Khinh Xuân hiện tại đang trầm ngâm suy nghĩ về chuyện mà Lục Nhi vừa mới kể lại. Lần trước nàng cố tìm cách hại Khinh Nhu nhưng mà ả lại không chết ngược lại còn rất khỏe mạnh, nếu ả nói chuyện này cho người khác thì chắc chắn nàng sẽ bị tổn hại đến thanh danh. Vì vậy nàng phải nhanh chóng trừ khử Khinh Nhu trước khi ả nói ra chuyện này mới được. Hiện tại phòng của Khinh Nhu rất có khả năng đang có nam nhân, nếu nàng dẫn phụ thân đến phòng của ả thì chắc chắn ả sẽ bị đánh một trận rồi bị đuổi ra khỏi phủ, sau đó nàng lại thuê sát thủ đến trừ khử ả. Nghĩ như vậy, Khinh Xuân liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng đi về phía sân của Bùi Nguyên.
“Phụ thân, vừa nãy ta nghe hạ nhân báo lại là Khinh Nhu muội muội bị phong hàn không thể xuống giường, người nên đi thăm muội ấy mới đúng” Khinh Xuân vừa nắm lấy cánh tay của Bùi Nguyên cất giọng ngọt ngào vừa sải bước nhanh hơn để đến phòng của Khinh Nhu.
“Nha đầu này suốt ngày cứ lo lắng cho người khác” Bùi Nguyên gõ nhẹ vào đầu của Khinh Xuân mà cười ha ha, sau khi đã đứng trước cửa phòng của Khinh Nhu lão ta lại nói tiếp “Ngươi đứng ngoài này đợi kẻo bị nhiễm bệnh”
Sau khi nghe Khinh Xuân đáp lại một tiếng thì lão ta mới vừa che mũi vừa mở cửa bước vào sợ bị Khinh Nhu lây bệnh. Mà lúc này Tử Lan cũng đang lấy tay bịt chặc lại miệng của mình để tránh rên ra tiếng. Còn Khương Dật lại nhanh chóng thúc đẩy để còn nhanh chóng bắn ra, nhưng hắn còn chưa kịp bắn nữa thì liền nghe thấy tiếng của lão già Bùi Nguyên chuyên gia phá đám người khác cất tiếng “Nghe nói ngươi bị phong hàn?” Lão ta cũng không đến gần giường mà chỉ ngồi lên cái ghế ở giữa phòng rót trà uống.
Tử Lan khóc không ra nước mắt mà đẩy Khương Dật ra để mặc y phục, nhưng lúc này nàng mới nhớ lại hiện tại trên giường không có bộ nào, chỉ có mỗi cái áo khoác mỏng khi nãy nàng mặc thôi nên đành lúng túng mà quấn chăn gối lại thành đòn bánh tét. Còn hắn thì trợn mắt ra để trừng nàng, trên mặt còn ghi rõ bốn chữ “Dục cầu bất mãn“. Cũng không thể nào trách hắn được, lúc nãy hắn đã thật sự sắp bắn vậy mà lại bị nàng đẩy ra làm nghẹn lại một đống. Nhưng rốt cuộc hắn cũng mặc lại quần áo đàng hoàng, cùng lúc đó Tử Lan cũng giả giọng thành Khinh Nhu mà trả lời một cách yếu ớt “Đa tạ phụ thân quan tâm”
Bùi Nguyên chỉ “Ừ” một cái cũng không nói gì thêm, mà lúc này Khương Dật lại thì thầm to nhỏ bên tai nàng “Nha~ Lần sau ta sẽ trừng phạt nàng” nói rồi hắn lại không chờ nàng trả lời mà lắc mình một cái rồi biến mất.
“Vậy ngươi cứ nghĩ ngơi, ta sẽ gọi đại phu bốc thuốc cho ngươi” Bùi Nguyên nói xong cũng không chịu đi ra ngoài, vừa lúc nãy lão rõ ràng nghe thấy phía trong giường có tiếng động kì lạ, sau đó lại có một cơn gió phớt qua. Bùi Nguyên liếc mắt suy nghĩ sau đó lại bước đi về phía thành giường nắm lấy màn che kéo lên.
“Phụ thân, ngươi...” Tử Lan bọc mình trong chăn giả vờ run rẩy, còn phát ra tiếng ho nhè nhẹ “Hiện tại nữ nhi nổi mụn đỏ xấu xí không tiện gặp người, phụ thân mau về tránh xa kẻo bị lây bệnh”
Sau khi không phát hiện cái gì bất thường, Bùi Nguyên hừ lạnh sau đó cũng bịt mũi mà bước ra. Còn Khinh Xuân thì đanh lóng lóng ngóng ngóng vào bên trong như một con cẩu, chờ đợi bên trong phát ra tiếng khóc la cùng tiếng đánh đập. Nhưng khi thấy Bùi Nguyên bước ra ngoài thì nàng lại thất vọng nhưng cũng cố dò hỏi “Phụ thân, muội muội không sao chứ?”
“Ừ, chỉ bị cảm nhẹ” Nói rồi lão ta lại phẩy tay áo bước đi cũng không đợi Khinh Xuân đi theo. Khinh Xuân hừ lạnh sau đó nhổ nước bọt vào trước cửa phòng Khinh Nhu rồi cũng thất vọng quay về.
“Hô, mệt chết ta” Tử Lan nằm dài trên giường mà than thở, thời cổ đại đúng là rắc rối. Trinh tiết có ăn được sao mà coi trọng dữ vậy? Kiếp trước daddy của nàng đi ngoại tình bị mami bắt gặp cũng chỉ nháo vài ba bữa rồi đi mách với gia gia nàng. Sau khi daddy mua hoa xin lỗi và thề thốt này nọ thì cũng lải nhải lài nhài cho qua chuyện chứ có gì đâu. Sống ở thời đại này thật là mệt chết nàng.
Nằm một hồi Tử Lan cũng không suy nghĩ nữa, nàng thò đầu ra ngoài xem xét sau khi chắc chắn không có ai thì mới vén màn đứng dậy tắm rửa thay y phục. Thiên a, tiểu huyệt của nàng có bị hắn thao nát hay không mà đau dữ vậy a?