Sủng Hôn

Chương 20: Chương 20




Hựu An giận điên lên, dù khi còn bé cô bướng bỉnh không có giới hạn, ba cô cũng luyến tiếc không mắng cô, chứ đừng nói là đánh đòn, còn là cởi quần đánh đòn, loại khuất nhục này thực không thể chịu. Uất ức xen lẫn phẫn hận, cô hận không được cắn chết Chu Tự Hoành.

Hai chân đá mấy cái, căn bản là vô dụng, đôi tay khỏe mạnh của người đàn ông này vô cùng lớn, đè cô lại, căn bản cử động một chút cũng không nhúc nhích được. Thật sự không nhịn được nữa, Hựu An oa oa khóc lớn lên.

Chu Tự Hoành thật ra thì chỉ đánh hai cái, hơn nữa cũng không dùng nhiều lực. Trên mông nhỏ trắng như tuyết hiện ra dấu tay hồng hồng, anh liền đau lòng, cộng thêm cô dâu nhỏ vừa khóc, Chu Tự Hoành luống cuống tay chân, kéo Hựu An ôm lên, giơ tay vỗ về sau lưng cô, trấn an cô.

Hựu An một chút cũng không lĩnh tình, rốt cuộc có thể tự nhiên hoạt động, dùng cả tay chân liên tục đánh đá còn chưa giải hận, cúi đầu há mồm liền cắn lên bả vai Chu Tự Hoành, cắn một cái này thật hung ác, giống như muốn ăn sống thịt Chu Tự Hoành. Chu Tự Hoành không nói tiếng nào để cho cô phát tiết, biết cô nhóc uất ức, cách làm của mình xác thực không thỏa đáng, khiến mẹ con Lưu Kim Yến hiểu lầm, cô dâu nhỏ của anh gây sự với anh là đúng.

Hựu An cắn đến khi đau xót, mới thả ra, máu nhanh chóng nhuộm vải màu lụt thành màu lục đậm, mặc dù răng cắn trên bả vai nhỏ, nhưng có vẻ cũng rất đau.

Chu Tự Hoành vuốt vuốt trán cô: "Vợ, hả giận rồi chưa? Chưa hả giận, bả vai bên này của ông xã cũng để cho em cắn." Hựu An lấy mu bàn tay lau mặt một cái, hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.

Chu Tự Hoành thở dài nói: "Anh thật không nghĩ nhiều như vậy. Bất quá, em nói đúng, áy náy với Phùng Cương khiến anh không tự chủ được muốn bồi thường cho mẹ con Lưu Kim Yến, xem nhẹ việc giữa nam và nữ, dễ dàng đưa tới hiểu lầm, chứ đừng nói còn có đứa bé không hiểu chuyện."

Hựu An hừ một tiếng, nhất quyết không tha mà nói: "Ai biết trong lòng anh nghĩ thế nào, không chừng là do anh thích mập mờ như vậy, thích người ta dùng đôi mắt nhỏ khiến người trìu mến nhìn anh. Đàn ông không phải đều như vậy sao đã ăn trong bát, còn phải nhìn trong chậu."

Chu Tự Hoành không khỏi phì cười một tiếng: "Vợ à, vậy em ở trong bát hay ở trong chậu, hả?" Hựu An cực kỳ tức giận, co nắm tay nhỏ đập anh mấy cái, vừa đúng lại đấm lên bả vai của anh, Chu Tự Hoành nhỏ giọng rên lên một tiếng, nhéo gò má của vợ anh, nói: "Vợ, em thật muốn cắn chết chồng em sao! Nhanh, há miệng, để anh xem một chút coi răng có sao không?"

Hựu An né tránh tay của anh: "Nghiêm túc một chút, chớ giả vờ lung lạc, thành thật trả lời câu hỏi." Chu Tự Hoành nói: "Anh thừa nhận chuyện này chồng em làm rất kém, xem nhẹ cảm thụ của em. Anh đã suy nghĩ cẩn thận, suy cho cùng anh ra mặt giúp mẹ con Lưu Kim Yến thật không thích hợp, vừa đúng lúc anh được bạn thông báo khu nhà của mẹ Phùng phải phá bỏ, bà phải dời đi nơi khác. Dựa vào tình huống cụ thể và cần sự chăm sóc thích hợp của mẹ Phùng, anh đã tìm được căn hộ có ba phòng thuận tiện cho việc dọn đi, như vậy bà có thể ở cùng mẹ con Lưu Kim Yến, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Vợ à, anh bảo đảm, về sau sẽ không đi, nếu không thì sẽ mang vợ anh đi theo, tuyệt không đơn độc tiếp xúc với các nữ đồng chí, em hài lòng với biểu hiện của anh chứ."

