp nhỏ rất cổ mở ra, bên trong là cặp vòng tay Phỉ Thúy cực tốt đặt trên nền nhung màu đen.

Chu phu nhân nói với Hựu An: "Đây là vật do tổ tiên Chu gia truyền lại, đời đời truyền cho con dâu." Nói đến đây, không khỏi cười than một tiếng: "Dì còn nói, nếu cả đời con trai độc thân, vòng tay này có thể nằm mãi trong tay dì. May nhờ Hựu An, cuối cùng cũng không để dì phụ lòng tổ tông Chu gia."

Nâng tay Hựu An, đeo một chiếc vòng tay vào, Phỉ Thúy long lanh trong suốt làm nổi bậc cổ tay tuyết trắng mảnh khảnh của cô, xinh đẹp nói không nên lời.

Chu Tự Hàn đưa tay muốn sờ chiếc vòng còn lại trong hộp, bị mẹ anh tay mắt lanh lẹ tát bộp một cái, tức giận nói: "Đây là của vợ con, không phải của con. Muốn xem sao? Muốn thì cũng nhanh chóng cưới một cô vợ cho mẹ. Đến lúc đó đeo vào cổ tay vợ con, con muốn xem thế nào cũng được."

Chu Tự Hàn ngượng ngùng n: "Không xem thì không xem, ai vì vòng tay mà cưới vợ chứ con thì không mắc mưu đâu."

Mấy người trên bàn không khỏi nở nụ cười, hai mẹ con trêu đùa, cũng khiến không khí vui vẻ lên một chút. Chỉ là suốt bữa cơm, Hựu An cũng không nói với mẹ cô một câu.

Thấy bữa cơm đã xong, Trương Tú Thanh đem sổ tiết kiệm đẩy tới trước mặt Hựu An, Hựu An muốn đẩy trở về, mẹ cô lại nói: "Đây là ba con để lại cho con, bất kể như thế nào, mẹ và ba con đều mong con hạnh phúc......"

Trên xe về nhà, Hựu An vẫn nhìn sổ tiết kiệm ngẩn người. Từ góc độ của Chu Tự Hoành, có thể nhìn thấy hốc mắt nha đầu này đỏ rực. Giang Đông từng nói với anh, nha đầu này không thích khóc, thật là nói hưu nói vượn. Nha đầu này không có chuyện gì liền tạo lũ lụt, trái tim trong lồng ngực của anh sắp bị lũ lụt của cô ngâm cho mềm nhũn.

Dừng trước đèn đỏ, Chu Tự Hoành sờ sờ tóc của cô, hài hước nói: "Em lại khóc, năm nay sẽ phải phòng lụt chống lũ sớm mất thôi." Hựu An ngẩng đầu lên, trong hai con ngươi trữ đầy nước mắt, dưới ánh đèn lấp la lấp lánh, nhìn qua hết sức đáng yêu.

Cô nói: "Ba em cả đời nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng lại liều chết không làm phẫu thuật, liền vì lưu lại cho em số tiền này. Trước kia em không biết hiếu kính ông, hiện tại muốn hiếu kính ông, lại không có cơ hội. Vừa rồi nghĩ lại, nếu như khi đó em sớm phát hiện bệnh của ba, ép ông làm phẫu thuật. Có thể ông sẽ không phải chết rồi không."

Chu Tự Hoành dừng xe ở ven đường, đưa tay bế cô kéo vào lòng, ôm cô thật chặt, đầu đặt trên đỉnh đầu của cô, một cái tay vòng qua, vỗ nhè nhẹ lên sống lưng cô: "Không nên quá tự trách, có một số chuyện chúng ta không có phạm vi khống chế, nhất là sinh lão bệnh tử. Tâm nguyện lớn nhất của cha vợ chính là em có thể sống tốt, sống hạnh phúc, những việc này an ủi ông rất nhiều. Cho nên, không cần khó chịu, một khi em khổ sở, cha vợ cũng sẽ khổ sở theo. Nói không chừng, cha vợ đang ở không xa nhìn em!"

Hựu An tựa vào ngực anh thật lâu, mới nói: "Hôm chúng ta chụp hình cưới, lúc nhìn về phía ống kính của thợ chụp hình, em giống như nhìn thấy ba em. Ông cười nói với em, An An nhất định phải thật tốt, thật tốt. Ông luôn như vậy, một lần lại một lần dặn dò em. Chú Chu, anh nói đúng! Emên khổ sở, lại càng không nên khóc, em phải cười. Em cười, ba em mới có thể yên tâm lên Thiên đường. Cuối cùng em cảm thấy, đời trước ba em nhất định là thiên sứ, nếu không sao lại thiện lương như vậy......"

