Lần này Cố Duy Nhất thật sự đắc tội Ngôn Mộc, bảy ngày liên tiếp Ngôn Mộc đều không trở về, một nhà Cố gia đều thành thói quen, dù sao Ngôn Mộc không trở về thường xuyên, không phải là chuyện lớn, nhưng là hiện tại thì nhất định có chuyện. Cố Duy Nhất gọi điện, nhắn tin anh đều không hồi đáp lập tức tắt máy, rõ ràng là cho cô biết anh tức giận!
Rõ ràng là anh không đúng trước, mặc dù là cô nói sai, thế nhưng cũng không phải cố ý! Anh là đại nam nhân, não cũng lớn hơn cái não như cây kim của cô, anh không để ý tới cô, cô cũng không cần mặt dày đi tìm anh.
Mười hai giờ trưa, một dãy số lạ gọi đến điện thoại Cố Duy Nhất, bắt máy, giọng nói có chút quen thuộc, “Cố tiểu thư? Tôi là Trịnh Kinh!”
Cố Duy Nhất kinh ngạc, “Trịnh tiên sinh, có chuyện gì không?”
“Tôi mới vừa từ nhà hàng Thiên Thịnh ra, vừa hay thấy Doãn tiểu thư ăn cơm cùng khách hàng, giống như uống nhiều, muốn gọi nhắc nhở cô, danh tiếng của công ty kia trong giới không được tốt cho lắm.”
Cố Duy Nhất nghe vậy, vội mặc quần áo chạy ra cửa, thuận tiện gọi cho Thai Tử Vũ, chạy tới nhà hàng Thiên Thịnh, vừa kịp lúc Thai Tử Vũ chạy tới, hai người cùng nhau vào trong, thấy Doãn Huyên Huyên quần áo không chỉnh tề bị một người đàn ông nửa ôm nửa níu vào xe dừng ven đường.
Sắc mặt Thai Tử Vũ không tốt, tiến lên một tay lôi Doãn Huyên Huyên kéo vào ngực mình, một tay đẩy tên mập kia ra, “Đồ lưu manh nhà ông...”
Quanh tên mập còn vài tên vệ sĩ, thấy Thai Tử Vũ nói năng lỗ mãng, vây lại, “Mày là ai? Việc của Vương tổng cũng dám quản, chán sống sao!”
Đem Doãn Huyên Huyên đẩy vào người Cố Duy Nhất, vẻ mặt Thai Tử Vũ tràn đầy lãnh ý, vén tay áo lên, “Hôm nay tôi muốn dẫn người đi!”
Vệ sĩ kia cười vẻ mặt khinh thường, “Tiểu tử, đây là mày tự chuốc phiền phức, cũng đừng nói Vương tổng không có cho mày cơ hội!”
Vương tổng kia không say, đẩy vệ sĩ ra, nhìn về phía Doãn Huyên Huyên sau lưng Cố Duy Nhất, giễu cợt, “Doãn tiểu thư, chuyện này chẳng lẽ cô còn không xử lý?”
Doãn Huyên Huyên uống nhiều, đứng không vững, đẩy Cố Duy Nhất ra, lảo đảo đi về phía Vương tổng, “Vương, Vương tổng, xử lý, như thế nào lại không xử lý...”
Vương tổng nhìn về phía Thai Tử Vũ, nhún nhún vai, vẻ mặt trào phúng, “Cậu thấy đấy, là cô ấy tự nguyện!”
Thai Tử Vũ không tin, trợn mắt nhìn Doãn Huyên Huyên, “Doãn Huyên Huyên, em có đầu óc không vậy?”
Cố Duy Nhất nhíu mày, Thai Tử Vũ làm việc lúc nào cũng không để ý hậu quả, bước lên một bước, vẻ mặt trấn tĩnh, “Vương tổng, đúng không? Tôi là quản lý của Doãn Huyên Huyên, tên là Cố Duy Nhất, trong lúc cô ấy không tỉnh táo, tôi nghĩ quản lý có quyền thay cô ấy quyết định chứ, phải không?”
“Hiện tại tôi muốn dẫn người về nhà, Vương tổng có ý kiến gì không?”
Người sau lưng Vương tổng tiến lên nói thầm gì đó vào tai hắn, hắn nhàn nhạt đánh giá Cố Duy Nhất, cau mày một lúc, cuối cùng hừ một tiếng, “Nếu đã vậy, các người cứ tự nhiên.” Nói xong liền xoay người lên xe.
Mặc dù Cố Duy Nhất không đoán được sự tình lại đơn giản như vậy, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nghe 'bộp' một tiếng, Doãn Huyên Huyên tát vào mặt Thai Tử Vũ, “Anh dựa, dựa vào cái gì mà quản chuyện của tôi, dựa vào cái gì...”
Thai Tử Vũ không che mặt, trên mặt in một cái dấu tay rõ ràng, còn có chút tia máu do bị móng tay cào.
