Đi một vòng không thấy gì cảm thấy hứng thú, Sở Mộ đành phải chuyển hướng tới Đồ Thư Quán.
Trước khi ra ngoài rèn luyện Hồn sủng, Sở Mộ cần phải hiểu rõ hoàn cảnh các khu vực chung quanh Hướng Vinh thành. Từ đó lựa chọn ra phương hướng chính xác nhất.
Dĩ nhiên, hắn tới Đồ Thư Quán còn có một nguyên nhân chủ yếu.
Trầm nguyên lão biết Sở Mộ muốn tới Hướng Vinh thành đã dặn dò hắn cố ý tới đây bái phỏng một vị tiền bối.
Trầm Thu nói ý đồ thừa hưởng ân huệ từ Đế Cơ chỉ là cười giỡn, không nên coi đó là thật. Trên thực tế Sở Mộ cũng không muốn nhờ Đế Cơ chỉ giáo hay nhận được lợi ích từ nàng, mục đích của hắn tới nơi này là tìm địa phương phù hợp rèn luyện Ma Thụ chiến sĩ.
Sau khi hỏi thăm một nữ thủ thư, Sở Mộ tiến vào hậu viện Đồ Thư Quán.
Trong hậu viện có một nữ tử đang chăm sóc vườn hoa, bộ dáng tưới nước vô cùng cẩn thận.
Cách nữ tử không xa là mấy gã Hoa tượng đang xử lý dây leo và tỉa cành trong hậu viện Đồ Thư Quán. Chung quanh có không ít lão già ngồi trên ghế đá vui vẻ đàm luận chuyện gì đó.
"Nói hưu nói vượn, ta truy tung nó gần ba mươi năm chẳng lẽ không biết sao? Ta dám khẳng định nó không phải là Yêu Điệp tộc."
Bỗng nhiên một vị lão giả lớn tiếng nói.
Mấy lão giả khác lập tức mất hứng, lẽ thẳng khí hùng nói:
"Ngươi cũng chưa từng thấy qua, tại sao dám nói nó không phải? Ngươi có bằng chứng không ?"
"Ta nói không phải là không phải !"
Lão giả chòm râu dài giận dữ đỏ mặt tới tận mang tai quát lớn.
"Ông nội và Đoàn lão cũng đã một đống tuổi rồi, tại sao còn cãi vả giống như tiểu hài tử vậy !"
Nữ tử quay đầu lại có vẻ bất mãn nói với hai lão giả.
Hai lão giả này rất thương yêu nữ tử, mới vừa rồi còn đang tức giận cãi nhau lập tức mỉm cười hiền lành, thậm chí trên mặt xuất hiện thần sắc xấu hổ.
"Đoàn lão tiên sinh !"
Sở Mộ đi tới trước mặt Đoàn lão, chậm rãi hành lễ.
"Lại muốn hỏi chuyện gì? Đi đi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không bao giờ nói cho các ngươi biết chuyện Điệp Hoàng."
Đoàn lão phất tay áo nói.
Sở Mộ nhất thời lúng túng, vội vàng giải thích:
"Tại hạ Sở Phương Trần là Trầm Thu nguyên lão cố ý phái tới bái phỏng."
"Không cần biết ngươi là ai … !"
Đoàn lão không muốn nghe Sở Mộ nói chuyện, đang định giở giọng ngang ngược đuổi người bỗng nhiên ý thức được sự tình không giống như hắn nghĩ.
"Ngươi nói là tiểu tử Trầm Thu kia tiến cử?"
Giọng nói Đoàn lão lập tức thay đổi, cặp lông mi trắng hơi thả lỏng, mở miệng dò hỏi.
Sở Mộ gật đầu, trong lòng âm thầm sợ hãi than thở. Trầm Thu nguyên lão là cường giả xếp hạng thứ hai của Yểm Ma cung, thế mà ở trong miệng lão giả này lại biến thành tiểu tử rồi. Xem ra bối phận Đoàn lão tiên sinh hẳn là cao dọa người.