Tiểu nha đầu nói thao thao bất tuyệt rất nhiều, Chu Tự Hoành liền ôm cô nghe cô nói, cho đến khi cô mệt. Cô nói mệt, âm thanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng thấp, cuối cùng lặng yên không một tiếng động, Chu Tự Hoành mới gọi điện thoại tìm xe kéo tới.

Xe lái đến bãi đỗ xe ngầm, Chu Tự Hoành cởi áo khoác quân đội của mình xuống, bao lấy Hựu An ôm vào thang máy. Lúc thang máy lên, Chu Tự Hoành không khỏi cúi đầu nhìn tiểu nha đầu ngủ trong ngực. Bọc trong áo khoác quân đội, khuôn mặt nhỏ nhắn còn giữ nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, lông mi thật dài dưới mắt phủ xuống tạo ra hình cung duyên dáng......

Đây là cô dâu nhỏ của anh, Chu Tự Hoành không khỏi cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, trượt xuống mí mắt cô...... Chóp mũi có chút đỏ ngạo nghễ ưỡn lên...... Sau đó là cái miệng nhỏ nhắn......

Anh vừa đem môi in xuống, miệng tiểu nha đầu chợt giật giật, giơ tay lên đẩy mặt của anh ra, cau mày, gương mặt nhăn lại, ghim thật sâu vào trong ngực anh, giống như chuột đồng vùi vào trong đất.

Chu Tự Hoành liếc qua mặt của mình chiếu ra trên vách kim loại trong thang máy, mới nhớ hôm nay quên cạo râu. Chỉ qua một ngày, cằm liền mọc ra râu thô cứng, chả trách tiểu nha đầu đẩy anh ra. Chỉ là nha đầu này có phải cũng quá yên tâm hay không, cứ như vậy ngủ trước mặt anh không chút kiêng kỵ.

Chu Tự Hoành phát hiện, một chiêu để trị nha đầu này mình cũng không có, nha đầu này giống như có thể xơi tái anh. Thái hậu nhà anh nói tháng sau cử hành hôn lễ, lễ đường đã chuẩn bị xong, sau hôn lễ là hai mươi ngày nghỉ kết hôn, bảo anh hỏi Hựu An xem muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật.

Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn mí mắt giống như heo con của Hựu An, nghĩ là ngay bây giờ đem nha đầu này trực tiếp bán đi, đoán chừng cũng vẫn chưa tỉnh lại.

Vào nhà, Chu Tự Hoành bế cô đặt lên giường lớn, đem giầy dưới chân cô cởi ra, cau mày nhìn gót chân rách da của cô một chút, đi ra ngoài cầm hòm thuốc vào, ngồi ở trên giường, đem chân của tiểu nha đầu cẩn thận chuyển lên đầu gối mình, dùng bông băng chấm rượu cồn, vừa mới đụng đến tiểu nha đầu liền rụt lại.

Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, là phản ứng theo bản năng, không hề tỉnh lại. Hết sức cẩn thận xoa thuốc mỡ khử độc, dán băng keo cá nhân lên, nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức đầu giường một chút. Xử lý vết thương nhỏ này, lại mất 30 phút. 30 phút, cũng đủ để anh hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn lúc ban đêm.

Chu Tự Hoành xử lý tốt chân của cô, nhìn váy trên người cô một chút. Tư thế ngủ của tiểu nha đầu không thục nữ chút nào. Vừa rồi thoa thuốc cho cô, nhiều lần cô muốn lật người đạp anh, cũng may anh phản ứng nhanh. Lúc này chân của tiểu nha đầu tự do, rốt cuộc thoải mái lật người. Váy của cô vốn ngắn, vừa qua khỏi cái mông. Vào lúc cô nghiêng người, tay nhỏ bé theo thói quen sờ soạng trên giường nệm lớn một cái, kẹp giữa hai chân, váy vén thật cao lên eo, lộ ra quần lót tứ giác hoạt họa bên trong. Một cái đầu hello kity thật to in trên cái mông thật tròn của cô, làm động tác đáng yêu diễu võ dương oai với anh, giống như đang gây hấn.

