Nếu có nhiều chỗ tốt như vậy, Sở Mộ không thể không đi Ấn Cốc!
Đương nhiên Vũ Sa dùng danh ngạch làm lợi thế cho hắn đối chiến cùng Đường
Trác, như vậy Sở Mộ nhất định phải thắng lợi trong cuộc chiến này.
- Ngươi xem, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng không thể tiếp tục tra tấn người ta!
Thiện Ác Nữ Vương cười lả lơi.
Sở Mộ di chuyển tầm mắt, hắn phi thường rõ ràng tuyệt không thể tin chuyện ma quỷ của Thiện Ác Nữ Vương!
Sở Mộ tình nguyện giao tiếp cùng bộ dáng lạnh băng của Vũ Sa, thật không muốn cùng Thiện Ác Nữ Vương nói thêm vài câu.
- Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi muốn cái gì. Trong Ấn Cốc lại có thứ gì đáng giá cho ngươi đi thăm dò đây?
Sở Mộ bình thản nói.
Sở Mộ tin tưởng Thiện Ác Nữ Vương làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích,
nàng sẽ không vô duyên vô cớ đem trận đồ Ấn Cốc sửa chữa hoàn chỉnh, sau đó còn vì hắn tranh thủ danh ngạch đi vào tu luyện.
- Vẫn là chủ nhân hiểu rõ ta!
Thiện Ác Nữ Vương cười khanh khách bước tới gần hắn, dán sát bên tai hắn.
Sở Mộ lui về phía sau một bước, thật không hiểu phong tình nói:
- Ngươi sợ người khác nghe thấy thì có thể dùng tinh thần âm nói!
Chút tâm tư của Thiện Ác Nữ Vương hắn làm sao còn không biết?
Từ cửa sổ của Diệp Khuynh Tư có thể thấy rõ ràng tình huống trong viện,
nếu để nàng chứng kiến Thiện Ác Nữ Vương tuyệt diễm thiên hạ dán sát bên tai hắn nói chuyện, hẳn sẽ nổi trận lôi đình.
Tính cách của
Thiện Ác Nữ Vương có chút bất đồng với Vũ Sa, Diệp Khuynh Tư rất yên tâm mối quan hệ giữa Vũ Sa cùng Sở Mộ, nhưng không có nghĩa nàng tin tưởng
quan hệ giữa Thiện Ác Nữ Vương cùng hắn. Đôi khi có thể đem Vũ Sa cùng
Thiện Ác Nữ Vương phân chia thành hai người thật rõ ràng.
Mà
Thiện Ác Nữ Vương trêu chọc Sở Mộ chỉ thuần túy cố ý cấp thêm phiền phức cho hắn trong thời kỳ mẫn cảm này, nữ nhân kia luôn e sợ thiên hạ không loạn, nếu có thể làm rối loạn cảm tình của hắn, tâm tình nàng nói không chừng sẽ rất tốt.
- Nói chuyện đàng hoàng, nếu không ta đưa ngươi về hồn sủng không gian!
Sở Mộ nói.
- Nam nhân như ngươi, thật không thú vị!
Bộ dạng Thiện Ác Nữ Vương như u oán, bỗng nhiên thấy Sở Mộ niệm chú nàng liền hoảng sợ vội vàng nói.
- Trong Ấn Cốc có một sinh vật cực mạnh, nhưng do nguyên nhân nào đó mà
thực lực bị áp chế. Sinh vật kia đang nằm trong trạng thái mê mang, tâm
trí phi thường yếu ớt, nếu ngươi có thể dẫn dắt nó đi tới trong Nhiếp
Hồn Hoa Trận ta đã âm thầm bố trí trong Ấn Cốc, nó sẽ bị ta an bài, nếu
có thể đem lực lượng áp chế nó phóng thích, như vậy ta sẽ có được một
đầu hồn sủng cực mạnh!