Hựu An hít mũi một cái, suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn anh: "Vậy mới vừa rồi anh đánh em thì sao, đây chính là bạo lực trong hôn nhân, về sau tạo thành thói quen thì phải làm sao? Em cũng không đánh lại anh, chẳng phải là chờ bị đá

Chu Tự Hoành nói: "Anh chỉ đánh hai tát tay, mông nhỏ của em thịt dày, thực đau như vậy sao! Hay là để anh xoa xoa cho em, nếu thực sự không được, anh hôn......"

Mặt Hựu An đỏ lên, cắn môi không để ý tới anh, Chu Tự Hoành với miệng qua cắn môi của cô, nhỏ giọng nói: "Lại nói, em cắn anh thật ác, em nhìn đi......" Nói xong, kéo áo sơ mi, lộ ra hai hàng dấu răng thật sâu, vết máu cũng có chút khô, nhưng vẫn thật là sâu.

Hựu An nghiêng đầu sang chỗ khác nói lầm bầm: "Ai bảo anh đánh mông em?" Chu Tự Hoành ngước đầu hôn cái cằm nhỏ của cô: "Vợ, anh không đúng, anh sai rồi, vừa nghe em mở miệng ngậm miệng nói ly hôn, anh liền giận điên lên. Chuyện chưa có gì, em liền nói ly hôn, em cảm thấy chuyện này em làm đúng sao?"

Tính khí Hựu An bướng bỉnh đến chết, sẽ không nhận sai, huống chi mấy ngày nay bị nhiều uất ức như vậy: "Anh cũng được tiện nghi làm ba rồi, em nói ly hôn thì sao chứ?"

Chu Tự Hoành nói: "Tiện nghi làm ba gì chứ, chờ con gái nhỏ nhà chúng ta ra đời, anh mới làm ba. Vợ, bỏ qua cho anh được không, anh đánh em hai tát tay, em cắn anh một hớp, coi như huề nhau, được không?"

Hựu An hừ một tiếng: "Không thể huề nhau, sớm mai em cũng tìm người đàn ông mang theo đứa bé, ba ngày hai bữa đi chăm sóc lớn nhỏ nhà người ta......"

Cô nói còn chưa dứt lời, Chu Tự Hoành trừng mắt ngẩng đầu lên, sắc mặt tối đen: "Em dám, Hứa Hựu An, em dám vượt tường một chút thử xem, có tin anh giết chết gã đàn ông kia hay không......"

Hựu An nói: "Nhìn coi, nhìn coi, lộ ra vẻ mặt thật rồi kìa! Chú Chu, cùng một sự việc, đặt trên người anh thì được, đặt trên người em, anh lại đòi giết chết người ta. Nói như vậy, không phải em cũng nên giết chết mẹ con Lưu Kim Yến mới công bằng sao."

Chu Tự Hoành không nghĩ tới cô nhóc này gài bẫy anh, đây là đào hố cho anh nhảy. Chỉ là thay đổi vị trí mà suy nghĩ, trận này cô dâu nhỏ chịu uất ức thật đúng là không ít, anh phải dỗ dành thật tốt. Đưa tay sờ sờ mặt của vợ anh, hạ mình nói: "Vợ, anh cũng đã thừa nhận sai lầm, em tha thứ cho chồng em một lần được sao?"

Hựu An nghĩ tới vừa rồi anh còn đánh mông mình, đã cảm thấy tức giận khó chịu, cảm thấy không thể dễ dàng tha cho ông chồng này. Rõ ràng là mình làm sai, còn ngại cô mắng lời thô tục, càng nghĩ càng giận. Tay nhỏ bé bộp một cái, đẩy tay của anh ra, thân thể xoay qua bên cạnh, ngồi vào một bên, nhìn khoảng cách của hai người, còn hơi quá gần, lại nhích tới đầu kia của ghế sofa, nghiêng đầu không để ý tới anh.

Chu Tự Hoành lại mặt dày mày dạn sáp tới gần: "Vợ, em coi thái độ nhận sai của chồng em tốt như vậy, có phải nên giơ tay đánh khẽ, bỏ qua cho chồng em hay không!"

Hứa Hựu An đẩy anh ra: "Ít lôi kéo lung lạc đi, vừa rồi anh đánh em cũng rất có tinh thần đấy?" Chu Tự Hoành không có cách nào, nói: "Vậy em nói xem, thế nào mới được."

