Sủng Mị

Chương 1083: Q.2 - Chương 1083: Ác chiến sắp tới




Tiểu Chập Long cũng không có buông tha, lại một lần nữa ngưng tụ vạn linh hồn và ra lệnh tất cả tử hồn cưỡng ép thôn phệ mỗi cánh hoa.

Tiểu Chập Long công kích lung tung này thật sự có hiệu quả, mỗi cánh hoa đó vừa vặn đụng phải công kích thì Thiện Ác Nữ Vương không thể không hiển lộ chân thân.

- NGAO...

Tiểu Chập Long gào thét một tiếng, lập tức ra lệnh cho tất cả tử hồn mang theo oán khí nồng đậm bay về phía Thiện Ác Nữ Vương.

Thiện Ác Nữ Vương bối rối lui ra phía sau, nhưng mà linh hồn vẫn như cũ bị những tử hồn bỏ qua phòng ngự này cắn trúng, linh hồn bị thương làm sắc mặt của nàng trắng bệch.

Thiện Ác Nữ Vương hung dữ quét mắt nhìn qua tiểu Chập Long, bàn chân giẫm lên hoa ảnh dưới chân, bắt đầu lui ra phía sau.

Sở Mộ không cho tiểu Chập Long cùng Chiến Dã đuổi theo, dù sao nữ nhân này trong lòng đầy âm mưu quỷ kế, hơi không cẩn thận Sở Mộ và hồn sủng của mình có khả năng bị giết, cho nên mặc kệ nội tâm có bao nhiêu tức giận, Sở Mộ cũng phải bảo trì tỉnh táo

Oán khí không ngừng ngưng kết thành lực lượng, hóa thành ma diễm thiêu đốt trên làn da màu bạc của Sở Mộ.

Lúc này oán ngưng tụ tập năng lượng nhiều hơn không ít, bổ sung một ít sức chiến đấu cho Sở Mộ.

Mà Diệp Khuynh Tư ở sau lưng cũng triệu hồi Linh Âm Thiếp trị liệu thương thế sau lưng cho Sở Mộ.

Sở Mộ hiện tại đẳng cấp rất cao, Diệp Khuynh Tư dùng Trị Liệu Thuật không thể nào phục hồi nhanh chóng được, những trị liệu này trọng yếu nhất chỉ là làm thương thế Sở Mộ không chuyển biến xấu, hơn nữa hiện giờ cũng đang ở trạng thái tự lành.

Diệp Khuynh Tư cần thời gian thật nhiều mới có thể làm thương thế Sở Mộ khép lại, hiện tại Diệp Khuynh Tư cũng chỉ có thể thừa lúc Thiện Ác Nữ Vương thối lui mới tận lực đi khôi phục cho Sở Mộ..

Ánh mắt Sở Mộ nhìn quaThiện Ác Nữ Vương lui tới Vạn Tượng Đàn, bắt đầu nhíu mày.

Dùng tính cách hung tàn của Thiện Ác Nữ Vương thì không có lý do gì lại buông tha cho mình cả, nhưng mà tại sao lại rút lui.

Thời điểm Sở Mộ nghi hoặc thì cách đó không có xa một ngân sắc ma nhân bay tới.

Ngân sắc bán ma này chính là Bạch Ngữ, nhìn thấy hắn tới càng ngày càng gần, trong nội tâm Sở Mộ trong cũng âm thầm kinh ngạc, thật không ngờ đối phương cũng có thể khống chế lực lượng bán ma tùy ý, xem ra trên thế giới này đã xuất hiện hai ma nhân đặc thù.

Hóa thân bán ma thì khí chất của Bạch Ngữ đã phát sinh biến hóa rõ ràng, trầm ổn tang thương và bên trong lộ ra tà tính chấn thiên địa.

- Lăng Xiển cũng đến Vạn Tượng Đàn, ta nghĩ bọn chúng muốn phóng thích Đồ Lục Thú.

Bạch Ngữ nói ra.

- Đồ Lục Thú?

