Từ bên trong băng hàn thức tỉnh, chút rét lạnh ấy đáng là gì?
Ma
diễm màu bạc càng lúc càng bốc cao trên người Bạch Ngữ, băng tuyết bao
trùm trên người hắn cũng theo ma diễm xao động bốc cháy mà dần dần hòa
tan biến mất!
Niệm ra câu thần chú, không gian chung quanh Bạch
Ngữ bỗng nhiên xuất hiện thay đổi thật quỷ dị, thật giống như có vô số
lưỡi đao vô hình chém xuống.
Đao quang kiếm ảnh, tầng tầng băng
tuyết cùng gió lạnh tiêu tán vô hình, có thể thấy được có một cỗ lực
lượng nào đó ở chung quanh Bạch Ngữ lưu lại dấu vết không gian thật sâu!
Lực lượng yên tĩnh không chút tiếng động vẫn luôn bảo trì phạm vi nhất
định, mặc cho băng tuyết bay đầy trời, rít gào luống cuống ra sao, đều
không cách nào tiếp tục tiến vào trong phạm vi một công lý đao quang
kiếm ảnh quanh người Bạch Ngữ.
Bỗng nhiên, Bạch Ngữ vươn ra bàn tay đang thiêu đốt ma diễm màu bạc, mạnh mẽ chỉ ra!
Thoáng chốc đao kiếm vô hình đủ chia cắt lực lượng nguyên tố xuyên qua hàn băng bạo tuyết, hướng tới Băng Từ Linh chém xuống!
Lý Trường Trữ vốn không hề nghĩ tới đã bị kỹ năng băng tuyết công kích mà
Bạch Ngữ còn có thể thi triển phản kích sắc bén như thế, không kịp làm
ra phản ứng hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn chuôi không gian kiếm cùng
không gian đao chém thẳng lên trên người tứ thải từ linh.
Ngay cả đao kiếm không gian chém lên người địch nhân vẫn yên lặng không vang
chút âm thanh, mỗi một kiếm đều chém ra làn da hàn băng của Băng Từ
Linh, xâm nhập vào tận sâu trong bông tuyết, mỗi một đao đều chém nát
thân thể nó, từ trên người nó rơi xuống vô số băng vỡ.
Băng tuyết phong nhìn qua như thật tráng lệ mãnh liệt, nhưng lại bị một chiêu kỹ
năng phá nát, mà con tứ thải từ linh bị một kích đánh trúng, dùng từ
thân thể phá thành mảnh nhỏ còn chưa đủ hình dung!
Lý Trường Trữ nhìn tứ thải từ linh bị chém nát bấy của mình, cả người đều ngây dại!
Ma nhân kia rõ ràng đã bị khắc chế thuộc tính, vì sao còn có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như vậy!
Chẳng lẽ băng hàn không hề có chút tác dụng gì với hắn sao?
Cấp bậc tứ thải từ linh của Lý Trường Trữ tuy kém hơn lẫn yếu hơn Bạch Ngữ, nhưng dựa vào ưu thế hoàn cảnh Thiên Sơn cùng áp chế thuộc tính, cuộc
chiến này chỉ cần cẩn thận một chút thì xác suất thắng trận rất lớn, tại sao lại rơi vào kết quả này?
Tứ thải từ linh sống hay chết thật
khó phân biệt, Lý Trường Trữ kinh hoảng đem tứ thải từ linh bị phá nát
thu hồi vào trong không gian hồn sủng.
Nhưng vừa hoàn thành xong động tác đó, trong giây lát hắn liền cảm giác được một cỗ hàn ý đáng sợ chui vào!
Cảm giác rét lạnh này căn bản không phải rét lạnh tận xương của Thiên Sơn,
mà trực tiếp xâm nhập tận thân thể, rét lạnh kích thích linh hồn!
Lý Trường Trữ gian nan xoay người lại, trong khoảnh khắc chợt phát hiện ma nhân đáng sợ kia đang ở sau lưng của hắn. Mà cái đuôi lôi điện cùng hỏa diễm của nguyên tố điểu hắn khống chế không ngờ đã bị người kia nắm lấy chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Bạch Ngữ một tay giữ chặt đuôi
nguyên tố điểu kể cả Lý Trường Trữ, giống như vừa vung roi đem thân thể
nguyên tố điểu ném đến xụi lơ, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, đem
nguyên tố điểu kể cả Lý Trường Trữ hung hăng hướng vách núi Thiên Sơn
ném tới!
Nguyên tố điểu phát ra một tiếng than khóc, biến thành
một đạo ánh sáng lạnh, xẹt qua trên tầm mắt hơn mười vạn người đang quan sát, hung hăng đánh lên vách núi đá Thiên Sơn!
- Băng!
Một tiếng vang thật lớn làm toàn bộ người xem đều giống như giật mình tỉnh mộng.