Con ngươi của Hựu An xoay chuyển, rốt cuộc quay đầu lại quan sát hai mắt anh nói: "Muốn em tha thứ cho anh cũng không khó, em sợ anh ra tay một lần, về sau liền tạo thành thói quen, cho nên em muốn lập gia quy."

Chu Tự Hoành ngạc nhiên: "Gia quy? Gia quy gì?" Hựu An nói: "Dù sao chính là gia quy, em lập, anh tuân theo." Chu Tự Hoành thấy cô nhếch môi, tròng mắt đảo quanh, vô cùng yêu thích, với miệng qua muốn hôn, bị Hựu An đưa tay ngăn trên miệng anh: "Vấn đề chưa giải quyết, không cho chạm vào em."

Chu Tự Hoành bị cô dâu nhỏ níu quai hàm, hôn xuống tay vợ anh, vô cùng thoải mái đồng ý với cô: "Được, được, vợ anh nói sao thì nghe vậy, ai bảo vợ anh là Đại Bảo Bối nhà chúng ta chứ, gia quy thì gia quy."

Hựu An nghiêng nghiêng đầu nháy nháy mắt, nói: "Trong bộ đội của anh, nếu lính cấp dưới phạm lỗi, anh xử lý thế nào?" Chu Tự Hoành nói: "Đá mấy cái, chạy vũ trang 50 cây số, về phải viết 5000 chữ tự kiểm khắc sâu." Mới vừa nói xong, Chu Tự Hoành đã cảm thấy, anh lại bị vợ anh đào hố.

Quả nhiên Hựu An gật đầu một cái: "Đã như vậy, anh nhất định có nhiều kinh nghiệm. Với lỗi này, anh cũng viết 5000 chữ tự kiểm cho em! Phải khắc sâu, phải nhận rõ sai lầm của mình, nếu không, em sợ anh không nhớ được. Anh ngồi đây mà viết, em vào trong lập gia quy

Nói xong, liền đứng lên, Chu Tự Hoành duỗi cánh tay dài ôm lấy hông của vợ anh: "Vợ, có thể tha thứ hay không, sáng mai anh sẽ viết, gia quy sáng mai em cũng hãy lập. Nhiều ngày anh không có gì kia rồi, ông xã nhỏ nhà em cũng sắp nghẹn điên rồi, không tin, em sờ sờ......" Nói xong, cầm tay nhỏ bé của Hựu An đặt lên trên đũng quần của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ bừng, hất anh ra thật nhanh: "Đừng đùa giỡn lưu manh, nếu hôm nay tự kiểm của anh không được thông qua, anh liền ngủ trên ghế sofa, nếu không thì đến phòng khách." Quẳng xuống mấy lời, lắc lắc thân thể nhỏ bé vào trong nhà, đóng cửa, khóa chốt.

Chu Tự Hoành buồn bực khỏi phải nói, thật không suy nghĩ cẩn thận, không phải mình chỉ đánh hai tát tay sao, sao lại phải viết tự kiểm. Nhìn cửa phòng ngủ một chút, cân nhắc tình cảnh của mình cùng hậu quả khi xông vào một chút. Mặc dù một cánh cửa không ngăn được anh, nhưng với tính tình của vợ anh, nếu thật hục hặc với anh, phúc lợi về sau cũng đều bị nhỡ.

Chu Tự Hoành cân nhắc được mất, cuối cùng vẫn là đàng hoàng tìm giấy bút, ngồi dưới đất, ở bên bàn trà vắt hết óc viết tự kiểm. Cho dù như thế nào tối hôm nay cũng phải lên giường với vợ, anh cũng không muốn ngủ trên sofa.

Qua nửa ngày, Hựu An len lén hé một khe cửa nhìn ra phía ngoài, thấy Chu Tự Hoành ngồi dưới đất viết tự kiểm, không khỏi cười trộm một chút. Ôm laptop nhảy lên trên giường, lục lọi trên mạng nửa ngày, vừa khổ công suy nghĩ mấy phương pháp trừng phạt hữu hiệu nhằm vào Chu Tự Hoành, mới vừa chuẩn bị xong, đã nghe thấy tiếng gõ cửa: "Vợ, tự kiểm viết xong rồi."