Nhiếp Hồn Hoa Trận của Thiện Ác Nữ Vương
kỳ thật cũng giống như hồn ước của nhân loại, sau khi thành công có thể
thu làm hồn sủng của mình.
Xác suất thành công của Nhiếp Hồn Hoa
Trận rất cao, cũng lấy việc mê hoặc tâm trí làm cơ sở, hồn sủng bị mê
hoặc thật dễ dàng trốn tránh, cần có Thiện Ác Nữ Vương luôn chăm sóc đặc thù mới có thể khống chế.
- Cho nên đây?
Sở Mộ hỏi.
- Cho nên chỉ hi vọng chủ nhân giúp ta đem hồn sủng kia bắt lại, bên
trong Ấn Cốc bài xích lực lượng tà ác trên người chúng ta, ta không thể
thi triển toàn lực, chỉ sợ ngươi cũng không thể ma hóa, nhưng ngươi còn
có rất nhiều người giúp đỡ đúng không?
- Ta phát hiện người làm chủ nhân ngược lại là ngươi đi?
Sở Mộ lãnh đạm nói với nàng.
Lần này đi tới Tranh Minh chủ thành, vốn là Vũ Sa muốn hắn giúp nàng lấy
được lãnh thổ phương bắc, tiếp đó lại cho hắn thu phục giúp nàng hồn
sủng trong Ấn Cốc, nữ nhân này không phải đang sai khiến mình làm việc
cho nàng hay sao?
- Những điều này của ta chỉ là do thỉnh cầu,
chủ nhân có thể lựa chọn làm hay không làm. Mà chủ nhân muốn ta làm ì,
ta nào dám không nghe đâu, cho dù muốn người ta đem thân mình quý giá
nhất dâng cho ngươi…
Thiện Ác Nữ Vương lén lút đưa mắt nhìn vào phòng Diệp Khuynh Tư, bộ dạng như cố ý nói ra miệng, vội vàng lại sửa lời nói:
- Thỉnh cầu kia đều có lợi đối với ngươi, lãnh thổ phương bắc có thể trợ
giúp Tân Nguyệt Địa phát triển rất nhanh, mà thánh địa tu luyện Ấn Cốc
càng không cần phải nói, hơn nữa ta thu phục hồn sủng ngươi cũng có thể
an bài, còn không cần lãng phí hồn ước của ngươi!
Gương mặt Sở Mộ có chút đen, Thiện Ác Nữ Vương tuyệt đối là cố ý châm ngòi!
- Được, ta sẽ lưu ý. Ngươi cần làm gì thì đi làm đi, không có việc gì đừng tới tìm ta!
Sở Mộ khoát tay để nàng trở về.
Thiện Ác Nữ Vương nghiền ngẫm cười, lúc gần đi còn đặc biệt dùng thanh âm nũng nịu chết người nói:
- Nếu toàn bộ nữ nhân đều cự tuyệt chủ nhân bên ngoài, còn có một tiểu
khuê phòng luôn mời ngài lui tới tự nhiên…cho dù hiện tại ngài không
muốn bước vào, nhưng không sao cả, con đường của chúng ta vẫn còn rất
dài lâu…
Xiêm y lả lơi, lâu mà không tán, lời nói vạch người còn lượn lờ bên tai…
Đây là duyên cớ mà Sở Mộ phi thường không muốn giao tiếp cùng Thiện Ác Nữ Vương!
Nếu Vũ Sa tranh luận với hắn, ở trước mặt hắn ngang ngược kiêu ngạo, Sở Mộ
sẽ không chút do dự đem nàng ném vào hồn sủng không gian, cho dù không
dùng ma diễm tàn nhẫn tra tấn nàng, nhưng giam giữ nàng cũng đủ làm nàng khó chịu.
Mà đối mặt với vẻ câu dẫn trắng trợn của Thiện Ác Nữ Vương, hắn có thể làm sao bây giờ?
…
Bên trong phòng, Diệp Khuynh Tư lẳng lặng nằm trên giường, chiếc chăn mỏng bao vây thân thể thon dài nổi bật của nàng.