Cuộc chiến kia không kịch liệt như trong mọi người tưởng tượng, thậm chí có
vài người đứng bên ngoài xem thậm chí không kịp nhìn kỹ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế quá trình công kích của bán ma Bạch Ngữ đã
toàn bộ rơi vào trong mắt bọn họ.
Hai chiêu!
Chỉ dùng hai chiêu cao thủ nguyên tố thanh danh lan xa tại Vân Cảnh Lý Trường Trữ đã bị đánh bại!
Nếu không phải Lý Trường Trữ hôn mê ngay vị trí mấy trăm thước trên đỉnh
đầu, còn có chút người thật khó có thể tin đường đường thành viên Nguyên Tố Tông lại thảm bại như thế!
Đó chính là lực lượng, khiến thế nhân nhìn thật quá đủ.
Một khắc trước còn có vô số người đối với cuộc chiến có thuộc tính tương
khắc vô cùng hoài nghi, nhưng giờ khắc này trong lòng bọn hắn chỉ tràn
đầy gợn sóng. Nhìn ma nhân cuồng nộ cô lập trên bầu trời núi non băng
tuyết, nỗi nghi ngờ trong lòng biến mất không còn sót lại chút gì!
- Kế tiếp!
Khi mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong nỗi rung động, Bạch Ngữ lạnh lùng thốt ra.
Mấy chữ này ai cũng có thể thốt ra, nhưng đối mặt với cuộc chiến quyết đấu
giữa những cảnh chủ cực mạnh của Vân Cảnh, lại có thể khí phách hào hùng nói ra vài chữ kia, lại có được mấy người đủ khả năng như thế.
Khí thế bức người quái gở của Bạch Ngữ làm mọi người của Tân Nguyệt Địa quan sát cuộc chiến đều lớn tiếng hoan hô.
Vô luận bán ma Bạch Ngữ từng gây nên tai nạn kinh khủng bực nào ở Tân
Nguyệt Địa, lưu cho bao nhiêu người bóng ma sợ hãi thật lớn, ít nhất
trong giờ khắc này, toàn bộ người của Tân Nguyệt Địa sẽ vì hắn cảm thấy
tự hào! Ánh mắt của họ cùng với nhân loại được xưng là chủng tộc cao Vân Cảnh cùng cường giả ngoại cảnh khi đối diện đều có được lòng tự tin
càng lớn!
Sau này ai dám nói Tân Nguyệt Địa là một tam cấp địa
cảnh hẻo lánh, ai dám nói bọn họ chỉ là một đàn nhân loại đẳng cấp thấp, người của các ngươi không phải cũng bị cường giả của chúng ta chỉ dùng
hai chiêu đã đánh bại!
Khi người của Tân Nguyệt Địa còn đang hoan hô, Lý Húc nhất mạch cùng các vị cảnh chủ bên cạnh hắn sắc mặt đều xanh mét.
Thua một trận chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thua khó xem như vậy thật sự không
thể nào nói nổi, phải biết rằng Thiên Sơn còn có rất nhiều nhân vật từ
ngoại cảnh đến, nếu giải quyết một tam cấp địa cảnh đòi độc lập vẫn mất
nhiều công phu tới như vậy, Vân Cảnh ngày sau ở trên đại hội cảnh chủ
làm sao mà ngẩng đầu?
- Trước đó ta đã từng nói qua, thực lực của bán ma kia phi thường cường đại, hơn nữa theo lực lượng hắn vừa bùng nổ mà xem, so sánh với lúc còn ở Văn thành càng mạnh, đầu óc Lý Trường Trữ bị băng phong, lại đi xem thường địch thủ, nếu không nói không chừng
còn có thể hao tổn bớt sức lực của hắn!
Cương thống Ngô Trấn hừ lạnh một tiếng nói.
Vài vị cảnh chủ khác còn đang lo lắng an ủi Lý Trường Trữ, nhưng Ngô Trấn
cương thống từ đầu tới cuối đều không hề liếc mắt nhìn Lý Trường Trữ lần nào, loại bộ hạ không có đầu óc như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Lý Húc nuôi dưỡng được đi ra.
- Tứ cấp cảnh chủ, xuất chiến!
Lúc này thanh âm Lục Ngọc Cầm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, không mang theo chút cảm xúc.
Lý Húc nhìn thoáng qua nam tử trung niên bên cạnh, dùng ánh mắt ý bảo hắn xuất chiến.
Vị trung niên nam tử kia làn da có chút ngăm đen, khóe mắt có nếp nhăn,
hẳn là hồn sủng sư đã lớn tuổi, có thể bảo trì được bộ dáng trung niên
đã nói lên người kia là cường giả hồn tể cấp, có được tuổi thọ lâu hơn
người bình thường.
Nam tử trung niên làn da ngăm đen trực tiếp
lăng không bay vào trong chiến trường, cuộc chiến vừa rồi hắn đều nhìn
trong mắt, nhưng nam tử kia không có bất kỳ sợ hãi, ngược lại trong đôi
con ngươi tĩnh mịch lộ ra vẻ tức giận.