Hựu An đóng laptop nhảy xuống giường, vừa mới mở cửa ra, Chu Tự Hoành liền ôm lấy cô đặt lên trên cửa, cúi đầu liền ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, liều mạng ra sức mà hôn, gặm cắn, hút mạnh...... Bàn tay to cũng vô cùng xấu xa thăm dò vào dưới váy của cô, hận không được đi thẳng vào chỗ chính. Cái lão Sắc Quỷ này! Hựu An nghĩ tới liền giận dữ, giãy giụa nửa ngày mới đẩy được anh ra, vuốt ngực khò khè thở gấp: "Chu Tự Hoành, mới vừa rồi em nói như thế nào, bây giờ anh liền bắt đầu không thành thật rồi."

Chu Tự Hoành bị cô dâu nhỏ - vẻ gấp gáp, hơi thở nặng nề - trêu chọc từng dòng từng dòng ‘tà hỏa’ trong lòng tràn ra hận không được trực tiếp đem cô dâu nhỏ của anh ấn trên mặt đất mà làm, mắt hơi híp một cái. Thấy anh như thế, Hựu An cũng biết đây là thẹn quá thành giận, thật nhanh chạy vào phòng khách, ôm laptop chỉ vào anh nói: "Chú Chu, nếu anh nói lời mà không giữ lời, sau này làm sao em có thể tin tưởng anh."

Chu Tự Hoành bị tư thế của cô chọc cười, suy nghĩ một chút, dù sao cũng là thịt trong chén của mình, ăn sớm hay muộn đều như nhau. Hiện tại cô nhóc này đang đắc chí, để cô đắc chí đủ, đợi lát nữa sẽ thấy mình dọn dẹp cô ra sao.

Nghĩ đến chỗ này, Chu Tự Hoành thỏa hiệp nói: "Được, được, anh nói chuyện giữ lời, tự kiểm anh cũng đã viết, gia quy em đã lập xong chưa? Lập xong rồi thì anh ký là được mà."

Hựu An nói: "Anh ở đây chờ em." Nói xong liền chạy vào thư phòng, đóng cửa lại, lại mở ra, ghé đầu ra ngoài, nhìn dáo dác. Chu Tự Hoành nhìn mà không khỏi buồn cười.

Chỉ chốc lát sau, cô cầm một tờ giấy ra ngoài đưa cho Chu Tự Hoành: "Anh đọc cho kỹ, sau khi ký tên thì phải theo đó mà thi hành, có chế độ trừng phạt đấy!"

Chu Tự Hoành liếc ngang một lần, cười hì hì vui vẻ: "Vợ à, gia quy này chỉ nhằm vào anh à, còn với em thì một điều cũng không có." Hựu An già mồm ác lẽ phải nói: "Ai bảo anh phạm sai lầm, thế nào, không vui sao!"

Chu Tự Hoành vội vàng nói: "Vui, vui mà! Chỉ là, cái này quả thật so với 21 điều nhục nước mất chủ quyền còn hà khắc hơn. Vợ à, mức độ trừng phạt này có phải hơi nặng hay không!"

Hựu An ghé đầu nhìn chỗ Chu Tự Hoành chỉ vào một chút: "Phạm vào bất kỳ một điều nào, tình tiết nhẹ thì phạt ngủ phòng khách hai ngày, nặng thì một tháng." Chu Tự Hoành rất uất ức nói: "Vợ à, chế độ thưởng phạt có phải nên công bằng hợp lý hay không, mức độ trừng phạt cùng tưởng thưởng sao lại không tương xứng thế này!"

Hựu An nói: "Em cảm thấy rất tương xứng." Chu Tự Hoành xấu bụng nói: "Vợ à, gia quy hà khắc thế này, nếu chồng em đều tuân thủ hết, có phải cũng nên khích lệ một chút hay không, tỷ như......" Vừa nói, vừa tiến tới bên tai vợ anh nhỏ giọng nói: "Hôn ông xã nhỏ nhà em......"

Mặt Hựu An đỏ lên đẩy anh ra: "Em không hôn, bẩn muốn chết." Chu Tự Hoành không khỏi vui vẻ nói: "Vợ, mỗi lần anh hôn nơi đó của em, em lại đẹp vô cùng......" Hựu An vội vàng che cái miệng của anh, đỏ mặt quát lên: "Không cho nói, rốt cuộc anh có ký hay không?"

Chu Tự Hoành kéo tay nhỏ bé của cô xuống liếm mấy cái, nói: "Ký, ký, dù là nhục nước mất chủ quyền hơn nữa, chồng em cũng ký." Nói xong, cầm bút lên soàn soạt soàn soạt ký tên của mình: "Chu Tự Hoành."

