Sủng Hôn

Chương 27: Chương 27




Xét đến cùng thì cô vẫn còn là cô nhóc chưa lớn, bất quá, Giang Đông vẫn hi vọng cô phát tiết ra. So với Hựu An mà anh biết, thì đây không phải là cô. Cô là một cô nhóc chỉ mới 25 tuổi, không phải bọn họ đã bắt cô thừa nhận quá nhiều điều hay sao.

Trong lòng Giang Đông vừa đau vừa xót, giang cánh tay muốn ôm cô vào trong ngực, lại không khỏi chần chờ, như vậy có phải rất thái quá hay không, tay Giang Đông giơ ở giữa không trung thật lâu, cuối cùng chán nản bỏ xuống.

Hựu An khóc, cô có cảm giác không còn ý nghĩa gì nữa, cô khóc của cô, đừng nói là khuyên, ngay cả ý tứ tránh đi Giang Đông cũng không hiểu, cứ như vậy nhìn cô khóc. Càng khóc, Hựu An càng không khóc nổi nữa. Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, dù có khóc bao nhiêu đi nữa, ông chồng nhà cô cũng sẽ không đến dỗ cô, lại càng không có người đau lòng. Người thương cô, dỗ cô đều đã chết hết, đầu tiên là ba, sau đó là Chu Tự Hoành.

Hựu An chùi nước mắt, quay người lại, rầm một tiếng đóng sầm cửa, nhào lên trên giường, cô cảm thấy rất lạnh. Dù hơi ấm đầy đủ, nhưng cô vẫn cảm giác lạnh đến thấu xương, nhưng cô cũng ngủ, hơn nữa còn nằm mơ. Cô mơ thấy Chu Tự Hoành trở về, hôn đôi mắt hồng hồng của cô, đau lòng hỏi cô: "Vợ, ai khi dễ em?"

Giang Đông nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đứng ở bên giường nhìn cô thật lâu. Rốt cuộc cô cũng ngủ thiếp đi, thân mình nho nhỏ chui vào trong chăn thật dầy, chỉ lộ một khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài, sắc mặt hơi tái, mắt nhắm lại, lông mi mềm nhẹ cong lên dưới ánh sáng nhẹ nhàng của chiếc đèn trên tường, lóe ra tia óng ánh như đầm nước, nước mắt hỗn loạn chảy xuống theo hai má, cái miệng nhỏ nhắn uất ức mím lại, còn có chút nghẹn ngào co rúm, như đứa bé bị uất ức, có vài sợi tóc nghịch ngợm dính trên gò má.

Giang Đông khẽ khom lưng, nhẹ nhàng vén tóc ra, ngón tay lơ đãng xẹt qua đôi môi mềm mại của cô, như chạm phải điện, thu tay lại, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Anh không khỏi khẽ cười khổ, định lực của mình cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hựu An là bị cảm giác mềm mại ướt át trên mặt làm tỉnh, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mèo của Hoành Hoành. Hoành Hoành nằm trên gối bên cạnh cô, đưa đầu lưỡi gai gai ướt mềm từng phát từng phát liếm mặt của cô, liếm xuống, kêu meo meo một tiếng, giống như tố cáo cái gì.

Mấy món ăn buồn nôn lần trước, hình như dọa sợ Hoành Hoành, mấy ngày lin nó đều không ăn gì, cũng không đi đâu, chỉ núp trong ổ mèo. Hựu An phải bắt nó đến bệnh viện thú y để nhập viện trị liệu. Gần đây cuộc sống của cô không có tình yêu, sao còn có thể nhìn đến nóthấy nó, mới nhớ là đã quên đón nó về.

Nghĩ đến một nhà ba người, lại thiếu một người, hốc mắt không khỏi nóng lên, gãi gãi cái cằm mềm mại như nhung của nó: "Hoành Hoành, ba con bỏ lại hai mẹ con chúng ta, về sau chỉ còn lại con và mẹ nương tựa lẫn nhau mà sống, làm thế nào bây giờ?" "Meo meo......" Mèo con kêu một tiếng, vươn đầu lưỡi liếm nước mắt của cô.

