Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 61: Chương 61: Nt 3: chuyện hàng ngày của cố duy nhất




Cố Duy Nhất 12 tuổi và Ngôn Mộc 19 tuổi

Ngôn Mộc cõng Cố Duy Nhất vừa bị ném đá trúng đầu, máu còn chảy trên khuôn mặt cô, giọng nói khẩn trương, run sợ, “Sao lại không nghe lời, đi đánh nhau với người ta?”

Cố Duy Nhất ghé vào sau lưng anh, cọ cọ vết máu trên mặt vào áo sơ mi trắng, khóe miệng giật giật, không tim không phổi đáp, “Chuyện nhỏ ấy mà, có gì to tát đâu.”

Sau khi khử trùng băng bó vết thương xong xuôi, bác sĩ kê đơn thuốc, dán băng gạc lên vết thương của cô, “Vết thương không đáng ngại, mấy ngày này không chạm đến nước là được.”

Lúc này, bàn tay đang nắm chặt của Ngôn Mộc mới được thả lỏng, nhưng sắc mặt vẫn giống như trước, Cố Duy Nhất thấy thế, cười lấy lòng anh, “Em hứa từ nay sẽ không bao giờ đánh nhau nữa.”

Khi đó, cô cho rằng anh không thích cô đánh nhau nên mới không vui nhưng cô không biết rằng anh rất lo cho mình nên mới tức giận như vậy.

Những ngày ấy, đều là Ngôn Mộc giúp cô rửa mặt. Có một hôm, Ngôn Mộc dùng khăn lông ấm áp chà nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô. Cố Duy Nhất híp mắt, đúng lúc ánh nắng ngoài phòng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, lông mi dài như quét trên gương mặt cô, trái tim Cố Duy Nhất khẽ nhảy một nhịp. Khi ấy cô 12 tuổi, nghĩ đến bạn trai sau này của mình lớn lên cũng đẹp như vậy thì tốt biết bao.

- ---

Cố Duy Nhất 16 tuổi và Ngôn Mộc 23 tuổi

16 tuổi, Cố Duy Nhất bước vào cao trung, trở thành học sinh của giáo viên từng dạy Ngôn Mộc lúc trước. Bước vào phòng học trước đây anh từng học, Cố Duy Nhất tìm được bàn học anh từng ngồi, sau đó, cái bàn này trở thành bàn học suốt ba năm sau của cô. Cô nhìn hết vài lượt, hy vọng sẽ tìm được bí mật gì đó anh từng để lại ở đây, ví dụ như, tên của người anh yêu thầm.

Bàn học của Ngôn Mộc đã qua tay rất nhiều người, Cố Duy Nhất có thể nhận ra được vì trước kia cô hay theo anh đến đây ăn cơm, khi đó, trên bàn có vẽ một con heo to, cho nên rất dễ nhận ra. Cố Duy Nhất nhìn kĩ thật lâu mới thấy được ba chữ cực nhỏ ở chỗ đuôi heo - Cố Duy Nhất.

Đó là dòng chữ duy nhất Ngôn Mộc để lại, làm cho Cố Duy Nhất nổi trận lôi đình.

- ---

Cố Duy Nhất 17 tuổi và Ngôn Mộc 24 tuổi

Một năm này, Ngôn Mộc xuất ngoại, Cố Duy Nhất đi sau tiễn anh, trên đường ra sân bay, Cố Duy Nhất vô cùng vui vẻ, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi anh trai phúc hắc này rồi, nhưng mà trên mặt vẫn làm ra vẻ bi thương, “Anh trai Ngôn, anh phải đi rồi, em buồn lắm, anh nhất định phải chú ý sức khỏe, đừng làm gì quá sức...”

Cô nói suốt một quãng đường dài, Ngôn Mộc khịt mũi coi thường, một cái liếc mắt cũng không cho cô, sao anh lại không cảm thấy được trong lòng cô đang rất vui chứ.

Trong sân bay, thông báo vang lên, Ngôn Mộc cầm giấy tờ vào trong làm thủ tục, Cố Duy Nhất nhìn bóng dáng ai kia không thèm quay đầu lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát, giống như có thứ gì đó rời xa, tiếp đó là cảm giác của sự ly biệt.

