Biệt viện của Bùi Khinh Nhu
Sau khi đuổi hết tất cả nha hoàn đi ra ngoài thì Tử Lan mới tháo lớp dịch dung lộ ra gương mặt kiều diễm động lòng người. Làn da trắng nõn phấn nộn như trong suốt ngọc thạch, khinh xuân tái tiết. Mi thanh mục tú, mắt ngọc mày ngài, mâu hàm thu thủy lắng động trong veo như chứa cả bầu trời lung linh chói lóa. Sóng mũi cao thẳng, cánh mũi tựa ngọc nhẹ nhàng phập phồng, đôi cánh môi đỏ mọng ướt át như quả mọng đào mị hoặc. Đúng là một mĩ nhân phong hoa tuyệt đại, quốc sắc thiên hương, tựa tiên tựa yêu vô cùng xuất chúng.
Tử Lan đi về phía giường lấy ra bộ y phục mới sau đó đi lại hướng bồn tắm mà đại tỷ đã cầu phụ thân xây cho Khinh Nhu, đại tỷ nàng đúng thật là một đóa bạch liên hoa tốt bụng trong mắt mọi người mà. Kể cả Khinh Nhu cũng coi nàng là một tỷ tỷ tốt cho đến khi chết dưới tay nàng ta mới chịu thức tỉnh. Nha~ đóa bạch liên hoa Kiều Khinh Xuân này sớm muộn gì nàng cũng sẽ cho ả sớm lộ ra đuôi hồ ly thôi. Tử Lan cười lạnh sau đó cởi ra y phục chuẩn bị thả mình vào dòng nước ấm thì đột nhiên phía ngoài phát ra tiếng lộp cộp. Tử Lan khoác lớp áo ngoài ra nhìn thử thì không phát hiện một ai, sau đó bước lại gần cửa sổ mà đóng chặt lại. Kì lạ, rõ ràng hồi nãy nàng mới đóng rồi mà a?
“Chậc chậc” sau khi đóng lại cửa sổ thì Tử Lan nghe thấy tiếng tặc lưỡi từ phía sau. Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng liền chộp lấy quyển sách vừa mới mua hồi sáng mà ném về phía phát ra tiếng động mà hét lên “Là người hay yêu?” Nga~ vốn dĩ nàng là nhà khoa học thì không tin vào chuyện yêu ma quỷ quái đâu, nhưng mà qua chuyện nàng xuất hồn trọng sinh thì nàng bắt buộc phải tin a.
“Yêu tinh này, định ám sát bổn vương?” Với thân thủ nhanh nhẹn của Khương Dật thì chuyện bắt lấy quyển sách của Tử Lan là chuyện rất vô cùng dễ dàng. Đôi môi gợi cảm của hắn khẽ nhếch lên, trong mắt lại nồng đậm ý cười khiến Tử Lan cảm thấy hổ thẹn. Cũng không đợi Tử Lan mở miệng, hắn lại nói tiếp “Nha? Chẳng phải nữ tử gặp người lạ trong phòng thì sẽ hét lên sao? Thật đúng là một nữ tử kì lạ”
Thân ảnh của hắn chớp nhoáng một cái sau đó đã đứng phía sau Tử Lan, gương mặt tuấn mĩ của hắn kề sát vào đầu nàng, hơi thở nóng hổi hương bạc hà phả vào tai khiến tai của Tử Lan đỏ bừng như muốn rỉ ra máu.
“A, Thiên An điện hạ, sao ngài lại ở đây a?” Tử Lan muốn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhưng đầu óc đã biến thành một mảnh trống trơn. Nhìn thấy gò má của Tử Lan ửng đỏ, đôi mắt cũng mờ mịt thì Khương Dật đột nhiên cười ra tiếng, xoay người của Tử Lan lại đối mặt mình sau lại nắm lấy chiếc cằm tinh tế của nàng “Ha? Ngươi biết ta sao? Mà kể ra cũng lạ, đây là phòng của nhị tiểu thư Bùi gia Bùi Khinh Nhu, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ tử như vậy kì lạ a?”
“A?” Cằm đột nhiên phát đau khiến đầu óc như tơ vò của Tử Lan cũng đã an tĩnh lại. Nàng lấy tay gạt tay của hắn ra, sau đó lại cười “Nói vậy... Vậy tại sao ngài lại ở đây a?”
Biết nàng đang đáp trả hắn khiến hắn đột nhiên tâm tình liền vui vẻ. Khẽ ôm nàng vào lòng, hắn thì thầm “Ta đến đây tìm người đã lấy đi tấm thân xử nam của ta nha” Hắn vén lọn tóc đen mướt như tơ tằm của nàng lên lộ ra vết cắn đỏ hồng của hắn ngày hôm qua, sau đó lại nói tiếp “Nàng phải chịu trách nhiệm với ta”
Khóe miệng của Tử Lan mãnh liệt co giật. Ông trời, nam nhân này là cầm thú gì vậy a? Đời nào mà nữ nhân lại phải chịu trách nhiệm với nam nhân? Nha! Ỷ nàng hiền lại ăn hiếp nàng a. Nàng hiền đến mức mà cái tên vương gia lạnh lùng chói lóa siêu cấp mãnh thú này cũng giỡ trò biến thái không chịu buông tha cho nàng a. Tử Lan đang khóc ròng trong lòng thì đột nhiên cảm thấy trước ngực một trận mát lạnh cùng với ánh mắt nóng bỏng của ai đó thì mới nhớ lại hiện tại nàng chỉ khoác một cái áo ngoài, kể cả yếm và tiết khố cũng chưa mặc khiến gương mặt nàng lại đỏ bừng mà muốn tìm cái hố để chui vào. Trong khi đó thì tên vương gia cầm thú nào đó khóe miệng lại kéo đến tận mang tai, cánh tay hữu lực mạnh khỏe kéo nàng vào trong lòng ngực rắn chắc.