Cửa phòng ngủ từ bên ngoài đẩy ra, Giang Đông vừa tiến đến liền nhìn thấy Mèo con vừa hôn vừa liếm trên mặt Hựu An, bước mấy bước tới xách sau cổ nó, meo meo...... Meo meo...... Mèo con kêu vô cùng thê thảm, mắt trông mong nhìn Hựu An.

Hựu An vội vàng nói: "Anh buông nó ra, làm vậy nó không thoải mái." Giang Đông nhìn nhìn mèo con, nghiêm túc nói: "Em có biết trên người nó có bao nhiêu vi khuẩn không?" Đi đến cạnh cửa, trực tiếp ném Hoành Hoành ra ngoài, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

Hựu An ngạc nhiên, chợt nhớ tới, dường như ông chồng nhà cô cũng không thích Hoành Hoành. Chỉ cần Chu Tự Hoành về nhà, tiểu tử này liền biết nhìn ánh mắt mà núp trong ổ mèo, ngay cả cái đầu cũng không dám lộ ra, sắc mặt Hựu An không khỏi tối sầm lại.

Giang Đông nhìn đồng hồ một chút: "Đã tám giờ, cho dù không đi làm, làm việc và nghỉ ngơi cũng nên duy trì quy luật. Cho em mười phút rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm." Nói xong, không đợi Hựu An phản ứng xoay người đi ra ngoài.

Thật ra, một chút Hựu An cũng không hiểu, tại sao mình lại cùng Giang Đông chạy tới dưới một mái nhà. Nếu như có thể, cô hận cả đời này cũng không có tiếp xúc với anh, nhưng người đàn ông này lại cố tình thích xen vào việc của người khác, nhất là mấy việc đâu đâu của cô.

Hựu An xin nghỉ, cô không muốn đi làm, không muốn giao tiếp với người khác. Cô cảm thấy, cuộc sống của mình từ khoảnh khắc Chu Tự Hoành chết đi, như ấn ký trên bức tranh (tranh vẽ xong sẽ có ký hiệu của tác giả ~ dấu chấm hết). Nhưng cô cũng không có dũng khí tự sát lần nữa, cô cảm thấy, Giang Đông nói rất đúng, chỉ sợ cô chết đi cũng không gặp được ông chồng nhà cô.

Hựu An rửa mặt xong xuống lầu, nhìn thấy bóng lưng bận rộn trong phòng bếp, có chút hoảng hốt. Cảnh tượng quen thuộc này khiến cô sinh ra ảo giác, cô không tự chủ đi tới, đứng bên ngoài phòng bếp, kinh ngạc nhìn bóng lưng Giang Đông mà ngẩn người.

Giang Đông mặc quần lính, trên người cũng là áo sơ mi quân trang, tay áo sơ mi vén đến khủy tay. Từ góc độ của Hựu An, có thể nhìn thấy gần nửa phần thân khi anh nghiêng người, cổ áo mở ra mấy nút, nới lỏng, có mấy phần tuỳ ý lười biếng khi ở nhà. Độ dài của tóc cũng giống nhau, thậm chí đến cả độ cao cùng vóc người cũng giống nhau, đứng trong phòng bếp, cùng hình ảnh trong đầu Hựu An gần như hoàn toàn trùng khớp.

Giang Đông múc cháo đổ vào trong bát lớn, quay đầu lại liền phát hiện, Hựu An đang thẳng tắp nhìn mình, trong đôi mắt to sưng đỏ giống như có ánh nước. Giang Đông âm thầm thở dài, giờ anh mới biết, thì ra cô nhóc này lại thích khóc như vậy. Ở trước mặt anh Hựu An quật cường cứng rắn giống như một bức tường đục ra từ đá, chắn tất cả ý tốt của anh ở ngoài.