Cố Duy Nhất chạy tới ôm chặt lấy Ngôn Mộc gào khóc, trong nháy mắt kia cô có cảm giác hai người về sau sẽ ngày càng xa cách, điều đó làm cô vô cùng sợ hãi. Khi đó, cô cũng không biết đây là cảm giác gì, chỉ là, không muốn người này rời xa mình mà thôi.

Ngôn Mộc bất đắc dĩ thở dài, anh không dám quay đầu lại chính vì sợ nhìn cô sẽ không nhịn được đau thương trong ánh mắt.

Anh xoay người, ôm chặt lấy cô, dịu dàng lau nước mắt, xoa đầu cô, giọng nói nhu hòa, “Ngoan, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại.”

Sau khi lên sơ trung, đây là lần đầu tiên anh ôm chặt cô như vậy, cũng là từ khi cô có trí nhớ, giọng nói anh lại dịu dàng đến thế.

Khi ấy, Cố Duy Nhất nhìn anh dần biến mất, cố gắng áp chế cảm xúc không rõ trong lòng mình.

- ---

Cố Duy Nhất 18 tuổi và Ngôn Mộc 25 tuổi

Ngôn Mộc ở Paris được 2 năm, mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè, Cố Duy Nhất đều sang thăm anh, thời gian 2 năm, Ngôn Mộc đưa cô đi khắp Paris.

Mỗi đường phố, quán cà phê, sông Seine, cung điện Louvre anh đều dắt cô đi. Tuổi 18 của Cố Duy Nhất, luôn tràn ngập tiếng cười. Tuổi 25 của Ngôn Mộc đã bớt đi ánh mặt trời năm nào, thêm vài phần thành thục cơ trí. Paris ấm áp ánh mặt trời, Cố Duy Nhất mãi nhớ ngày hè những năm đó tràn ngập mùi hoa oải hương, nhớ về khung cảnh mùa đông tràn ngập tuyết trắng.

- ---

Cố Duy Nhất 19 tuổi và Ngôn Mộc 26 tuổi

Năm đó Ngôn Mộc bước chân vào đại học, ngày khai giảng đầu tiên, Ngôn Mộc bay từ nước ngoài về, tự mình đưa Ngôn Mộc tới trường. Tháng chín, trên đường tràn ngập hương hoa, Ngôn Mộc mặc trang phục vận động màu trắng đứng cạnh cô, thỉnh thoảng có một nữ sinh nhìn trộm anh, nhỏ giọng nói với người đi bên cạnh, “Anh này thật đẹp trai.”

Cố Duy Nhất đắc ý, cảm thấy có chút vinh dự.

Trong phòng ngủ, Ngôn Mộc giúp cô sửa sang giường đệm, gấp gọn quần áo, bạn cùng phòng nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ, cô cảm thấy, có anh trai là điều gì đó vô cùng tốt.

Sau này, bạn cùng phòng luôn lơ đãng mà nhắc tới Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất cũng từ đắc ý biến thành ngậm miệng không nói. Đó là lần đầu tiên cô biết, thật ra cô rất sợ hãi sẽ có ngày Ngôn Mộc biến thành bạn trai, thành chồng của người khác.

không biết vì sao, trong lòng có cảm giác mất mát, cô tự an ủi chính mình, một ngày nào đó, cô cũng sẽ có bạn trai, có chồng, thế là công bằng rồi.

Chỉ là, từ đó về sau, Cố Duy Nhất cũng không nhắc tới Ngôn Mộc trước mặt bạn cùng phòng nữa.

- ---

Cố Duy Nhất 23 tuổi và Ngôn Mộc 30 tuổi

23 tuổi, Cố Duy Nhất tốt nghiệp đại học, đột nhiên thông suốt, đem chàng trai thanh mai trúc mã của mình thu vào trong túi, chính thức bước vào giai đoạn yêu đương nồng cháy.

- ---

Cố Duy Nhất 24 tuổi và Ngôn Mộc 31 tuổi

Ở dưới tình huống không hiểu tại sao, Cố Duy Nhất bị Ngôn Mộc mang tới Cục Dân Chính đăng kí kết hôn. Dù trên mặt Cố tiểu thư là sự tức giận không muốn, nhưng trong lòng lại không che dấu được sự vui sướng.