Những lời của Thiện Ác Nữ Vương đều rơi vào trong tai Diệp Khuynh Tư, nhất là câu nói cuối cùng, khiến nàng nghe xong tâm tư không chút thoải mái.
Nhưng Diệp Khuynh Tư cũng không tức giận, ngược lại những lời của Thiện Ác Nữ Vương khiến cho nàng lâm vào trầm tư, thật nghiêm túc suy nghĩ.
Ngoài phòng, Sở Mộ nhìn thoáng qua cửa sổ, hắn biết nàng khẳng định không ngủ.
Diệp Khuynh Tư hiểu biết hắn, hắn chẳng phải không hiểu nàng. Diệp Khuynh Tư không rời đi mà vẫn tiếp tục lưu lại trong phòng, điều này nói rõ hắn
cũng không mất nàng, chỉ là cần nghĩ biện pháp làm sao mở ra cánh cửa
này.
…
Chiến trường Phù sơn khí thế rộng lớn, vô số thanh
niên trẻ tuổi đều hướng về trước mặt. Có lẽ đối với bọn họ mà nói chỉ
cần có một cuộc chiến ở trong đó thì cuộc đời này đã không uổng.
Chiến trường này đại biểu cho cuộc thi đấu nhân tài kiệt xuất của Tranh Minh
đại địa, có thể đứng ở nơi này xem như tượng trưng cho thực lực, mỗi một vị cường giả đều có mục đích theo đuổi lực lượng. Hoặc là chở đầy sứ
mệnh thịnh vượng gia tộc, hoặc là cầu nổi tiếng, hoặc là do sự chờ mong
của người thân bên cạnh, hoặc chỉ vì giành được giai nhân ghé mắt…
Mà chỉ cần đứng trên chiến trường này, mục tiêu của bọn họ sẽ có thể thực hiện!
Thật đáng tiếc chính là có thể đứng nơi đó chỉ có tám người. Hơn nữa tám
cường giả thanh danh lan xa, người ôm mục tiêu kia trong lòng hơn phân
nửa chỉ tiếc nuối ngồi dưới khán đài.
Tư cách tham gia trận chung kết như vậy phi thường quý giá, bởi vì đối với bọn họ mà nói cho dù
phải thua nhưng thua trên chiến trường Phù sơn cũng là một loại quang
vinh.
Nhưng làm toàn bộ giới trẻ tuổi không tưởng tượng được
chính là cuộc thi đấu trang trọng như thế lại xuất hiện tình huống tùy ý xếp vào tuyển thủ!
- Trận chiến đầu tiên, Sở Mộ đối Quách Thạch!
Khi chủ phán tuyên đọc ra tên người thi đấu, toàn trường một mảnh xôn xao!
Sở Mộ là ai?
Tám tuyển thủ trận chung kết rõ ràng đã được xác định, tại sao bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái tên xa lạ!
- Sao lại thế này, bên chủ sự có phải nghĩ sai rồi hay không, vì sao đột nhiên chạy ra một tên Sở Mộ nữa?
Một cương chủ thần tình nghi ngờ hỏi.
- Phải đó, tám tuyển thủ trận chung kết ta nhớ được hẳn là Đường Trác,
Tân Tín, Hàn Nhi Tinh, Lục Phân Tuyết, Cao Hà, Quách Thạch, Mục Vân
Khinh cùng Thượng Nhàn đi?
- Bên chủ sự sao lại thế này, vậy mà cũng gọi sai?
Toàn trường nghị luận sôi nổi, nhưng khi bọn hắn phát hiện có một nam tử xa
lạ cùng Quách Thạch tiến nhập chiến trường, mọi người mới đột nhiên tỉnh ngộ, không phải bên chủ sự làm sai mà là thật sự sắp xếp thêm một gã
tuyển thủ nhập thi đấu!