"Rồi, hiểu rồi, tiểu tử ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Ngữ khí Đoàn lão hòa hoãn lại vài phần, nhưng nhìn ra được hắn cũng không hề khách khí với Sở Mộ. Hơn nữa, Sở Mộ còn nghe thấy Đoàn lão nói thầm một câu:
"Sớm biết sẽ có chuyện này, hai mươi năm trước dứt khoát không làm Khách khanh Yểm Ma cung luôn cho rồi. Bọn hắn lúc nào cũng muốn nhét đám tiểu tử tới đây cho ta giáo huấn."
Thái độ Đoàn lão không hữu hảo gì cho lắm, Sở Mộ đúng là không biết nên nói gì cho tốt.
Hắn tới nơi này chỉ muốn nhờ lão nhân hướng dẫn địa phương thích hợp Ma Thụ chiến sĩ lịch lãm. Ngoài ra cũng không có ý tứ gì khác, hoàn toàn là vì Trầm Thu cố ý dặn dò tới bái phỏng mà thôi.
Chẳng qua là Sở Mộ không nghĩ tới Đoàn lão hình như không thèm để ý Trầm Thu mặt mũi, cũng rất thích có người tới bái phỏng hắn. Phiền toái nhất chính là Sở Mộ vốn tưởng rằng cái tên Sở Phương Trần vốn nổi tiếng vang dội, trong Vạn Tượng Cảnh hầu như không ai không biết. Chỉ tiếc là đám người ở nơi này hình như chưa từng nghe nói đến Sở Phương Trần. Chỉ có duy nhất nữ tử tưới hoa thỉnh thoảng len lén đánh giá Sở Mộ.
Sở Mộ không biết rằng Hồn Minh không muốn danh dự và uy tín của mình bị ảnh hưởng, cho nên bọn họ không có công khai sự tình ở Linh thành. Dĩ nhiên bọn họ càng không muốn tuyên dương tuyệt thế thiên tài Sở Phương Trần dùm cho ba thế lực lớn.
Hơn nữa, bản thân Sở Mộ cũng sinh hoạt rất ẩn giấu, chỉ có nhóm cao tầng ba thế lực lớn mới biết một vài thông tin về hắn. Còn những người khác chỉ nghe thấy tin đồn bên ngoài, phần lớn đều không biết mặt mũi hắn thế nào. Nhất là địa phương cách biệt như Hướng Vinh thành, tin tức truyền bá vốn chậm chạp hơn những nơi khác.
"Đoàn lão, người ta nghe lời trưởng bối phân phó tới thăm hỏi ngài. Thế mà ngài lại ngang ngược như thế, không đúng đạo đãi khách tý nào !"
Vị nữ tử kia quay người lại nhỏ giọng trách cứ lão nhân gia.
"Nha đầu, ngươi không biết Trầm Thu tiểu tử kia khó dây dưa thế nào đâu, đúng là phiền toái muốn chết. Thôi thôi, nhìn trên mặt mũi Dĩnh Dĩnh, ai dà !"
Đoàn lão bất đắc dĩ dời ánh mắt vào trên người Sở Mộ, thản nhiên nói:
"Nói đi, lão nhân gia ta sẽ cố gắng hỗ trợ."
"Ta lần đầu tiên tới Hướng Vinh thành nên không quen thuộc hoàn cảnh. Ta muốn tìm một địa phương lịch lãm thích hợp."
Sở Mộ cũng không thèm để ý thái độ lão nhân gia, trực tiếp mở miệng nói.
Đoàn lão khẽ nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
"Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng tới tìm ta, ta không phải là hướng dẫn viên ở Hướng Vinh thành. Ngươi tự mình đi tới Liệp sủng hội hỏi là được rồi."
"Ách, ta đã tới đó, nhưng bọn họ không biết. Có lẽ cấp bậc của ta hơi cao."