Hiển nhiên, trước mặt Chu Tự Hoành cô không giống như vậy, là cô gái nhỏ mềm mại, yếu ớt, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt này, khiến Giang Đông vừa buồn bực vừa chua xót.

Giang Đông đưa bát cháo cho cô, ồm ồm ra lệnh: "Bưng cái này lên bàn." Hựu An máy móc nhận lấy bát, có chút kinh hồn bạc vía xoay người, vừa mới đi tới bàn ăn, liền trượt tay, một bát cháo to ‘xoảng’ một tiếng, vỡ trên mặt đất.

Giang Đông sợ hết hồn, vội vàng xông tới, duỗi tay ôm cô lên bàn, nhanh chóng kéo tất của cô xuống, trên lưng bàn chân có một mảng lớn hồng hồng do bị bỏng, chỗ khác thì không sao.

Mặt Giang Đông đen lại hỏi cô: "Hòm thuốc ở đâu?" Hựu An lắc đầu một cái: "Mấy thứ này đều do Tự Hoành cất." Giang Đông xoay người cầm khăn lông bọc chút đá đến giảm đau cho cô trước, tự mình đi tìm hòm thuốc.

Hựu An kinh ngạc nhìn cháo trên sàn nhà đến ngẩn người, Giang Đông tìm được hòm thuốc, lấy thuốc bôi bỏng ra thoa cho Hựu An, thật rất đau. Sau khi bỏ khăn lông bọc đá ra, cái loại đau rát đó, có chút đau nhói tim. Hựu An sợ nhất là đau, hơn nữa sau khi gả cho Chu Tự Hoành, đau một chút cũng không chịu nổi

Khi Chú Chu bôi thuốc cho cô, luôn rất cẩn thận, rất cẩn thận, cô thích nhìn sự cẩn thận của anh đối với cô. Khi đó, cô cảm thấy, mình được người đàn ông này quý trọng rất hạnh phúc. Cho nên, cô tự làm mình yếu đuối, đau một chút liền vô cùng ra vẻ, khiến Chú Chu đau lòng. Phụ nữ gọi đó là những mưu kế nhỏ, Hựu An cũng giống vậy. Mà bây giờ, thật sự rất đau, bây giờ bôi thuốc cho cô, không bao giờ là Chú Chu cô có thể tuỳ ý làm nũng nữa, anh ta là Giang Đông, Giang Đông lạnh lùng.

Hựu An cắn môi chịu đựng, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, muốn khóc lại cảm thấy mất thể diện, hơn nữa còn ở trước mặt Giang Đông ...... Tốc độ Giang Đông bôi thuốc nhanh hơn Chu Tự Hoành, một chút cằn nhằn cũng không có, hai ba cái liền bôi thuốc xong, băng bó, mặc dù rất đau, nhưng thời gian đau tương đối ngắn.

Bôi thuốc xong, Giang Đông bế cô lên ghế dựa, tìm mấy thứ dọn dẹp mảnh sứ vỡ cùng cháo bị đổ trên mặt đất. Hựu An kinh ngạc nhìn anh ngẩn người, cô chưa bao giờ biết, Giang Đông còn biết làm những việc này. Trong ấn tượng của cô, Giang Đông luôn cao cao tại thượng, không há mồm thì thôi, há mồm liền giảng đạo. Nhưng Giang Đông bây giờ, tuy rằng vẫn trương ra gương mặt vừa đen vừa trầm như cũ, nhưng lại không quở trách cô câu nào, làm công việc dọn dẹp này, thuần thục lại tự nhiên.

Giang Đông dọn dẹp xong, nhìn Hựu An một chút, bát cháo đã bị vỡ; lại trụng cháo yến mạch bưng ra cho cô, bưng thêm bánh mì hấp và dưa muối, cứ thế mà qua bữa sáng.

Hựu An ăn rất ít, ăn được nửa cái bánh mì hấp liền muốn để xuống, Giang Đông không ngẩng đầu ra lệnh: "Ăn cho hết cái bánh mì hấp đi." Hơn nữa tay còn bóc trứng gà để vào đĩa trước mắt cô: "Ăn cả trứng gà nữa."