Tác giả có lời muốn nói: các mỹ nữ, tôi viết cái gì, mà các cô lại kích động như thế, 囧 a a a a!!! Đây là sủng văn nha, tôi cảm thấy thực sủng à a a!!!

Hựu An cầm gia quy mới ra lò, chưa kịp vui mừng về thành quả thắng lợi của mình, thì đã bị Chu Tự Hoành đè trên ghế sofa, miệng rộng gặm lấy, vén váy của Hựu An lên đẩy tới thắt lưng, lưu loát cởi quần của mình, ngay cả quần lót của Hựu An cũng không kịp xé ra, trực tiếp đâm vào...... Á...... Ừ...... Cái loại ấm áp đã lâu không có đó nhanh chóng khiến hai người cùng rên rỉ......

Bàn tay thò ra sau lưng cô dâu nhỏ kéo khóa kéo phía sau ra, cái váy voan trong nháy mắt chảy xuống, lộ ra bộ ngực cao vút bên trong, trắng nõn non mềm mê người, một thân da mịn thịt mềm của vợ anh thật khiến người yêu thích......

Đẩy khóa áo lót, bên trong nhảy ra, phấn hồng, tuyết trắng, vô cùng mê người...... Chu Tự Hoành há mồm ngậm chặt bú mút nửa ngày, hút đến khi Hựu An rên rỉ, thân thể không tự chủ được bắt đầu co rúc từng hồi...... Chu Tự Hoành rên một tiếng, dục vọng đâm rồi lại đâm vào: "Vợ nhớ anh rồi, cái miệng nhỏ bên trong của em mở ra hút thật chặt. A...... Muốn bẻ gãy chồng em sao! Ừ......" Độc ác đâm mạnh mấy cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ bừng, người đàn ông này cùng vẻ ngoài hoàn toàn là hai người, hơn nữa vào lúc làm, miệng sẽ không lúc nào ngừng, không cắn cô, gặm cô, hôn cô, chính là nói không dứt mấy lời hạ lưu này. Da mặt Hựu An mỏng không thể sánh được với ông chồng Chu Tự Hoành này, bình thường chỉ cắn môi rầm rì. Chẳng qua hiển nhiên Chu Tự Hoành không hề vừa lòng phản ứng trăm lần như một của vợ anh.

Hơn nữa mới vừa rồi bị cô dâu nhỏ chiếm thượng phong, chỉ bằng vẻ đắc chí nhiệt tình của cô, Chu Tự Hoành cũng không thể dễ dàng tha cho cô. Che kín môi cô, trên dưới nhanh chóng ra vào vài chục cái, tần số càng nhanh, Hựu An rên rỉ trong cổ họng, tiếng sau mềm mại hơn tiếng trước......

Chu Tự Hoành hiểu rất rõ thân thể của cô, còn hiểu hơn chính cô, muốn dọn dẹp cô quả thật dễ như trở bàn tay. Hựu An cảm giác mình sắp đến thời điểm, Chu Tự Hoành đột nhiên ngừng, cũng không phải là bất động, mà không nhanh kh

ng chậm cọ xát. Vật cứng nhiệt tình ma sát, giống như dùng một cây dao cùn từng nhát từng nhát mà cắt thịt.

Trong lòng Hựu An có luồng ‘tà hỏa’ không kềm giữ được, muốn chống lại cũng không được, khô nóng khiến cả người cô bứt rứt không yên, vô cùng khổ sở. Cô duỗi cánh tay vòng qua cổ Chu Tự Hoành, thân thể chủ động cọ xát dưới thân anh, eo nhỏ phối hợp với cử động của anh, dáng vẻ yêu mị lại mê người, trêu chọc dục vọng của Chu Tự Hoành thiêu đốt ra ngoài, nhưng anh vẫn kiên trì nhịn xuống, chính là không thuận theo cô......

Hựu An bắt đầu nóng nảy, mở mắt ra liền rơi vào trong ánh mắt của Chu Tự Hoành. Ánh mắt Chu Tự Hoành có chút khiến người phải sợ, đáy mắt toát ra một ngọn lửa giống như lúc nào, chỗ nào cũng có thể thiêu hủy cô hoàn toàn. Chu Tự Hoành né được cái miệng nhỏ cô đưa lên lấy lòng, dọc theo cổ của cô gặm xuống, hôn xuống, cắn xuống......

Hô hấp của Hựu An càng thêm dồn dập, mạch máu bên gáy cũng tuôn ra gân xanh, nhảy thình thịch, anh gặm khiến cả người cô khổ sở: "Chú Chu, ừ, chú Chu......" Cô mềm mại từng tiếng từng tiếng van xin anh......