Chu Tự Hoành nhìn tiểu nha đầu ngủ thoải mái trên giường anh, trong lòng có chút buồn bực. Dù thú tính của anh bùng nổ, đối mặt với nha đầu không hề phòng bị như vậy, cũng thực không xuống tay được, cho dù dục vọng tích trữ trong lòng anh 36 năm đã sớm giống như nham thạch nóng chảy, cuồn cuộn thiêu ra từng ngọn lửa nhỏ, vẫn chỉ có thể nhìn.

Cuối cùng anh phải vào phòng tắm kế bên tắm nước lạnh dập lửa. Tắm vội đi ra, đem tiểu nha đầu ôm vào trong lòng, xúc cảm mềm mại ấm áp, làm dục vọng Chu Tự Hoành không dễ nén xuống lại vù vù nhảy lên. Nha đầu trong ngực lại như cố tình không thông cảm cho anh, chút chút lại cử động, chút chút lại cử động.

Chu Tự Hoành mở đèn trên tường, phát hiện tiểu nha đầu rất không thích hợp. Anh mở đèn lớn nhìn kỹ, là đai an toàn kim loại trên váy tiểu nha đầu cấn lên da cô tạo ra một cái dấu đỏ tươi, hình như hơi ngứa ngáy, tiểu nha đầu không ngừng với tay quẹt lên.

Chu Tự Hoành đem váy voan của cô cởi ra, cô mới yên ổn. Bên trong tiểu nha đầu mặc một bộ áo ngực bằng ren màu trắng đáng yêu, siết ra khe rãnh mê người trước ngực...... Chu Tự Hoành chợt thấy dưới mũ lên, vội vàng tung chăn mỏng, nghiêng người nhảy xuống giường, vọt vào toilet.

Chu Tự Hoành xử lý cái mũi của mình, cúi đầu nhìn người anh em ngẩng lên thật cao mà cười khổ. Tự chủ vẫn khiến anh kiêu ngạo, ở trước mặt tiểu nha đầu trẻ trung này lại không chịu được một đòn.

Chu Tự Hoành dội nước lạnh xong, đi ra. Tiểu nha đầu đạp chăn mền trên người, tứ chi giang ra nằm ở trên giường, o o ngủ thật ngon. Chu Tự Hoành không khỏi cười khổ, đây quả thực là khảo nghiệm tàn khốc nhất.

Vì để tránh cho mình nửa đêm hóa thân thành sói, Chu Tự Hoành đem gối ném lên sàn nhà, tắt đèn, nhắm mắt, xoay người nằm xuống. Chu Tự Hoành chợt rất hối hận đã đồng ý cho nha đầu này thời gian thích ứng. Bây giờ suy nghĩ lại, dường như anh đã cho cô mấy ngày rồi, sáng mai có nên thương lượng với nha đầu một chút hay không, rút ngắn thời gian thích ứng thật thỏa đáng, nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Chu Tự Hoành phát hiện mình thật ra cũng là Phàm Phu Tục Tử. Những khảo nghiệm lực khống chế cực hạn, anh có thể nhẹ nhàng xông qua. Nhưng đối mặt với cô dâu nhỏ của anh, cả lý trí cơ bản nhất cũng thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc. Chủ yếu là trong lòng anh biết, nha đầu này là vợ danh chánh ngôn thuận của anh, lại ngủ trên giường anh, trong lòng anh, dù anh có thể nhịn, người anh em của anh cũng không nhịn được. Nếu như người anh em của anh có thể nhịn được, anh lại thật sự không phải là đàn ông.

Lúc Hựu An tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Thời gian dậy mỗi ngày đều do thói quen, do quy luật của đồng hồ sinh học tự nhiên trong người. Tỉnh lại mới nhớ tới, chiều hôm qua, lãnh đạo trong bệnh viện gọi điện thoại cho cô, nói duyệt thời gian nghỉ kết hôn cho cô là bắt đầu từ hôm nay. Cô có thể danh chánh ngôn thuận ngủ nướng.

Chuyện này vừa nghĩ xong, Hựu An mới chậm rãi nhớ lại, dường như ngày hôm qua mình ngủ thiếp trong ngực chú Chu. Cô xoay người ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía một vòng, nơi này là nhà hôm qua cô mới chuyển vào. Không biết Chu Tự Hoành đi đâu, nhưng trong phòng ngủ vẫn lưu lại hương vị của anh, hương vị mang tính xâm lược giống như Chu Tự Hoành, khiến người ta muốn xem nhẹ cũng không thể.