Hựu An thật không có hơi sức tranh cãi với Giang Đông, biện pháp tốt nhất, chính là nghe theo mệnh lệnh của anh. Hựu An nghe lời ăn bánh mì hấp và trứng gà, chợt nghe meo meo một tiếng, Hựu An cúi đầu, bên chân là Hoành Hoành đáng thương nhìn cô.

Hựu An khom lưng ôm nó lên: "Hoành Hoành cũng đói bụng phải không?" Đũa trong tay Giang Đông dừng lại, nhìn chằm chằm con mèo kia một lát, con mèo này vật mà sáng sớm bệnh viện đưa tới. Giang Đông thật không nghChu Tự Hoành còn có cái thú an nhàn thoải mái nuôi mèo. Mặc dù bộ dạng con mèo này thật sự rất đẹp, nhưng dù sao cũng là một phiền toái.

Hựu An ôm Hoành Hoành, nhìn chân của mình một chút, chân mới vừa đụng đến sàn nhà, liền nghe tiếng Giang Đông: "Muốn làm gì?" Hựu An nhìn trên hộc tủ trong phòng bếp một chút: "Hoành Hoành đói bụng, trên kia có đồ hộp dành cho mèo, còn phải chuẩn bị cát cho nó." Hai hàng lông mày vừa thô vừa đen của Giang Đông nhíu lại, nhưng vẫn đứng lên, đi lấy đồ hộp dành cho mèo, hơn nữa còn chuẩn bị cát.

Ăn cơm xong, Giang Đông ôm Hựu An đến phòng khách đặt lên ghế tựa thoải mái bên cửa sổ, mèo con tự động chui vào ngực cô, còn anh thì bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trong phòng. Mặc dù có chút không nên, nhưng Giang Đông đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào, rơi trên người ấm áp, hơi nóng nhưng cũng có chút thoải mái. Hựu An sững sờ nhìn ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Dòng xe chạy, biển người, nhà cao tầng so le nhau mọc lên như nấm, khu thành thị này ngàn năm như một, rất ồn ào náo động, mà cô lại cảm thấy thê lương lại cô đơn. Bên cạnh thiếu một người, cô cảm thấy, khu thành thị này giống như không có quan hệ gì với cô.

Lúc Giai Kỳ đến là Giang Đông ra mở cửa. Giai Kỳ chợt nhớ lại ý niệm nảy đến trong đầu mình ngày Chu Tự Hoành nằm viện, lúc ấy thật không nghĩ tới ý niệm hoang đường đó sẽ trở thành sự thật.

Giang Đông cầm chìa khóa xe trong tay, nói với Giai Kỳ: "Tôi đi khoảng hai giờ, trong khoảng thời gian này phiền cô chăm sóc cho Hựu An." Giai Kỳ gật đầu, Giang Đông nhìn Hựu An một cái, liền đi ra ngoài.

Giai Kỳ đi tới kêu hai tiếng, Hựu An mới có phản ứng, ngẩng đầu lên: "Giai Kỳ, bạn đến rồi......" Giai Kỳ không khỏi thở dài, từ khi tin Chu Tự Hoành chết đi truyền đến, khi hoàn thành tang lễ đến bây giờ, Hựu An đều giống như một pho tượng bị rút linh hồn, người còn ở đây, mà linh hồn nhỏ bé lại không.

Có khi nghĩ lại, Thượng Đế thật không tốt đẹp, cho rồi lại lấy đi không bằng đừng cho. Cha của Hựu An như thế, bây giờ Chu Tự Hoành cũng thế. Ánh mắt Giai Kỳ dừng trên trên cổ tay cô, trên cổ tay mảnh khảấn băng gạc.

Giai Kỳ chưa từng nghĩ là Hựu An lại chọn tự sát. Giai Kỳ không quên được, khi cô chạy tới bệnh viện, sắc mặt Giang Đông lúc đó, sợ hãi và tuyệt vọng xuất hiện trên người Giang Đông, khiến người ta không đành lòng.