Môi Chu Tự Hoành cắn một cái trên lỗ tai cô, thở gấp nói: "Nói, sau này còn dám nói ly hôn với anh không, hả? Cô nhóc chết tiệt này, em phản rồi, dám nói ly hôn......" Dục vọng cọ xát ở bên ngoài của cô, cố chấp muốn có câu trả lời: "Vợ, nói chuyện, nói xong, anh liền cho em, bằng không, hôm nay cả hai ta cứ như vậy mà hao tổn."

Hựu An tứcchịu được, ông chồng này quả thật là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đoán chừng là ghi hận vừa rồi bắt anh ký gia quy nè, lúc này liền ‘công báo tư thù’. Cô muốn đẩy anh ra, lại thấy ánh lửa trong mắt như muốn thiêu sống cô, cuối cùng vẫn không chịu nổi, lí nhí thốt lên hai tiếng: "Không dám, không dám...... A......"

Chu Tự Hoành hung hăng đẩy vào, đẩy thật mạnh, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, khiến tiếng rầm rì của Hựu An bay mất. Rất nhanh, một luồng khí nóng trong cơ thể dồn dập xông ra, trước mắt trắng bệch, toàn thân giống như bị rút gân cốt, mềm nhũn xuống. Trong dư vận co rút không ngừng, cơ thể mềm yếu mới phát hiện, Chu Tự Hoành không có chút dấu hiệu mềm đi nào.

Một chút hơi sức Hựu An cũng chống đỡ không nổi, nhắm mắt lại, không có ý định để ý tới anh. Chu Tự Hoành nhìn cô như vậy, cúi đầu hung hăng cắn một cái lên khóe miệng mềm mại, Hựu An đau mà mở mắt ra, Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, cơ thể của em đẹp không thể tả, ông xã nhỏ của em còn kích động này......"

Hựu An nhỏ giọng làm nũng cầu xin anh: "Chú Chu, người ta mệt mỏi, muốn ngủ......" Chu Tự Hoành cười: "Vợ à, em ngủ thì cứ ngủ, anh dày vò kệ anh”. Nói xong, hai cánh tay cắm vào khuỷu chân của cô chống lên thật cao. Cả người cô dâu nhỏ mềm mại giống như không có xương, hai cái chân trắng mịn gác trên cánh tay, theo tần số cử động của anh mà rung động, rất câu hồn, khiến cho động tác của Chu Tự Hoành càng thêm hung ác. Bàn tay to mở ra, bắt được cái mông của cô dâu nhỏ, từng phát từng phát đẩy vào, vừa sâu vừa mạnh.

Hựu An không khỏi trợn mắt một cái, ông chồng này nói để cho cô ngủ. Anh như vậy cô có thể ngủ được ư! Chu Tự Hoành đâm vài chục cái vẫn chưa đã ghiền, từ trên ghế sofa đứng xuống đất, đem hai chân cô dâu nhỏ vòng ngang hông mình, bắt đầu công kích thật nhanh, công kích hơn chục cái, lại đem cô dâu nhỏ lật qua, túm một cẳng chân của cô lên, từ phía sau đẩy vào.

Hựu An cảm thấy mình sắp bị ông chồng già này phá hủy. Kỳ thực tính ra cũng đã bốn ngày không làm, anh bận hoàn thành chuyện trong bộ đội, lại bận việc mẹ con Lưu Kim Yến. Mỗi ngày, lúc trở về đều đã muộn, cô đã sớm ngủ, đã nhiều lần anh muốn sáp tới gần, mưu đồ bất chính, đều bị Hựu An nghiêm nghị cự tuyệt. Tâm lý Hựu An không thoải mái, sao còn có tâm tư làm cái này.

Mặc dù nói ly hôn cũng chỉ là tức giận nhất thời, nhưng nếu như nh ngày như trước còn kéo dài nữa, Hựu An cảm thấy chuyện ly hôn cũng sẽ không xa.

Mới bốn ngày mà người đàn ông này giống như đói bụng bốn năm, hơn nữa thể lực quá tốt, tựa như uống thuốc kích thích. Hựu An không biết bọn họ giằng co bao lâu, chỉ nhớ, sau khi dày vò đến cùng trên ghế sofa, cô rất không có tiền đồ ngất đi. Sau đó, lúc tỉnh lại, thân thể vẫn còn kịch liệt đung đưa, địa điểm đã từ ghế sofa chuyển đến trên giường trong phòng ngủ. Lúc Hựu An cảm giác mình sắp bị người đàn ông bóp vụn, vụn thành từng mảnh, sau vô số lần giằng co, rốt cuộc anh cũng gầm nhẹ, làm xong.