Hựu An cúi đầu nhìn mình, thét lên một tiếng. Trên người cô chỉ mặc áo ngực đáng yêu cùng quần lót tứ giác. Ngực nha! Bả vai nha! Bắp đùi nha, đều lộ ra ngoài. Vừa nghĩ tới tình cảnh Chu Tự Hoành giúp cô cởi quần áo, Hựu An đã cảm thấy cả người nóng hầm hập, cô thật không muốn sống! Huống chi tư thế ngủ của cô, a......

Chu Tự Hoành đẩy cửa phòng ngủ liền nhìn thấy tiểu nha đầu ngồi ở trên giường. Anh vừa tiến đến, tiểu nha đầu vèo một cái liền đem chăn ôm trước ngực, mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh, bộ dáng kia muốn đáng yêu bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Rõ ràng Chu Tự Hoành mới vừa chạy bộ về, mồ hôi đem cái áo trên lưng rộng của anh thấm ướt, dính sát trên người. Hựu An có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong bắp thịt căng đầy dẻo dai trước ngực anh. Lúc này Chu Tự Hoành tựa như một con báo mạnh mẽ duyên dáng, cả người tràn đầy vẻ nam tính mạnh mẽ.

"Xem ra, vợ anh rất hài lòng với vóc người của anh!" Lúc này Hựu An mới phát hiện mình nhìn anh chằm chằm thật lâu. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, giấu đầu hở đuôi cúi xuống.

Chu Tự Hoành không khỏi khẽ cười một tiếng, đi tới, đem rèm cửa sổ sát đất kéo ra. Ánh mặt trời ngày xuân tràn vào, trong nháy mắt phủ kín cả căn phòng. Chu Tự Hoành vỗ vỗ cái trán của cô: "Vợ rời giường đi! Mẹ chồng em đã gọi hai cú điện thoại thúc giục, hôm nay phải đi thử lễ phục......"

Mặc dù nhiều quá trình trong hôn lễ đều do mẹ chồng Hựu An ôm lấy, nhưng cũng cần Hựu An và Chu Tự Hoành phối hợp làm những chuyện rất vụn vặt như thử lễ phục, chọn đồ trang sức, viết thiếp mời...... Hựu An và Chu Tự Hoành nhất trí hi vọng hôn lễ đơn giản, nhưng Chu gia cưới con dâu, sao có thể làm đơn giản?! Hơn nữa còn liên quan đến Giang gia, mặc dù Hựu An không muốn, nhưng dù sao mẹ của cô cũng đã gả cho Giang Thành.

Buổi trưa Chu Tự Hoành nhận điện thoại, nói trong bộ đội có nhiệm vụ khẩn cấp cần anh trở về xử lý một chút, nếu như buổi tối hôm nay không về kịp, sáng sớm ngày mai sẽ trực tiếp đến lễ đường. Anh sờ sờ đầu Hựu An, nhỏ giọng nói: "Ngoan......" Hựu An cứ như vậy giương mắt nhìn anh đi, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ không nở. Giống như đã thành thói quen, cô muốn Chu Tự Hoành luôn bên cạnh mình.

Chu phu nhân nhìn bộ dạng hai người lưu luyến không rời, không khỏi lắc đầu bật cười. Rốt cuộc thì thanh niên, lại vừa kết hôn, mặc dù tính tình con trai cứng rắn, nhưng gặp cô dâu nhỏ

cũng mềm đi không ít. Người xưa có câu, nước chát điểm đậu hũ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đừng thấy Hựu An nhỏ nhắn xinh xắn, cô có thể bắt được Chu Tự Hoành.

Thấy mọi việc trong hôn lễ cũng đã gần xong, lại có thư ký của ông Chu giúp một tay, cũng không có gì quá cần đến Hựu An, cả ngày giày vò tiểu nha đầu cũng không tốt. Chu phu nhân thích thú vỗ vỗ tay của cô nói: "Việc còn lại cứ giao cho mẹ, để mẹ bảo tiểu Lưu đưa con về, ngủ thật ngon để dưỡng nhan, ngày mai làm cô dâu thật xinh đẹp."

Hựu An có mấy phần nhăn nhó, nhưng mà vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn mẹ......"