Mục Thanh Y ở bên cạnh sững sờ, dường như nghe nói qua sinh vật này.

- Đồ Lục Thú là chủ sủng mạnh nhất của Lăng Xiển, thực lực hoàn toàn bộc phát thì bộc phát thực lực chúa tể trung đẳng. Nữ nhân này thiết kế một trận đồ cổ quái trong Phong Ấn Tháp. Cưỡng ép thu nạp năng lượng sinh vật trong Phong Ấn Tháp, sau đó rót vào trong người của Đồ Lục Thú này, ý đồ tăng thực lực của Đồ Lục Thú lên cao hơn. Thực lực Lăng Xiển vẫn kẹt lại ở cảnh giới chín niệm Hồn Hoàng. Nếu như thực lực Đồ Lục Thú tăng lên thì hắn rất có thể sẽ tiến vào cấp Hồn Tể!

Bạch Ngữ nghiêm túc nói ra.

- Hồn Tể...

Sở Mộ lần đầu tiên biết rõ cấp bậc sau Hồn Hoàng được gọi là Hồn Tể, cảnh giới này trong lĩnh vực nhân loại không có ghi lại chút nào. Chuyện này chỉ sợ cũng có nguyên nhân là cường giả Hồn Tể trong mấy ngàn năm qua chỉ có vài người.

- Thực lực hồn sủng sư tăng lên cấp Hồn Tể thì những hồn sủng chúa tể cấp thấp của Lăng Xiển sẽ không bị áp chế mà tăng cấp cao hơn, hơn nữa hồn sủng sư cấp Hồn Tể có thể dùng linh hồn kích thích tiềm năng của hồn sủng, sẽ giúp cho hồn sủng lĩnh ngộ năng lực mới, kỹ năng, năng lực chủng tộc.

Bạch Ngữ tiếp tục nói.

- Cấp Hồn Tể có hiệu quả như thế nào?

Sở Mộ sửng sốt, ngược lại không nghĩ cấp Hồn Tể lại có đặc thù như vậy.

Vừa rồi nghe Liễu Băng Lam nói có thể thức tỉnh Thất Đồ Thánh Vương đúng không? Bất kể nói thế nào thực lực của Lăng Xiển sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, mà Phong Ấn Tháp chúng ta tuyệt đối không thể đi, bên trong bố trí không ít bẩy rập, chúng ta bây giờ cần làm là trước khi Lăng Xiển hoàn thành đột phá thì tận khả năng tụ tập hồn sủng cấp chúa tể lại.

Bạch Ngữ nói ra.

Sở Mộ gật đầu nói:

- Chúng ta đi tới thánh điện thôi, bọn họ giác tỉnh Thất Đồ Thánh Vương cần phải bảo vệ, chuyện này không thể có sai lầm nào.

Một Thiện Ác Nữ Vương đã phi thường khó đối phó. Nữ nhân này sở dĩ thối lui tuyệt đối không phải vì đánh không lại mình, nhất định là nàng còn có âm mưu lớn hơn. Không muốn tiêu hao quá nhiều thể lực trên người của hắn.

- Chúng ta đi.

Sở Mộ liếc mắt nhìn Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y nói.

Hai nữ gật gật đầu, liền theo sau Sở Mộ cùng Bạch Ngữ bay về hướng thánh điện Hồn Điện.

...

Thánh điện vô cùng kiên cố, mặc dù bị phá hư, chỉ cần tôn vị dựa vào niệm chú ngữ thì những ma lực đặc thù sẽ khiến thánh điện tổ hợp lại.

Lúc này Triêu thái tử trong thánh điện đang niệm chú ngữ cùng Liễu Băng Lam, lúc này đang chữa trị triệu hoán đồ.

Những phiến đá cổ xưa đang phiêu đãng chung quanh người của bọn họ,những phiến đá này giống như có sinh mệnh của mình, thời điểm uốn éo không ngừng tổ hợp lại với nhau, hơn nữa một tầng lại một tầng lắp ráp lại.

