Bán Ma phong ba qua đi, không khí trong Thiên Hạ thành đã bình tĩnh trở lại.
Càng ngày càng nhiều cao thủ tụ tập tại Thiên Hạ thành, Bất Hủ thành bạo loạn cũng được khống chế.
Những đạo phong ấn trong Bất Hủ thành chủ yếu là không chịu nổi gánh nặng,
hoặc là lực lượng bên ngoài phá hư mới tạo cơ hội cho đám hung thú đột
phá phong ấn. Các thế lực lớn lần lượt phái đội ngũ cao thủ tiến vào Bất Hủ thành gia cố phong ấn. Ngoài ra chiến tranh ở Vong Giới môn trải qua một tháng đã bình ổn xuống, nhóm cao tầng Thiên Hạ thành công đẩy lùi
sinh vật bạo loạn, phong ấn được thì phong ấn, lỳ lợm không phục thì dứt khoát giết chết. Sau đó Vong Giới môn chính thức đóng cửa, tràng tai
nạn khủng khiếp nhất trong lịch sử ngàn năm Thiên Hạ thành xem như kết
thúc.
Phong ấn trở nên vững chắc hơn, mặc cho sinh vật bạo loạn xung kích như thế nào cũng không động đậy mảy may.
Một đoạn thời gian sau, các lão học giả cùng nhau nghiên cứu phương pháp
giải trừ nguồn cung cấp hủ khí từ Thiên Hạ vương điện nối thông với Bất
Hủ thành.
Trên một trình độ nhất định, hủ khí có thể nuôi dưỡng
sinh vật phong ấn và sinh vật thủ giới không sợ chết đói. Một khi hủ khí bị cắt đứt, trong hoàn cảnh phong bế triệt để, các sinh vật bạo loạn sẽ bắt đầu tự giết lẫn nhau vì mưu cầu sinh tồn. Cứ như thế, thời gian qua chừng nửa tháng, quân đoàn sinh vật bạo loạn còn sót lại trong Bất Hủ
thành đã diệt vong hơn phân nửa.
Thời kỳ hỗn loạn coi như kết
thúc, thành trì tiến vào giai đoạn xây dựng và khôi phục. Những Hồn sủng sư có Nham hệ Hồn sủng lập thành đội ngũ không ngừng tu bổ tường thành, nhà cửa bị tổn hại.
Bạo loạn và tai nạn đã qua ba tháng, Thiên
Hạ thành rốt cuộc khôi phục trở lại quang cảnh phồn hoa ngày thường,
chẳng qua là không khí khẩn trương vẫn bao phủ trong lòng rất nhiều Hồn
sủng sư, những cao thủ đẳng cấp tương đối cao cảm nhận có cái gì đó
không tầm thường ẩn ẩn hiện hiện bên trong tòa thành. Trải qua trao đổi
và nghị luận, bọn họ dần dần ý thức được hình như các thế lực lớn đang
tiến hành chiêu binh mãi mã, lẳng lặng triệu hồi phần lớn cường giả trở
về trấn thủ tổng bộ.
Khu vực nội thành Thiên Hạ thành đã xây dựng lại hoành tráng như lúc ban đầu, đồng thời Thiên Hạ vương điện cũng mở
rộng diện tích lớn hơn không ít.
Mười năm đề danh một lần Thiên
Hạ vương giả, từ xưa tới nay chính là thần đàn trong mơ của tất cả Hồn
sủng sư Thiên Hạ Cảnh. Chỉ cần lưu lại tên của mình trên bậc thang vương điện đã là vinh quang hiếm thấy, cả gia tộc cũng nở mày nở mặt rồi.
Nhưng mà lần này pho tượng hoàng kim được điêu khắc vô cùng đột ngột, không
ai nghĩ tới mười năm vương giả lại được xác định nhanh như thế. Đặc biệt kinh người nhất là pho tượng kia lại có hình dáng một người thanh niên, trên mặt hắn là một nụ cười tà mị dõi mắt nhìn xuống Thiên Hạ thành.
Rất nhiều người nhận ra lai lịch của hắn, đám thanh niên đồng lứa lại càng
quen thuộc. Chính là Hồn Điện Sở Thần từng giành lấy vị trí đệ nhất
trong đại hội Thiên Hạ Quyết.
Rất khó tưởng tượng mười năm vương
tọa, vinh quang cao nhất Thiên Hạ Cảnh, ngôi vị Chí Tôn vương giả lại
thuộc về hắn. Không ít người cảm thấy vạn phần khó hiểu vì quyết định
này của nhóm cao tầng Thiên Hạ thành.
Thế nhưng, nếu nhìn kỹ phía dưới bức tượng điêu khắc sẽ thấy một hàng chữ, đây là hàng chữ thuyết
minh vì sao hắn trở thành chủ nhân Thiên Hạ vương tọa.
"Hóa thân
thành ma, triệu hồi Thương Long tối cường, liên thủ đánh bại Tà vương
Bạch Ngữ. Dùng tính mạng của mình bảo vệ căn cơ ngàn năm Thiên Hạ
thành."
Dùng tính mạng bảo vệ.
Đây là cách nói Nữ Tôn Băng Lam ngàn vạn lần không muốn chấp nhận, bởi vì nàng tin tưởng Sở Mộ còn
chưa có chết. Trong thâm tâm của nàng thì hắn chỉ là mỏi mệt rời đi mà
thôi.
Chẳng qua là mỗi đêm choàng tỉnh, Băng Lam cũng biết ý nghĩ này chỉ là lừa mình dối người. share by " tung hoanh .com"
Sở Mộ căn bản không có khả năng sống sót.