Tiểu Lưu là tài xế của ba chồng cô, ra khỏi đại viện, cô nói với tiểu Lưu địa chỉ của Giai Kỳ. Đến dưới khu nhà, Hựu An mới vừa xuống xe, liền gặp Giai Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ.

Công việc của Giai Kỳ rất vất vả, có lúc bận rộn mấy ngày mấy đêm không thấy người, nhưng cũng có chỗ tốt, nếu rảnh rỗi bất kể có là ngày nghỉ hay không cũng có thể nghỉ ngơi.

Hựu An xách giùm cô một túi, mở ra xem, là một chút thức ăn nhanh, có thực phẩm cho lò vi ba cùng mỳ ăn liền, còn có mấy túi lớn sủi cảo và thịt viên đông lạnh.

Hựu An nói: "Bạn mua nhiều như vậy làm gì? Cả đời cũng ăn không hết?" Giai Kỳ không khỏi trợn mắt một cái, trong lòng nói: về sau sẽ không có anh Đông thường xuyên đưa thức ăn tới, cô không tự chuẩn bị một chút, chẳng lẽ về sau ăn gió tây bắc sao?!.

Ghé đầu nhìn tài xế một chút: "Chú Chu nhà bạn đâu? Sao lại đổi thành một tiểu bạch kiểm (em trai), không phải mới vừa kết hôn liền muốn vượt tường chứ?!"

Hựu An liếc cô một cái: "Đó là tài xế của ba chồng mình, đưa mình đi. Đi thôi! Cất đồ rồi về nhà với mình, tối hôm nay bạn ngủ ở nhà mình, sáng mai đến khách sạn cho

Tề Giai Kỳ nháy mắt mấy cái: "Mình đến thì chú Chu nhà bạn tính sao? Mình không nhảy ra làm kỳ đà cản mũi đâu."

Mặt Hựu An đỏ lên: "Anh ấy có chuyện về bộ đội, ngày mai trực tiếp đến khách sạn. Tối hôm nay hai đứa mình uống một trận, cũng coi như kỷ niệm ngày cuối cùng mình còn độc thân."

Lôi kéo mãi mới đem Giai Kỳ về nhà được. Vừa vào chung cư, Tề Giai Kỳ cũng liền chua chát nói: "** nha! **......" So với nơi họ ở hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, một là nhà tư bản, một là giai cấp vô sản ở tầng dưới chót.

Thang máy trực tiếp dẫn đến căn hộ, vừa vào nhà chính là phòng khách rộng rãi thật đẹp, thiết kế cao cấp, không gian trống trải, trang trí tinh xảo, khiến cho nơi này toát ra một loại khiêm tốn xa hoa. Tề Giai Kỳ đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống, giống như đem cả đô thị huyên náo dậm dưới chân. Quay đầu lại nhìn Hựu An, nha đầu này có vẻ thích ứng hơn cô, tính ra ngày hôm qua cô ấy mới chuyển vào đây thôi mà! Vừa vào liền đá rơi giầy, trực tiếp liền nhào lên nằm trên sofa lớn màu vàng nhạt ở phòng khách.

Giai Kỳ đi tới bên trái cô nói: "Hựu An, chồng của bạn một tháng kiếm được bao nhiêu?! Ở khu nhà cao cấp như vậy." Hựu An lắc đầu một cái: "Không biết." Giai Kỳ không khỏi chỉ chỉ cái trán của cô: "Bạn ngốc sao! Kết hôn mà còn không biết nắm chặt quyền kinh tế trong nhà, cẩn thận không chừng người đàn ông của bạn ra ngoài tìm tình nhân."

Hựu An lật người, vô cùng chắc chắn nói: "Chú Chu sẽ không đâu."

Giai Kỳ chợt cười: "Ui, ui, ui, mới vừa ngủ một đêm, lại tin tưởng như vậy." Nói xong, lại gần cô suy nghĩ hồi lâu, xấu xa nói: "Hựu An, tụi mình cũng là Khuê Mật rồi, tình cảm thân thiết, mình tin tưởng bạn không phải là loại người trọng sắc khinh bạn. Cho nên, thẳng thắn nói rõ, kỹ thuật của chú Chu nhà bạn thế nào? Mình nghe nói thể lực của quân nhân cực tốt, ai cũng là Kim Thương Bất Đảo (gậy vàng không ngã). Huống chi, chú Chu nhà bạn còn là lính đặc biệt, ngẫm lại cũng rất kích thích."