Thậm chí lúc ấy Giai Kỳ có cảm giác, nếu không cứu được Hựu An, không chừng Giang Đông cũng không chống đỡ nổi. Giang Đông quá nhẫn nhịn, không hề nghĩ rằng, có lẽ đây là cơ hội mà Thượng Đế ban cho, bất kể như thế nào, rốt cuộc Giang Đông cũng có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc Hựu An.

"Hựu An......" Giai Kỳ lo lắng nhìn Hựu An, muốn mở miệng khuyên cô, rồi lại không biết nên nói gì cho phải. Ánh mắt Hựu An có chút đờ đẫn lướt qua Giai Kỳ, rơi vào ảnh cưới ở phía sau. Nhìn kỹ, trên mặt chú Chu còn có vết bầm tím không giấu được, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định nhìn cô.

Màu mắt chú Chu rất đen.... bởi vì đen, cho nên có vẻ cực kỳ thâm thúy, sâu sắc. Nhưng lúc anh nhìn cô, Hựu An có thể tìm được bóng hình của mình trong ánh nhìn thâm thúy đó.

Trước kia vẫn không cảm thấy đây là chuyện khó có đến cỡ nào, nhưng bây giờ rốt cuộc cũng không còn nữa: "Giai Kỳ, Chú Chu thật sự rất tuấn tú đúng không?"

Giai Kỳ nhìn theo ánh mắt cô, chợt sinh ra một loại cảm giác, thật ra thì quá hạnh phúc cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa trước hết còn không thể bảo đảm phần hạnh phúc này có thể kéo dài vĩnh viễn. Một khi chợt mất đi, sẽ cảm thấy không còn hy vọng, chính là như Hựu An lúc này.

"Chú Chu là một tên lường gạt, chuyên lường gạt. Anh ấy nói sẽ đối tốt với mình cả đời, nói bảy mươi năm sau này của anh ấy đều thuộc về mình, thậm chí anh ấy còn nói sẽ không bỏ mình lại, nhất định sẽ chết sau mình, sợ không ai chăm sóc cô dâu nhỏ bị anh nuông chiều. Cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng nói một câu anh yêu em, cho dù anh chưa nói,biết rõ anh ấy yêu mình, rất yêu, rất yêu, không chịu nổi cho dù mình bị một chút uất ức. Nhưng anh ấy lại đi rồi, cứ như vậy bỏ mình lại mà đi. Hai ngày nay mình đã suy nghĩ, có phải là anh ấy chê mình, chê mình cái gì cũng dựa vào anh ấy, chê mình quá phiền toái......"

Giai Kỳ vươn tay ôm lấy cô: "Bạn biết rõ không phải như vậy mà, sao anh ấy có thể chê bạn được, anh ấy không chút do dự đỡ dao cho bạn, sao có thể chê bạn......" "Vậy sao anh ấy lại đi như vậy, ngay cả một lời từ biệt cũng không có, thậm chí mình còn không được nhìn anh ấy lần cuối, đến thi thể cũng không nhìn thấy, chỉ còn lại một nắm tro. Bọn họ nói đó là anh ấy, mình cảm thấy đó không phải là anh ấy, Chú Chu lợi hại như vậy, sao có thể chỉ còn sót lại một nắm tro, Giai Kỳ, bạn nói có phải bọn họ gạt mình không, Chú Chu vốn không hề chết......"

Giai Kỳ thở dài nói: "Hựu An, rất nhiều việc chúng ta không thể khống chế được, đặc biệt là sinh lão bệnh tử. Chú Chu nhà bạn là anh hùng, mặc dù anh ấy ra đi nhưng đã cứu sống rất nhiều người. Chú Chu đi rồi, con đường phía trước của bạn còn rất dài, tốt nhất bạn hãy để mọi chuyện qua đi, mình nghĩ đây cũng là hi vọng của Chú Chu. Chú Chu mất đi, bạn vẫn còn người nhà, bạn bè. Dũng cảm lên, không chuyện gì không thể vượt qua......"