Nàng biết rõ tình huống Sở Mộ hơn bất kỳ ai khác, một lần Bán Ma hóa cuối
cùng đã thúc đẩy linh hồn hắn tới mức cực hạn. Sau khi kết thúc trận đại chiến kinh thiên động địa kia, có người tận mắt nhìn thấy hắn hóa thân
thành ma, tròng mắt bốc lửa, mái tóc dài trắng xóa bay về phương đông.
Liễu Băng Lam đi theo hướng đông tìm gần hai tháng, thời điểm ban đầu chỉ
phát hiện một loạt dấu chân ma diễm bốc cháy, nhưng không có nhìn thấy
thân ảnh Sở Mộ.
Hắn đã hóa ma.
Trong tương lai nếu như tòa thành nào bị Ma nhân quỷ dị tàn sát hẳn là do chính gây nên. Sâu trong
Cấm Vực xuất hiện dấu chân ma quỷ là con đường hắn tiến về phương đông.
Có lẽ không bao lâu sau, nhân loại ghi chép Sủng Giám sẽ có tên của hắn, Ma nhân chí tà.
Nhưng mà, không có người nào biết được sinh vật
ma quỷ kia chính là người thanh niên dùng tính mạng của mình bảo vệ
Thiên Hạ thành, đồng thời cũng là mười năm vương giả kỳ này.
Nhật nguyệt luân chuyển, sóng lên sóng xuống, xuân hạ thu đông.
Thời gian như thoi đưa, một năm lặng lẽ trôi qua.
Trong các buổi trà dư tửu hậu tại Thiên Hạ thành đã không còn đàm luận chuyện tình liên quan đến tràng phong ba kia, mọi người dần dần quen với bức
tượng hoàng kim đứng sừng sững ở khu vực trung tâm tòa thành.
Người dân là tầng lớp dễ dàng quên lãng nhất, nhưng lĩnh vực Hồn sủng sư lại không có một ngày yên ả.
Theo tình hình ba đại thế lực và Hồn Minh minh tranh ám đấu, không khí càng
lúc càng khẩn trương. Tất cả mọi người bắt đầu chuyển dời lực chú ý về
phía thế lực phân tranh.
Một năm thời gian đủ để xóa mờ rất nhiều thứ, ngay cả người dân Thiên Hạ thành đã không còn nhắc đến chuyện này, không cần phải nói đến Vạn Tượng Cảnh ở phương đông xa xôi.
Một mảnh đại lục xa xăm nằm sát cạnh hải dương rộng lớn vô biên.
Phong Vũ thành chính là tòa thành ven biển hiếm hỏi trực thuộc Tề giới - Vạn
Tượng Cảnh. Tòa thành này có danh xưng Phong Vũ đặc biệt là vì một năm
bốn mùa, cả ngày lẫn đêm lúc nào cũng có mưa sa gió giật. Thậm chí ngày
nào có ánh mặt trời chiếu xuống tòa thành, các cư dân ngược lại sẽ lo sợ bất an.
Tòa thành này nằm ở vị trí gần nhất một thế giới xa lạ và thần bí được gọi là Hôn Thiên Ám Hải.
Trong lòng đại đa số người dân Vạn Tượng Cảnh, Ám Thiên Hải thế giới chỉ là
truyền thuyết lâu đời, không có bao nhiêu tính chân thật. Truyền thuyết
nói rằng bên ngoài biển khơi xa xôi có một con quái vật Thủy - Ám thuộc
tính, mỗi khi nó trồi lên mặt biển có thể che kín bầu trời, một tiếng
gầm có thể tạo ra sóng thần khủng bố. Những Hồn sủng sư chức nghiệp Liệp sủng (săn thú) chung quanh Tề giới từ xưa tới nay vẫn không dám vượt
quá một trăm dặm Ám Thiên Hải.
Thật ra Ám Thiên Hải thế giới đã
coi như là Cấm Vực, thậm chí là đáng sợ hơn rất nhiều lần. Nó rộng lớn
vô biên, không có điểm cuối, từ cổ chí kim không có nhân loại nào đi tới bờ bên kia. Phần lớn Hồn sủng sư ở Phong Vũ thành đều là cấp bậc Hồn
Hoàng, bởi vì không có đạt tới trình độ này căn bản không dám đi ra
biển.
Mưa sa gió giật, bầu trời đen tối u ám, sóng biển đánh vào
bờ không bao giờ ngừng nghỉ, bọt sóng sôi trào.share by " tung hoanh
.com"
Mùa này là thời kỳ biển động táo bạo nhất, coi như là Hồn
Hoàng cũng không muốn mạo hiểm ra khơi. Cho nên cả vùng biển màu xám tro chỉ có duy nhất thanh âm biển gầm vang vọng, chung quanh bờ biển cũng
không còn thanh niên xuất hiện rèn luyện lịch lãm.
“Ầm !”
Bọt
sóng văng tung tóe, dưới ghềnh đá là một gã nam tử trung niên hôn mê bất tỉnh, nửa người trên nằm ở trên bờ, nửa người dưới ngâm nước biển lạnh
lẽo. Da thịt trên người hắn trắng bệch dọa người.
Mặc dù gã nam tử đã ngất đi, nhưng trong lòng ngực hắn vẫn còn ôm chặt một tiểu thiếu nữ.
tiểu thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, cả người phát run từ nam tử hoài bão trong bò đi ra ngoài.
Tiểu thiếu nữ đại khái khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nàng tỉnh dậy đã được
một lúc nhưng vẫn nằm im lấy sức. Rất lâu sau mới bò dậy, cố hết sức kéo gã nam tử từ trong nước biển lên bờ, tìm cách thức tỉnh hắn.