Thánh đàn hiện tại đã tổn hại không chịu nổi, chung quanh không ngừng có hòn đá vụn bay ngược, chậm rãi dính vào vị trí những vết rách kia, hơn nữa dần dần dung cùng một chỗ, nhìn không ra chút tổn hại nào.

- Hoàn thành!

Triêu Lãnh Xuyên chùi chùi mồ hôi trên trán, nhìn qua thánh đàn thì trong mắt cũng lộ ra một tia hỉ sắc.

Liễu Băng Lam gật gật đầu, thời điểm đang định niệm chú ngữ thì nhìn thấy Sở Mộ, Bạch Ngữ, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y từ trên không hạ xuống thánh điện lộ thiên này.

Mà bọn họ vừa mới hạ xuống thì một con báo chân ngắn nhanh như tia chớp hiện ra trước mặt mọi người, nhìn qua mọi người.

- Như thế nào?

Liễu Băng Lam bất an hỏi.

- Bọn chúng đi tới Phong Ấn Tháp, chúng ta không nên đuổi theo.

Sở Mộ nói ra.

- Thất Đồ Thánh Vương này tỉnh lại cần nhiều hồn lực, vừa vặn mọi người có thể kính dâng một ít, như vậy có thể hoàn thành nhanh hơn.

Ly lão nhân nhảy lên tháng đàn nói ra.

- Đúng, tứ Hùng, Lê Hồng, Dịch Quân đám người kia đâu?

Bạch Ngữ hỏi.

Mấy người kia đều có hồn sủng đạt cấp chúa tể, tuy bọn chúng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp cho Sở Mộ cùng Bạch Ngữ, nhưng nếu như bọn chúng liên thủ với nhau thì khẳng định cũng tạo thành kiềm chế bọn họ.

- Lê Hồng bị ta đả bại, hắn hẳn là chạy đi tụ tập với đám người kia rồi

Triêu Lãnh Xuyên âm thầm cắn răng, hắn không cam lòng khi không giết được phản đồ.

- Chúa tể yêu linh của Dịch Quân đã bị ta giết. Có lẽ người này không tạo thành uy hiếp gì.

Sở Mộ nói ra.

- Ngô Quảng cùng Luyện Duyên đều lui tới Vạn Tượng Đàn.

Mục Thanh Y nói ra.

- Hùng Thủ Viên Tuế có lẽ cũng đã trở lại Vạn Tượng Đàn.

Liễu Băng Lam nói ra.

Ly lão nhân vuốt chòm râu, vẻ mặt trầm trọng nói ra:

- Xem ra sắp tới một hồi ác chiến rồi.

- Ân, giác tỉnh Thất Đồ Thánh Vương đi,

Bạch Ngữ nói ra.

Mọi người cũng gật gật đầu, bắt đầu dựa theo chỉ thị của Liễu Băng Lam đem hồn lực rót vào trong tế đàn, kích hoạt tế đàn ỏổ xưa.

...

Cả Vạn Tượng Đàn hiện giờ bị thực vật màu đỏ bao phủ, tất cả cung điện cũng có vô số bông hoa thiện ác bao bọc.

Vạn Tượng Đàn đứng cô độc một mình trong tòa thành thị dổ nát hoang tàn, vắng lặng đập vào mắt!

Trên cung điện cao nhất của Vạn Tượng Đàn, Ngô Quảng cùng Luyện Duyên đều nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, ánh mắt không có dũng khí nhìn lên.

Bọn họ cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy váy hoa của nữ vương mà thôi, còn có ngón chân ngọc hiện ra trước mặt.

Thiện Ác Nữ Vương nhìn cũng không nhìn đám người này, nói:

- Ngay cả hai nữ nhân cũng không giải quyết được, các ngươi có thể làm gì?

Ngô Quảng cùng Luyện Duyên cũng không dám nói gì, bọn họ căn bản không nghĩ tới Đế Cơ Sở Tịch lại có hóa thân đáng sợ như vậy, thời điểm Thiện Ác Nữ Vương xuất hiện thì bọn họ không tự chủ sa vào trong ảo giác và tà niệm.