Sở Mộ cười khổ nói.
"Cấp bậc cao? Chuẩn đế hoàng hay là sơ đẳng đế hoàng?"
Đoàn lão nghe Sở Mộ nói như thế liền tỏ vẻ ngạc nhiên, thái độ lại nhu hòa thêm chút ít.
Nếu người thanh niên này là Hồn sủng sư cấp đế hoàng trở lên, vậy thì tìm hắn là đúng rồi. Ngoài ra, Đoàn lão không có thời gian nhàn rỗi nói nhảm với đám tiểu tử trẻ tuổi chưa dứt sữa.
"Trung đẳng đế hoàng, ta muốn tìm một nơi rèn luyện Mộc hệ Hồn sủng."
Sở Mộ nói.
"Ai dà? Tiểu tử này… khó lường a…aa!"
Lão giả kia kinh ngạc tán thưởng, sau đó mới tập trung tinh thần quan sát hắn.
Mà ánh mắt Đoàn lão đã mở lên thật to rồi, cảm xúc chán ghét lúc trước nhanh chóng tiêu tan.
“Thì ra là cấp bậc trung đẳng đế hoàng, xem ra đang bị kẹt ở bình cảnh không thể đột phá.”
Đoàn lão gật gù mấy lượt, không ngờ Trầm Thu lại đưa tới cho mình một thanh niên thực lực kinh người như thế.
Nữ tử ở gần đó cũng dừng tay, nhẹ nhàng đi tới sau lưng ông nội mình, hai mắt không ngừng đánh giá toàn thân Sở Mộ từ trên xuống dưới.
"Cấp bậc này đến cái chỗ nát như Liệp sủng hội hiển nhiên là không thích hợp rồi. Ngươi tìm ta xem như đúng chỗ, chẳng qua là trung đẳng đột phá đến cao đẳng đế hoàng tương đối khó khăn."
Đoàn lão cười nói.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận vấn đề, Đoàn lão nhìn thoáng qua lão giả chòm râu dài, mở miệng nói:
"Lê Nghiễm, theo ý ngươi để cho tiểu tử này đi đâu mới thích hợp?"
Lão giả Lê Nghiễm không vội đưa ra đáp án, trước tiên hỏi thăm Sở Mộ:
"Năng lực lịch lãm của ngươi thế nào? Ứng phó được Cấm Vực không ?"
"Có thể thường xuyên xuất nhập."
Sở Mộ nói rất chân thành.
"Khẩu khí cũng không nhỏ a…aa! Lại còn thường xuyên xuất nhập? Ngữ khí của ngươi đúng là hù chết cả đống người đó. Trẻ tuổi tài hoa tự tin là chuyện tốt, nhưng không được tự cao."
Đoàn lão thấy Sở Mộ tràn đầy tự tin lập tức mở miệng quở trách.
Cấm Vực vốn là địa phương hung hiểm khò lường, ngay cả khu vực bên ngoài, trung bộ cũng đã ngăn chặn đại đa số cường giả Hồn Hoàng. Về phần nội bộ Cấm Vực càng thêm nguy hiểm, cường giả đỉnh cấp vào đó cũng chưa chắc toàn thân trở ra. Đoàn lão vô cùng rõ ràng đám người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, cứ tưởng rằng đảo quanh bên ngoài Cấm Vực một vòng là giỏi lắm rồi. Nhưng bọn hắn lại không biết càng tiến vào sâu trong Cấm Vực, mức độ nguy hiểm sẽ lập tức gia tăng gấp bội.
"Được rồi, đừng có cậy già lên mặt. Ngươi ở độ tuổi của hắn không phải đang vui sướng đùa giỡn với đám Hồn sủng cấp quân chủ sao? Có tư cách gì trách cứ người khác."
Lê Nghiễm ngược lại cười nhạo Đoàn lão không hề khách khí.