Tiền gần lên hôn mắt cô, mũi cô, miệng nhỏ của cô, hôn cả cổ, cằm, xương quai xanh, bụng...... của cô. Dù sao cả người đều bị người đàn ông này hôn một lần, giống như tắm nước miếng. Một ít hơi sức Hựu An thật cũng không còn, cả hơi sức cử động đầu ngón tay cũng thiếu, nhắm mắt lại mặc kệ anh.

Chu Tự Hoành hôn đủ vốn, mới ôm cô đi tắm. Sau khi dọn dẹp lưu loát xong, nằm xuống, Hựu An đã khốn đốn đến nổi không thể mở mắt, trước khi ngủ mất, nhớ là bên ngoài cửa sổ trời cũng sụp tối.

Ngủ thẳng một giấc tới mười giờ tối mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Chu Tự Hoành đứng ở trước cửa sổ gọi điện thoại, chỉ mặc quần short lính, trần nửa người trên, đường cong kiên cố hoàn mỹ bày biện ra dưới ánh đèn trên tường, giống như pho tượng Davy, tràn đầy sức lực và hoàn mỹ.

Ước chừng ý thức được sau lưng có động tĩnh, Chu Tự Hoành quay đầu lại cười cười, nhanh chóng nói vào điện thoại: "Như vậy nhé, tôi bảo tiểu Triệu trong đội qua một chuyến. Cô ấy là quân y, bạn học của cô ấy là chủ nhiệm khoa Huyết học, tương đối chuyên nghiệp. Tôi có nhiệm vụ quan trọng trong đội không đi được, cứ vậy trước đi."

Chu Tự Hoành đặt điện thoại xuống, lại gần, chùn chụt hôn một cái: "Vợ, em tỉnh rồi, em xem anh có ngoan không, Lưu Kim Yến gọi điện thoại, anh bảo tiểu Triệu trong đội qua, anh ở nhà với vợ anh."

Hựu An hừ một tiếng, nói: "Cái này là trước mặt em, sau lưng em anh đi đâu làm sao em biết?" Chu Tự Hoành không có cách chỉ một cái lên cái mũi nhỏ nhọn của cô: "Cô nhóc, lỗi chồng em cũng đã nhận, tự kiểm cũng đã viết, gia quy cũng đã ký, em còn muốn thế nào, chẳng lẽ bắt chồng của em quỳ bàn giặt đồ, em mới hết giận sao!"

Hựu An bĩu môi: "Quỳ bàn giặt đồ là còn có lợi cho anh, phải bắt anh quỳ bàn chông. Hôm nào em phải mua một cái, đặt ở cửa, nếu anh lại phạm sai, lần sau sẽ bắt quỳ ở cửa ra vào, không cho vào nhà."

Chu Tự Hoành cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô một hớp: "Cô nhóc không có lương tâm, rời giường đi! Cơm cũng làm xong rồi, cả ngày em chưa ăn gì, sau này bị ốm, không phải anh lại đau lòng sao."

Hựu An nói: "Đừng nịnh bợ! Chú Chu, em nghiêm trọng cảnh cáo anh, lúc này nể tình anh sai phạm lần đầu, lại là vô tình mắc phải, em đại nhân đại lượng tha thứ cho anh một lần. Nhưng mà, hiện tại anh cũng biết Lưu Kim Yến đối với anh không đơn thuần. Nếu như anh lại cận kề cô ta, em thật sự rất bài xích, em hận điều này nhất, càng không thể chịu đựng được."

Trong lòng Chu Tự Hoành cũng biết, từ việc chín năm Hựu An cũng không tha thứ cho mẹ cô là có thể nhìn ra. Cô nhóc này hễ cố chấp là không nhận người thân, với mình thật coi là đã rất tha thứ rồi, bất quá tính chất việc của mình và mẹ cô không giống nhau!

Đối với tâm tư của Lưu Kim Yến, Chu Tự Hoành thật không thể giải thích được vì sao, cũng không biết cô ta nghĩ thế nào. Nếu như cô ta không phải là vợ sắp cưới của Phùng Cương, Chu Tự Hoành tuyệt sẽ không nhìn cô ta một cái. Đúng, Lưu Kim Yến thật xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp rất nhiều. Người duy nhất khiến anh không nhịn mà muốn có được, muốn ôm vào lòng mà yêu thương cũng chỉ có vợ anh. Phụ nữ đều ghen tỵ, trong nhà có bình dấm chua nhỏ như vậy, xem ra sau này mình thực sự phải chú ý một chút, nếu không tại sao mà chết cũng không biết.