- Tuyên bố một sự kiện, tuyển thủ Cao Hà
trận chung kết rời khỏi trận đấu, vì cam đoan tám gã tuyển thủ có thể
hợp lý phân phối đối thủ, Tân Nguyệt Địa Sở Mộ thay thế xuất chiến!
Chủ phán dùng tinh thần âm nói với toàn trường.
Lời này vừa nói ra, tiếng nghị luận càng nhiều.
Vô duyên vô cớ thay người, nhất định là trái với quy định, rất nhiều người liền đưa ra phản đối.
Bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi vì tranh đoạt tư cách này mà giao tranh phấn
đấu, bọn hắn không chiếm được quang vinh, làm sao có thể trơ mắt nhìn
một người vô danh từ đâu xuất hiện thay thế vào!
- Đường lão, thay người như vậy không quá thỏa đáng đi!
Mục Thoản trên dãy ghế cương chủ là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Tranh Minh chủ thành kỳ thật được chia thành hai khu vực, một mảnh thuộc về
Thần Tông, Yêu Thú Cung, Nguyên Tố Tông, Huyền Môn Tiên Tông.
Mà
một khu vực là Tranh Minh Đại Cương thành do Mục thị thế triều khống
chế, lần này trong đại biểu trẻ tuổi của họ chỉ có thành tích của Mục
Vân Khinh xem như ưu tú.
Điều này cũng không kỳ quái, cho tới nay thực lực của đệ tử môn phái tông cung đều thật xuất chúng, mà Mục thị
thế triều chỉ dùng thực lực quân đoàn mà nói chuyện.
- Việc này không thể sửa đổi, lão tông chủ, Hàn chưởng môn cũng đã đồng ý!
Đường Ngang đáp.
Đường Ngang xem như là người của Mục thị thế triều chân chính, chỉ bất quá hắn không họ Mục.
- Nhưng ngài không nói tiếng nào lại khiến cho hắn dự thi…ngài cũng nhìn
thấy làm cho bao nhiêu người bất mãn, ngày sau cuộc thi nhân tài kiệt
xuất làm sao còn tính quyền uy tuyệt đối?
Mục Thoản nói.
- Phải đó, Đường lão làm như vậy không khỏi có chút qua loa…
Một ít trung cấp cương chủ nhíu mày.
Đường Ngang biết sẽ phát sinh tình huống như vậy, thản nhiên nói:
- Yên tâm, sẽ làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục!
Nói xong Đường Ngang chậm rãi đứng dậy.
- Chư vị an tĩnh!
Đường Ngang dùng tinh thần âm áp qua tiếng phản đối toàn trường, thoáng chốc
toàn chiến trường chỉ nghe được thanh âm Đường Ngang vang vọng.
- Không biết mọi người có nhớ rõ người đoạt quán quân cuộc thi nhân tài kiệt xuất lần đầu tiên là ai?
Ánh mắt Đường Ngang đảo qua toàn trường, thấy không có người trả lời, ánh mắt chợt ảm đạm.
- Người đầu tiên đoạt quán quân là ở mấy trăm năm trước, từ một vị thiên
tài tên Nhạc Lôi đạt được, đồng thời cũng do hắn dùng danh vọng tuyệt
đối của mình tổ chức ra cuộc thi này trong thời đại phân tranh. Hắn là
người đầu tiên đoạt quán quân, cũng là người chế định cuộc thi nhân tài
kiệt xuất!
Lời này vừa nói ra, toàn trường càng thêm yên tĩnh.
- Mà vị này là vương giả Tân Nguyệt Địa Sở Mộ, là đệ tử của Nhạc Lôi lão
tiên sinh. Ta biết việc này còn chưa đủ thuyết phục mọi người để hắn vào dự thi…
Đường Ngang nói tới đây dừng một chút, ánh mắt nhìn chăm chú vào Sở Mộ, khóe miệng mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi có ai không phục, cứ việc đứng ra cùng hắn một trận chiến!
- Nga, không cần phải từng người đứng ra!