Lúc Giang Đông trở lại, trong tay xách theo hai túi lớn, có rau dưa trái cây, còn có vài vật dụng cần dùng hằng ngày. Nhìn thấy trong phòng khách chỉ có mình Giai Kỳ, trong mắt anh xẹt qua tia hốt hoảng. Bỏ đồ trong tay xuống, chỉ mấy bước đã chạy lên lầu, liếc mắt nhìn qua rồi mới yên tâm đi xuống.

Giai Kỳ âm thầm thở dài nói: "Hựu An vừa mới ngủ, đại khái là do mệt mỏi, tôi cảm thấy tình trạng của cô ấy không tốt, nên ra ngoài nhiều hơn. Nếu cô ấy cứ cố chấp đắm chìm trong quá khứ thì sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi tuyệt vọng."

Sau khi Giai Kỳ rời đi, Giang Đông suy nghĩ thật lâu, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem tất cả hình của Chu Tự Hoành trong phòng cất đi.

Hựu An tỉnh lại liền phát hiện tất cả hình trong nháy đều biến mất. Trên tủ đầu giường đổi thành hình cô lúc lên đại học, trên tường cũng đổi thành tranh phong cảnh. Không kịp mang giày, cô chạy một mạch xuống lầu dưới, trên tường, trên bàn, thư phòng, tất cả đều tìm một lần, cuối cùng v phòng bếp.

Giang Đông đang hầm cháo gà, từ lúc cô chạy xuống anh đã biết, Hựu An nhìn anh chằm chằm, chất vấn: "Hình đâu?" Giang Đông quay đầu lại, thấy cô đi chân trần, chân trái còn quấn băng gạc.

Giang Đông mặt nhăn mày nhíu đi tới, nhấc cô thả lên ghế, rồi ngồi chồm hổm xuống nhìn vết thương ở chân cô. Bị cô giày vò, băng gạc lỏng ra, anh giơ tay muốn băng nhanh lại cho cô. Hựu An nhấc chân muốn đạp anh một cước, Giang Đông theo bản năng bắt được chân cô, Hựu An bị đau hừ một tiếng, Giang Đông vội vàng buông ra. Hựu An lại lập tức đạp một cước trúng bả vai của anh, một cước này vừa nhanh vừa hiểm, Giang Đông bị cô đạp thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

"Tôi hỏi anh hình đâu?" Lúc này Hựu An tựa như một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt, chỉ hận không thể cắn anh một cái. Giang Đông mím thẳng môi: "Vứt rồi." Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Hựu An liền đánh tới, tay đấm chân đá: "Ai cho anh vứt, ai cho anh cái quyền đó, anh cút đi, cút đi, tôi không cần anh quan tâm, anh lập tức cút đi cho tôi, ô ô ô...... Anh trả chú Chu cho tôi, sao lại là chú Chu chứ, sao người chết không phải là anh......"

Giang Đông không nhúc nhích, để yên cho cô đánh, đợi đến khi cô sức cùng lực kiệt ngồi dưới đất, mới ôm lấy cô thả lên ghế sofa. Hựu An chợt níu tay anh lại nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, anh có thể trả hình lại cho tôi không, van cầu anh......" Giang Đông mất hồn trong giây lát. Trong trí nhớ, cô nhóc chưa từng yếu ớt cầu xin anh như vậy, ở trước mặt anh, cô luôn bướng bỉnh, coi đối đầu với anh là chuyện đương nhiên. Tim của anh chợt mềm nhũn, lại cố gắng cứng rắn lên: "Tôi đi nấu cơm." Hựu An tức không chịu được, nhặt đệm dựa trên ghế sofa sau lưng ném tới, đập trúng lưng Giang Đông, trượt xuống, Giang Đông cũng không buồn quay đầu lại.