Cố Duy Nhất muốn tiến lên ngăn cản, Thai Tử Vũ khoát tay, tiến lên vịn lấy Doãn Huyên Huyên, “Hiện tại đầu óc em không rõ ràng, anh không muốn cùng em ầm ĩ, anh đưa em về trường học!”
Doãn Huyên Huyên đẩy hắn ra, lảo đảo đi về phía sau, Cố Duy Nhất gấp rút giữ lấy Doãn Huyên Huyên toàn thân mùi rượu, nói với hắn, “Anh có biết tôi vì hôm nay đã đợi bao lâu không? Có công ty này tài trợ, tôi có thể đóng vai phụ, vai phụ đó. Đợi biết bao lâu, vất vả bao lâu mới được vai phụ này, tại sao anh lại quấy rối tại sao?”
'Oẹ' một tiếng, Doãn Huyên Huyên ngồi xổm ở ven đường ói không ngừng.
Cố Duy Nhất cùng Thai Tử Vũ mất bao nhiêu sức mới đưa được Doãn Huyên Huyên về ký túc xá, Cố Duy Nhất giặt sạch khăn lông lau cho cô ấy một phen, Doãn Huyên Huyên nửa tỉnh nửa say, ôm cổ Cố Duy Nhất, nước mắt lã chã chảy xuống, “Nhất Nhất, Nhất Nhất, tớ không còn cách nào, mẹ còn ở bệnh viện, em trai theo ông bà chịu khổ, ông bà tớ đều hơn tám mươi, tớ muốn kiếm tiền, kiếm tiền đưa em trai đón lên đây, chữa bệnh cho mẹ, tớ không có cách nào, tớ không có thời gian, không chờ nổi, không chờ nổi. . .”
“Tớ biết rõ, biết rõ. . .” Cố Duy Nhất ôn nhu an ủi, “Ngoan, trước hết nằm xuống đã. . .”
Doãn Huyên Huyên khóc đến mệt, nằm ngủ, Cố Duy Nhất đắp chăn cho cô ấy, thấy khuôn mặt lúc ngủ còn nhíu mày, thở dài một hơi, Huyên Huyên vốn có một gia đình tương đối khá giả, mặc dù không phải là đại phú quý, nhưng cũng coi như là giàu có, hai năm trước, cha nàng say rượu, đâm phải một chiếc xe ba bánh, cha Doãn Huyên Huyền cùng người kéo xe tử vong tại chỗ, mặc dù mẹ cô ấy được đưa vào viện nhưng vẫn là chưa tỉnh lại. Bởi vì do cha cô say rượu, cuối cùng phải lấy hết tài sản Doãn gia bồi thường. Hai năm qua, Huyên Huyên vô cùng cực khổ, liều mạng vì kiếm tiền!
Cố Duy Nhất rót một chén nước ấm, đỡ Doãn Huyên Huyên dậy, cho cô ấy uống, điện thoại vang lên, nhìn dãy số không coi là xa lạ vì buổi trưa cô từng nhận, “Trịnh tiên sinh!”
“Cố tiểu thư, có việc tôi muốn cùng cô thương lượng, hiện tại có thời gian không?”
“Tôi không biết là mình với Trịnh tiên sinh có chuyện gì cần nói?” Cố Duy Nhất nhíu mày.
“Về việc chúng tôi muốn cùng Doãn tiểu thư kí hợp đồng, Cố tiểu thư có hứng thú không?”
Lúc xuống lầu, thấy Thai Tử Vũ tựa vào vách tường kí túc xá nữ, trên mặt in dấu tay rõ ràng, Cố Duy Nhất đưa tay đụng một cái, Thai Tử Vũ kêu một tiếng, lùi lại vài bước.
“Này. . .” Cố Duy Nhất đưa trứng gà vừa luộc cho hắn, “Xoa một chút đi!”
Thai Tử Vũ đưa tay nhận lấy, dùng khăn quàng cổ gói lại xoa xoa trên mặt.
Cố Duy Nhất liếc hắn một cái, “Cậu không có chuyện gì chứ?”
Thai Tử Vũ lắc lắc đầu, con mắt thoáng ảm đạm, “Không có chuyện gì, quen rồi!”
Cố Duy Nhất thật muốn mở đầu Thai Tử Vũ xem bên trong là cái gì, như thế nào lại treo cổ trên một cây, còn đến chết cũng không đổi?
Nhưng Doãn Huyên Huyên là bạn của cô, Thai Tử Vũ cũng là bạn của cô, cô bị kẹp ở giữa cái gì cũng không nên nói.
“Tôi còn có chuyện, đi trước, cậu thế nào?” Cố Duy Nhất nhàn nhạt liếc hắn một cái.
“Tôi đợi lát nữa!” Thanh âm Thai Tử Vũ.
Cố Duy Nhất lắc đầu, không quan tâm hắn, đi ra ngoài cổng trường.