Hựu An liếc cô một cái: "Sao mình biết, tối ngày hôm qua mình ngủ quên trên xe lại đã là sáng sớm rồi......" Trong đầu chợt xẹt qua hình ảnh Chu Tự Hoành chạy bộ về, mồ hôi thấm ướt áo dính vào trên người anh, có thể rõ ràng nhìn thấy bắp thịt cơ bụng căng phồng cùng đường cong rõ ràng...... Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, lấy lại tinh thần mới phát hiện, Tề Giai Kỳ mở một đôi mắt to như chuông đồng, gương mặt cách cô chưa tới hai centimet.

Hựu An sợ hết hồn, đẩy cô ra: "Cái người này sao lại nhìn mình?" Tề Giai Kỳ nói: "Mình nhìn tiểu xử nữ thanh thuần nhà chúng ta, có phải đã bị con sói già chú Chu ngậm trong mồm tha đi gặm đến cả xương cũng không chừa rồi hay không."

Hựu An liếc cô một cái, đẩy Tề Giai Kỳ ra: "Mình đói bụng, làm cơm nhanh lên......" Đem Giai Kỳ không nói lời nào đẩy mạnh vào phòng bếp.

Tề Giai Kỳ nhìn một hồi, mở tủ lạnh ra, không khỏi lại than một tiếng: "Hựu An, mình không thể không nói, bạn thật gặp vận may nha. Chú Chu nhà bạn là một người đàn ông tốt trăm năm khó gặp."

Tề Giai Kỳ hiểu rõ Hựu An vô cùng, nha đầu này chính là kẻ ngu ngốc trong nấu nướng. Lúc đi học ăn ở nhà ăn, nghỉ thì về nhà cô, nếu không thì về nhà bà nội Hứa. Sau khi tốt nghiệp đại học, ra xã hội, lại cùng cô ở chung một chỗ, đến nay, số lần vào phòng bếp cũng đếm không đầy hai tay. Trình độ dừng lại ở tiêu chuẩn có thể nấu mỳ ăn liền. Trong tủ lạnh nhà cô ấy tràn đầy nguyên liệu nấu ăn cùng trái cây làm người ta thèm thuồng, khẳng định không phải do cô ấy mua.

Trong đầu Hựu An một chữ là ăn, hai chữ cũng là ăn. Hơn nữa, từng hộp giữ tươi được phân loại cẩn thận, có đem Hựu An nhét về rồi sinh ra một lần nữa cũng không thể được thế này.

Giai Kỳ lấy hộp giữ tươi chứa cherry ra, mở ra, bốc hai trái đút vào trong miệng Hựu An. Được người khác đút, Hựu An cũng rất biết đủ gật đầu: "Thật ra thì mình cũng cảm thấy như vậy."

Giai Kỳ không khỏi xì một tiếng bật cười, tùy tiện làm vài món ăn, dựa vào cửa sổ sát đất lớn ở phòng khách, trải hai tờ báo ra, cầm hai đệm dựa tới, hai người ngồi dưới đất.

Tề Giai Kỳ nhìn rượu trong tay Hựu An một chút, huýt sáo một hơi, rượu cao lương đặc biệt Kim Môn (Rượu cao lương đặc biệt Kim Môn 380 là “đệ nhất danh tửu đảo quý Đài Loan”), rượu tốt có tiền chưa chắc đã mua được. Liền bảo Hựu An mở ra, rót đầy ly, hai người bưng lên, Hựu An thở dài nói: "Lần trước uống rượu là chúc mừng thất tình, lúc này là mình kết hôn. Giai Kỳ, có lúc mình cảm thấy, cuộc sống giống như Yun-night Speed (Hán Việt là vân tiêu phi xa, nói cho dễ hiểu hơn là trò tàu lượn í ^^), vèo một cái là hết một vòng, cạn chén." Cụng một cái, ừng ực liền uống hết nửa ly.

Tề Giai Kỳ nghe cô nói, cũng có lý tưởng hào hùng, ngửa cổ cũng uống hết nửa ly...... Hai người vừa uống vừa trò chuyện, tán gẫu về những năm tháng xuân xanh trong quá khứ, những việc hoang đường hai người cùng nhau làm. Cuối cùng cầm một cây dưa chuột trong tay, xoay người rống lên, lạc điệu sai nhịp, không biết hát bài gì.