Nhưng mà trong ảo giác này bọn họ căn bản cũng không có nhấm nháp hương diễm gì đó, trái lại bọn họ được thể nghiệm cái gì gọi là ảo cảnh khủng bố, dày vò này làm bọn họ tuyệt đối không dám thưởng thức lần thứ hai, hiện giờ bọn họ đối mặt với Thiện Ác Nữ Vương thì chỉ có e sợ và cung kính.

Hùng Thủ Viên Tuế thì đứng sau lưng bên cạnh Thiện Ác Nữ Vương, đối với loại cải biến này của Đế Cơ Sở Tịch thì Hùng Thủ Viên Tuế cũng vạn phần kinh ngạc, cho tới nay hắn cũng chỉ cảm giác được chung quanh người của nữ nhân này không ngừng có sương mù bao phủ, lại không nghĩ tới thời điểm nàng xua tan sương mù thì kinh người như vậy, ngay cả minh chủ Lăng Xiển khí thế cũng bị đè xuống vài phần.

Minh chủ Lăng Xiển nhìn qua hai thuộc hạ đang quỳ kia, âm thầm buồn cười, đánh chủ ý lên người nữ nhân này không khác gì chết cả, hơn nữa nhiều khi có ý nghĩ rất kỳ quái cũng có khả năng trả giá lớn thật thê thảm.

Lăng Xiển cũng ưa thích mỹ sắc, nhất là nữ nhân cấp bậc hại nước hại dân như Đế Cơ này, nhưng có một điểm hắn biết rõ, nữ nhân nào nên đụng và nữ nhân nào kiên quyết không nên đụng.

Quả nhiên nữ nhân này không dễ chọc chút nào!

Hoa hệ thuỷ tổ, Thiện Ác Nữ Vương!

Cho dù Thiện Ác Nữ Vương là một đoạn nhất giai, dám có ý nghĩ kỳ quái với nàng thì cấp Hồn Tể cũng có khả năng chết mà không biết vì sao mình chết.

Lăng Xiển không biết nữ nhân này rốt cuộc từ đâu tới, cũng không biết nàng có mục đích gì, Lăng Xiển cho nàng địa vị cùng quyền lực, thỏa mãn dã tâm thống trị của nàng, mà nàng có thể trợ giúp hắn bước vào cấp Hồn Tể, như vậy thành lập quan hệ lợi ích của hai bên.

- Hùng Thủ, mở Phong Ấn Tháp ra.

Thiện Ác Nữ Vương nhìn Viên Tuế nói ra.

Viên Tuế gật gật đầu, hắn vẫn không nói câu nào, chỉ chậm rãi đi đi tới vị trí trung tâm của cung điện, bắt đầu niệm chú ngữ.

- Tiểu sủng vật của ta đã ăn no bụng rồi.

Khóe miệng của Lăng Xiển hiện ra bộ dáng tươi cười, đưa mắt nhìn qua dưới Vạn Tượng Đàn nói:

- Đợi tí nữa có lẽ nên cho nó chơi thỏa thích, bởi vì có rất nhiều người có thể giết.

Viên Tuế mở Phong Ấn Tháp ra cũng không cần bao lâu cả, mở cánh cửa không gian của Phong Ấn Tháp và hóa thành một màn sáng.

Thiện Ác Nữ Vương cùng Lăng Xiển không chần chờ chút nào bước vào trong Phong Ấn Tháp, mà Hùng Thủ Viên Tuế vào lúc này mở miệng nói:

- Mục Thanh Y có thể đóng cửa Phong Ấn Tháp, nếu như bọn chúng tới đây...

- Bọn chúng không thể tiếp cận Vạn Tượng Đàn.

Trong mắt Thiện Ác Nữ Vương hiện ra một tia kiêu ngạo, bước chân không có dừng lại, tiếp tục đi vào trong Phong Ấn Tháp.

Hùng Thủ Viên Tuế cũng không nói thêm lời nào, chậm rãi đi theo sau lưng của Thiện Ác Nữ Vương.