- ---

Cố Duy Nhất 25 tuổi và Ngôn Mộc 32 tuổi

Một năm này, Ngôn tiên sinh trở thành cha của hai đứa nhỏ, Ngôn phu nhân trở thành mẹ của hai đứa nhỏ.

- ---

Cố Duy Nhất 30 tuổi và Ngôn Mộc 37 tuổi

Trên thế giới có rất nhiều thứ không thể hiểu được, ví dụ như nhất kiến chung tình, cũng có rất nhiều thứ tình yêu chậm rãi, nước chảy thành sông.

Có đôi khi anh ở bên em, em cũng ở bên anh, chậm rãi lên men không dễ phát hiện, mà chúng ta lại không thể biết.

Sau đó, chúng ta mỉm cười chúc phúc, cáo biệt, xoay người, rồi lại tìm kiếm một nửa bản thân khát vọng trong biển người mênh mông, kết hôn, sinh con, chỉ là không biết vì sao, khi nhắc tới người cũ lại cảm giác mất mát trong lòng.

Nhưng cũng có người sau khi chúc phúc, cáo biệt, xoay người, đi vào thế giới rộng lớn, gặp đủ loại người, hoàn toàn tỉnh ngộ, bản thân vẫn muốn tìm lại người kia, ở bên nhau như chưa từng rời đi. Sau đó, bọn họ tìm đến nhau, cùng nhau sống thật tốt.

Cố Duy Nhất ghé vào lưng Ngôn Mộc, ngáp một cái, “Ngôn tiên sinh này, thư tình viết cũng quá hàm súc đó.”

Một bàn tay sau lưng vỗ nhẹ vào tay cô, lên tiếng cảnh cáo, “Cố - Duy - Nhất...” Đáp ứng yêu cầu sinh nhật viết thư tình cho cô rồi, thế mà còn kén cá chọn canh.

Cố Duy Nhất vội xin tha, “Em sai rồi, em sai rồi.”

Khóe miệng Ngôn Mộc nhếch lên, tiếp tục cõng cô trên lưng.

12h đêm vô cùng yên tĩnh, cửa sổ sát đất như có ánh trăng mỏng chiếu vào.

Cố Duy Nhất ghé vào tấm lưng dày rộng của anh, lại gần tai anh cười khẽ, “Ngôn tiên sinh yêu quý, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, thực ra, anh đã sớm thích em rồi phải không?”

Ngôn Mộc khinh thường hừ nhẹ một tiếng, “Cố Duy Nhất, em nhớ cho kĩ, anh là bị em cưỡng gian!”

Người phụ nữ trên lưng cười vui vẻ, ôm chặt cổ anh, “Dù là cưỡng gian hay gì, anh cũng là của em, chỉ có thể là của em.”

Khuôn mặt Ngôn Mộc mang theo ý cười, cõng cô dạo vài vòng quanh phòng, từ khi anh đặt cho cô cái tên “Duy Nhất”, cô cũng chính là trân bảo duy nhất trong sinh mệnh của anh.

Cố Duy Nhất nghiêng đầu, đặt nhẹ một nụ hôn lên má anh, khóe miệng tươi cười, hôm nay cô đã bước sang tuổi 30, cũng đã quen anh suốt 30 năm, tuy trong 7 năm cuộc đời của anh cô không có mặt, nhưng anh lại xuất hiện trong toàn bộ sinh mệnh của cô.

Nhân sinh ngắn ngủi vài chục năm, tình yêu như hai người mấy ai có thể có được, cô sẽ nỗ lực ở bên anh mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây, đều phải vui vẻ, hạnh phúc.

HOÀN.

Ngoại truyện cuối cùng cũng hết rồi đây mọi người ơi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian lười biếng vừa qua. Đang có dịch nên mọi người cố gắng giữ sức khỏe nha. Và mong các bạn ủng hộ mình trong bộ truyện sắp tới.

Góc PR truyện mới

Mình hơi lười nhưng mọi người ủng hộ mình nhaaa

Mình hơi lười nhưng mọi người ủng hộ mình nhaaa. Yêu các bạn <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.