Bốn giờ rưỡi Chu Tự Hoành trở về, thật ra nhiệm vụ khẩn cấp chính là bắt bọn cướp đang giữ con tin. Nhiệm vụ cũng rất bình thường, nhưng nguy ở chỗ là trên người bọn cướp lại quấn thuốc nổ, địa điểm lại là nhà máy rượu, vừa không thể trực tiếp đánh gục, càng không thể không để ý tới an toàn của con tin. Trung Đội Trưởng không xử lý được, mới gọi điện thoại bảo Chu Tự Hoành trở về, thành công cứu con tin, bắt bọn cướp, đã đến bốn giờ. Chu Tự Hoành đem mọi chuyện đã giải quyết xong giao cho Đội trưởng, còn mình lái xe trở về nhà.

Chưa bao giờ nóng lòng trở về giống như bây giờ, vừa nghĩ tới trong nhà có cô vợ nhỏ chờ anh, Chu Tự Hoành liền hận không thể lập tức về nhà.

Vừa vào cửa, mùi rượu liền xông vào mũi, Chu Tự Hoành khẽ nhíu mày. Đèn lớn trong nhà sáng rực, trước cửa sổ sát đất chén bát ngổn ngang, một chai cao lương lớn rơi trên đất, hai nha đầu uống say một ở đông một ở tây nằm ngủ. Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, anh không có ở đây vợ anh thật muốn tạo phản.

Anh rón rén thu dọn sàn nhà, cầm thảm đắp lên cho bạn của Hựu An, đưa tay ôm lấy vợ mình vào phòng ngủ. Cởi quần áo rồi nhét cô vào trong chăn, tiểu nha đầu lầu bầu một tiếng chép chép miệng không động đậy.

Chu Tự Hoành cứ như vậy ngồi bên giường nhìn cô, Hựu An ngủ giống như trẻ nít ngây thơ, đáng yêu vô cùng. Chu Tự Hoành phát hiện, cứ như vậy nhìn cô cũng nhìn không ch

Khi ánh nắng mai nhuộm trên cửa sổ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ xuyên qua rơi trên mặt tiểu nha đầu, Hựu An mới tỉnh lại. Mở mắt ra liền nhìn thấy mặt của Chu Tự Hoành, khóe môi anh chứa đựng một nụ cười ấm áp, bình tĩnh nhìn cô: "Vợ ngủ ngon chứ, có phải nên cho ông xã một nụ hôn chào buổi sáng hay không......"

Lúc Hựu An còn mơ mơ màng màng, Chu Tự Hoành đã cúi đầu, hôn lên trên trán cô, lại không hôn một cái liền rời đi như trước kia, mà là từ trán lướt xuống, hôn chóp mũi, mắt...... của cô. Hựu An cảm giác cả người nóng ran giống như không phải là thân thể của cô, trái tim giống như bị hỏng, thịch thịch thịch như lập tức sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng Chu Tự Hoành hôn đến môi cô. Hựu An cảm thấy môi của mình đại khái đều run rẩy, loại khẩn trương này lại giống như hôn lần đầu tiên. Chu Tự Hoành hôn mang theo tính xâm lược không thể bỏ qua, bàn tay to của anh nắm cái ót cô, cố định đầu cô, lưỡi linh hoạt cạy ra răng môi, bá đạo xâm nhập, giống như Tướng quân dò xét lãnh địa của mình, không bỏ qua bất kỳ một góc nào.

Hựu An cảm giác mỗi một tấc không gian trong khoang miệng mình đều lắp đầy mùi vị của anh, bá đạo rồi lại đậm đà, đây là hương vị của Chu Tự Hoành.

Chu Tự Hoành hôn thật lâu, lâu đến nổi Hựu An cảm thấy môi và đầu lưỡi của mình đều tê tê, lỗ mũi đã hoàn toàn không thể cung cấp đủ không khí để hô hấp. Cô thiếu chút nữa cho là mình sẽ trở thành cô gái đầu tiên vì hôn mà hít thở không thông thì Chu Tự Hoành mới buông cô ra.

Sau khi buông cô ra, Chu Tự Hoành nói một câu, phải nói chính xác là trực tiếp ra lệnh thì đúng hơn: "Vợ à, anh cho là thời gian thích ứng đã rất nhiều. Cho nên, tối hôm nay anh muốn em chân chính thuộc về anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.