Mà Lăng Xiển cũng lưu ý đến chi tiết của Hùng Thủ Viên Tuế và nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra không chú ý tới.

Trong mắt của Lăng Xiển xem ra, chỉ cần có thể bước vào cấp Hồn Tể, những thủ hộ vốn thuần phục dưới tay của mình dù có chết cũng là râu ria, dù sao hắn cũng không ở lại chỗ này.

Phong Ấn Tháp, xiềng xích mang theo dấu vết thời gian đã lâu xỏ xuyên qua giữa thiên địa

Thiên địa rộng lớn, vô biên vô hạn, thật giống như những xiềng xích này không có điểm cuối cùng, mang cho người ta một loại cảm giác áp lực.

Phong Ấn Tháp tồn tại còn lâu hơn cả thành Bất Hủ, mà ở trong Phong Ấn Tháp này không ai có thể làm thống kê có bao nhiêu sinh vật bị giam giữ, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Xuyên qua xiêng xích trùng trùng điệp điệp, Thiện Ác Nữ Vương cùng Lăng Xiển bay xuống dưới chân Phong Ấn Tháp.

Phong Ấn Tháp có vô số xiềng xích khảm vào, mỗi một đầu xiềng xích đều có khóa một linh hồn, cho nên mặc dù phong ấn bị phá trừ, hồn sủng bị phong ấn muốn chạy thoát vô cùng khó khăn.

Nhưng mà có thể nhìn thấy trong Phong Ấn Tháp lúc này, nhiều xiềng xích đã có huyết đằng quấn quanh.

Những hoa đằng này hấp thu tính mạng và mạch máu quấn quanh mỗi sợi xiềng xích, sau đó lại kéo dài xuống dưới Phong Ấn Tháp tạo thành một hoa trận.

Trung ương của hoa trận này có một con thú lộ ra sát khí dữ tợn. Nó bất động nhưng mà khi tức hung mãnh hiện ra rất nhiều, cho dù nó nhắm mắt lại thì người ta có thể cảm giác được cơ bắp trên người của nó rất kinh người, nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác khiếp sợ!

Hùng Thủ Viên Tuế, thiên tử Ngô Quảng, Hùng Tá Luyện Duyên nhìn thấy những hồn sủng này thì trong lòng run lên, minh chủ Lăng Xiển có Đồ Lục Thú xác thực đáng sợ, cho dù gục trên mặt đất có thể tùy thời lấy đi tính mạng của người khác.

Mà minh chủ Lăng Xiển lúc này càng tươi cười lên, đây chính là hồn sủng đắc ý nhất của hắn, hơn nữa tính tình của nó phi thường hợp khẩu vị của Lăng Xiển, bất hảo, cao ngạo, khát máu!

Trong hoa trận thì dường như Đồ Lục Thú cảm ứng được chủ nhân đã tới, chậm rãi đứng dậy.

- Hoát! ! ! ! !

Cuồng thú này dường như không biết thu liễm là cái gì, mở to mắt ra thì phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, những xiềng xích trên không trung không ngừng cộng hưởng, đung đưa. Giống như hung thú vừa thoát ra khỏi cũi nhốt.

Ngô Quảng cùng Luyện Duyên đều sợ tới mức lui ra phía sau, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Luyện Duyên lần đầu tiên nhìn thấy Đồ Lục Thú của minh chủ, nhưng không nghĩ thực lực Đồ Lục Thú lại mạnh tới mức độ nay, chỉ sợ nó tùy tiện phun một hơi cũng có thể làm Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương bị đánh trọng thương.

Ngô Quảng thân là đệ tử của Lăng Xiển. Tiếp xúc với Lăng Xiển nhiều nhất, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đồ Lục Thú của Ngô Quảng thì tim vẫn đập nhanh, Đồ Lục Thú này trừ minh chủ Lăng Xiển ra thì ai cũng giết, sát lục chi khí thể hiện rõ ràng nhất trên người của nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.