Lưu Kim Yến cắn cắn môi để điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu, thấy mẹ Phùng đứng ở cửa nhìn cô. Mẹ Phùng đi tới ngồi bên cạnh cô thở dài nói: "Ban đầu lúc thằng Cương chết, các con còn chưa đăng ký, mẹ đã nói con còn trẻ, đừng để đứa bé liên lụy đến cả đời của con. Lúc đầu con cũng đã nghĩ thông, nói không cần đứa bé này, sau đó lại nhất định phải sanh ra. Kim Yến, ở đây không có người ngoài, chỉ có hai mẹ con mình, không cần phải che giấu. Mẹ biết rõ tính khí thằng Cương không tốt, hai tháng trước khi chết, hai người các con vì chuyện nhà cửa mà gây gổ. Không phải là không cho các con mua nhà mới, mà thật không có tiền. Cha của thằng Cương chết sớm, mẹ một mình nuôi nó lớn lên, cũng không tích lũy được nhiều tiền. Mua căn nhà nhỏ cho các con còn phải đi vay, lúc con muốn mua nhà, chúng ta thật sự không mua nổi. Thằng Cương chết rồi, mặc dù mẹ rất khổ sở, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút, nói không chừng đối với con là chuyện tốt. Con trẻ tuổi xinh đẹp, sẽ tìm được một người đàn ông mà gả, nói không chừng còn tốt hơn. Mẹ thật sự không nghĩ con nhất định phải sanh Yến Tử cho bằng được. Yến Tử là cháu nội của mẹ, đương nhiên mẹ hi vọng con bé thật tốt. Nhưng người sống phải có lương tâm, con xem con dạy đứa bé những lời đó, còn ra cái thể thống gì. Tâm tư đó của con, vẫn nên sớm kiềm chế! Đừng nói Tự Hoành đã kết hôn rồi, Hựu An lại là cô gái tốt; cho dù cậu ta chưa kết hôn, con và cậu ta cũng không hợp. Người sống ở đời, quan trọng nhất là phải tự lượng sức mình, chuyện với không tới thì đừng nghĩ nữa, có nghĩ cũng bằng không. Mẹ vẫn nói câu đó, nếu con muốn đi bước nữa, hiện tại cũng không muộn. Nếu ngại Yến Tử là một gánh nặng, thì để lại chỗ mẹ. Tuy mẹ có bệnh, nhưng cũng không đến nỗi không nhúc nhích được, còn có thể chịu đựng sống thêm vài chục năm nữa, đến lúc đó Yến Tử cũng đã lớn. Con đừng chậm trễ, tuổi con còn quá trẻ, phí hoài như vậy không nên. Nghe mẹ nói một câu, đừng tìm Tự Hoành nữa, có thể giúp hay không người ta đều giúp rồi! Phụ nữ chúng ta, mặc dù không dễ sống, nhưng cũng phải giữ một chút thể diện! Con tự suy nghĩ thật kỹ, mẹ ra ngoài đây."

Lưu Kim Yến nghe mẹ Phùng nói mà vẻ mặt khó dò. Trước kia lúc cùng anh Cương tìm hiểu, mẹ anh Cương đã không đồng ý. Lúc ấy cô chỉ muốn một người ngoại ngoại tỉnh như mình có thể trở thành cư dân của thành phố này, trừ anh Cương cũng không còn lựa chọn nào khác. Sau khi anh Cương chết, trong phút chốc cô nhìn thấy Chu Tự Hoành, mới biết được, trên cõi đời này còn có người đàn ông tốt như vậy.

Chỉ là, Lưu Kim Yến là một người thông minh. Hôm nay Chu Tự Hoành quẳng xuống một lời, cùng với vừa rồi sau khi cô thử gọi điện thoại thăm dò, phản ứng của anh, Lưu Kim Yến rất rõ ràng. Một ít ý nghĩ làm trò ban đầu của mình không còn giá trị, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lời mẹ Phùng nói. Tình cảnh của mình bây giờ, nếu như Chu Tự Hoành đã mặc kệ, cô cũng chỉ có thể nghĩ cách khác. Mình bây giờ vẫn chưa tới 30, thật không thể cứ như vậy mà uổng phí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.