Hựu An cảm thấy kiếp trước chắc chắn mình đã tạo rất nhiều nghiệp chướng, mới gặp phải người đàn ông thích xen vào chuyện người khác như vậy. Hựu An bắt đầu tuyệt thực để chống cự, Giang Đông bế cô đến trước bàn ăn, cô cũng không chịu động đũa. Giang Đông cũng mặc kệ cô, sau khi ăn hết phần của mình, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu như em muốn truyệt thực để tự sát, tôi khắc có cách bắt em ăn, cho nên, tốt nhất đừng ép tôi."

Hựu An oán hận nhìn anh: "Giang Đông, anh là đồ biến thái! Tôi muốn tự sát hay không liên quan gì đến anh, đừng có bày ra vẻ anh trai quản giáo tôi, tôi với anh không có quan hệ gì hết."

Giang Đông căn bản coi như không nghe thấy lời cô nói, gắp vài món vào chén, đẩy tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Bây giờ là sáu giờ, cho em 20 phút, ăn hết những thứ này, không ăn hết tôi sẽ đút em ăn."

Theo kinh nghiệm của Hựu An, người đàn ông này nhất định nói được làm được, anh không yêu thương cưng chiều cô như chú Chu, anh là Giang Đông đáng ghét. Chỉ là, cô vẫn ăn hết chén cơm, còn bị bắt uống một chén canh.

Buổi tối Giang Đông ở ngoài cửa nghe tiếng khóc nức nức nở nở bên trong, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, anh luôn nơm nớp lo sợ, sợ cô nhóc không muốn thể hiện ra ngoài. Cô khóc, nghĩa là đem toàn bộ cảm xúc trong lòng phát tiết ra ngoài, sẽ khá hơn một chút.

Giang Đông chợt nhớ tới lời vừa rồi Hựu An hét lên với anh, sao người chết không phải là anh. Đúng vậy! Giang Đông cũng muốn nói câu này, nếu có thể quay lại lúc đó, anh tình nguyện người đi đến nơi đó là anh. Nếu anh chết, đoán chừng cô nhóc cũng sẽ không khổ sở như vậy. Có lẽ cô chỉ cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã được giải thoát, trên đời không còn một Giang Đông luôn xen vào chuyện của cô. Hồ đồ đến mức này, Giang Đông không thể không thừa nhận mình đúng là rất thất bại.

Cha nói với anh, nếu như không phải cô là không được, vậy thì anh thử chủ động thể hiện đi, để cô hiểu rõ tâm ý của anh. Loại kết quả này mặc dù không phải do chúng ta hy vọng, nhưng nói không chừng, cũng có thể là do ông trời an bài. Bất kể kết cục như thế nào, ít nhất sẽ không còn cảm thấy tiếc nuối.

Thật ra Giang Đông rất khó nghĩ, anh không thể buông tay với Hựu An, anh trông nom cô chín năm, cuối cùng cô lại thành vợ của anh em mình. Đời người có mấy lần chín năm, đời này Giang Đông cũng không thể yêu ai khác nữa, anh cũng không còn mấy lần chín năm như thế để có thể mặc sức mà phung phí. Nhưng có lúc suy nghĩ lại, anh cảm thấy chín năm trông nom Hựu An là khoảng thời gian anh hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Anh trông chừng cô, ngày ngày nghĩ tới cô, che chở cô, cho dù cô luôn đối chọi gay gắt với anh, nhưng anh vẫn là người gần gũi cô nhất, còn thân thiết hơn bạn trai của cô lúc đó, đây là một loại vui vẻ bí ẩn.

Ý của cha không giống anh, thật ra điều duy nhất anh hy vọng chính là cô có thể sống thật tốt, sống trong thế giới có anh, để lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy cô, nếu như không thể nhìn hấy thì thỉnh thoảng nghe được tin tức của cô cũng tốt. Vì hi vọng hèn mọn này, anh phải trông chừng cô. Chỉ là nghe tiếng cô khóc, Giang Đông vẫn cảm thấy rất phiền lòng.

Hai ngày nữa là Chủ nhật, thật ra thì hiện tại cuối tuần đối với Hựu An mà nói, đã không còn chút ý nghĩa nào. Cô chỉ cảm thấy kỳ quái, sao Giang Đông còn chưa trở về bộ đội.

Điện thoại vang lên, Hựu An sửng sốt một chút rồi mới nhận, số nhà riêng của cô cũng không mấy người biết. Là chú Hai của cô, chú nói bà nội bị bệnh, tới bệnh viện huyện thì họ đề nghị nên đến bệnh viện chuyên khoa của Thành phố B làm kiểm tra cặn kẽ. Chú đã mua vé tàu nằm đi tối nay, sáng mai sẽ đến Thành phố B.

Sau khi cô cúp điện thoại, thật lâu cũng không hồi phục tinh thần, Giang Đông có chút bận tâm hỏi: "Là ai vậy? Có chuyện gì?" Hựu An ngẩng đầu nhìn anh nói: "Bà nội tôi bị bệnh, đi chuyến xe lửa tối nay, sáng mai sẽ đến Thành phố B."

Trước đây Hựu An đã ở cùng bà nội một khoảng thời gian rất dài, vì vậy tình cảm tương đối tốt. Khi Hựu An kết hôn, bà nội bị ngã gãy chân, không thể tới tham gia hôn lễ. Sau khi kết hôn, cô cùng chú Chu cũng đã bớt thời gian trở về một chuyến, cũng đợi một ngày nào đó lại đến thăm.

Bà nội cũng đã 78 tuổi rồi, có vài triệu chứng teo não, không nhớ rõ mọi người cho lắm. Hơn nữa bây giờ bệnh lại chuyển biến xấu nên có chút hồ đồ, chỉ nhớ cháu rể mặc quân trang, thấy Giang Đông cũng mặc quân trang, liền trực tiếp cho rằng Giang Đông

Bà tuy có chút hồ đồ, nhưng tên thì nhớ rất rõ, mở miệng liền gọi Tự Hoành, khiến chú Hai cũng không nhớ rõ cho rằng Giang Đông thật sự là cháu rể, dù sao mới chỉ gặp mặt có một lần.

Chuyện của Chu Tự Hoành cô vẫn chưa thông báo cho bà nội, sợ bà biết lại xảy ra chuyện không hay. Bà đã từng này tuổi rồi, không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy. Hựu An len lén quét mắt về phía Giang Đông, mặc dù trên mặt vẫn như cũ không mang nét cười, nhưng lời nói, thái độ lại vô cùng chân thành. Anh trực tiếp sắp xếp phòng bệnh ở bệnh viện chuyên khoa cho bà nội, mời y tá riêng chăn sóc, lại đặt phòng khách sạn cho chú Hai, sắp xếp vô cùng chu đáo, thỏa đáng, hoàn toàn thay thế vai trò của chú Chu.

Thậm chí Hựu An cảm thấy, cho dù chú Chu ở đây lúc này, cũng không thể làm tốt hơn anh. Hựu An lần đầu phát hiện, có lẽ Giang Đông cũng không lạnh lùng cay nghiệt như mình nghĩ, nhìn anh tỉ mỉ chu đáo chăm sóc bà nội mình, cùng bà lão mơ mơ hồ hồ chuyện nọ xọ chuyện kia nói chuyện phiếm, khiến người ta cảm thấy, người đàn ông này cũng có một mặt ấm áp. Tựa như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, không rực rỡ chói lòa, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Tác giả có lời muốn nói: nam chính là đồng chí Chu Tự Hoành, tôi cũng không hề có ý đổi nam chính. Tình huống hiện tại chỉ là muốn cho Hựu An một cơ hội thấu hiểu, không phải đần độn u mê để Giang Đông trở thành ‘kẻ ăn vụng’, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống đổi nam chính, mà cuối cùng nhất định sẽ là kết cục phàm tục, kết cục Đại Đoàn Viên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.