- Tại sao là hắn!
Khi vị nam tử kia xuất chiến, người bên Vân Cảnh phát ra thanh âm kinh nghi cùng ngạc nhiên!
- Đây không phải là Vĩnh…Vĩnh thành chủ sao?
Một người đến từ Văn thành vừa nhìn thấy vị trung niên kia liền nhận ra hắn.
- Người này là Vĩnh Nghiễm ah, hắn…hắn làm sao biến thành cảnh chủ tứ cấp địa cảnh? Vân Cảnh Lý Húc muốn khi dễ địa cảnh nhỏ yếu cũng không nên
làm như vậy, thật quá vô sỉ!
Vị phụ nhân cảnh chủ Tuyền Cảnh tức giận bất bình nói.
Trong những người xem, thiếu nữ thanh cao đi cùng Liêu Ngữ cảm giác tên Vĩnh
Nghiễm thật quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, vì thế hỏi thăm
Liêu Ngữ.
Liêu Ngữ đối với thiếu nữ có chút ân cần, nhưng khi
chứng kiến Vĩnh Nghiễm lấy tư cách tứ cấp cảnh chủ xuất chiến, tâm tình
của hắn tệ hại tới cực điểm, giận dữ nói:
- Vĩnh Nghiễm làm sao là tứ cấp cảnh chủ, hắn rõ ràng là lục cấp cảnh chủ, hắn là thành chủ Văn thành ah!
Liêu Ngữ vừa nói như thế, mấy thiếu niên chung quanh đều tỉnh ngộ!
Thành chủ Văn thành, chính là lục cấp cảnh chủ, địa vị của Vĩnh Nghiễm tại
Vân Cảnh được sắp xếp là nhân vật cấp cao, lại trở thành tứ cấp cảnh chủ xuất chiến!
- Đây…đây là có chuyện gì? Uy, Lý Quang Tinh, Lý gia của các ngươi sao lại như vậy, rõ ràng là một lục cấp cảnh chủ lại đại
biểu tứ cấp cảnh chủ xuất chiến, thật quá hèn hạ!
Liêu Ngữ tức giận bất bình nói.
- Vậy mà đê tiện cái gì!
Thiếu niên tên Lý Quang Tinh lập tức mất hứng, kêu lên:
- Cao thủ cấp chủ tể của Văn thành trong cuộc chiến tranh đoạt Ma Linh
tại Nghiễm Thông Mê giới hao tổn rất nhiều cường giả cấp chủ tể, sau đó
trong sự kiện Văn thành lại có không ít cường giả vẫn lạc, thành chủ Văn thành Vĩnh Nghiễm không làm tròn bổn phận, bị giáng chức làm tứ cấp
cảnh chủ, đây là chuyện rất bình thường, làm gì có chuyện hèn hạ!
Trong lúc Lý Quang Tinh mở miệng giải thích chuyện này, Lý Húc đồng dạng đem
chuyện Vĩnh Nghiễm biến thành tứ cấp cảnh chủ nói lại một lần.
Lục Ngọc Cầm nhìn nét tươi cười bình tĩnh trên mặt Lý Húc, lại nhìn thoáng
qua nam tử ngăm đen Vĩnh Nghiễm có thực lực lục cấp cảnh chủ, trong lòng hiện lên một ít gợn sóng.
Lý Húc làm như vậy ngay cả Lục Ngọc
Cầm cũng có chút chướng mắt, đây hoàn toàn là không cho đối phương cơ
hội thối lui, tứ cấp cảnh chủ đã phái ra Vĩnh Nghiễm, điều này đối với
cường giả tam cấp địa cảnh mà nói chẳng khác gì là một cơn ác mộng.
- Lý cảnh chủ, chẳng lẽ đại Vân Cảnh đường đường chính chính cùng một tam cấp địa cảnh đối kháng dưới tình huống lấy nhiều đánh ít cũng không thể thắng lợi sao, nhất định phải dùng loại thủ đoạn này? Ta nghĩ không ít
thành viên Vân Cảnh đều bởi vì loại hành vi này của ngươi mà cảm thấy
xấu hổ, vì chính mình làm người Vân Cảnh mà cảm thấy sỉ nhục!
Mục tướng quân rốt cục nhìn không được, hừ lạnh nói.
- Mục tướng quân, đừng quên ngươi là hộ cảnh đại tướng quân, nên rõ ràng lập trường của chính mình!
Lý Húc mất mặt nói.
Lý Húc đê tiện cùng vô sỉ quả thật làm không ít người của Vân Cảnh cảm
thấy được có vài phần xấu hổ không chịu nổi, về phần người ngoại cảnh
trực tiếp nói thẳng ra, nhất là lời nói của vị nữ cảnh chủ Tuyền Cảnh,
trong giọng nói yêu kiều tràn đầy vẻ châm chọc cùng khinh thường.
Đứng trên bầu trời Bạch Ngữ đã nghe được lời nói của những người xem cuộc
chiến, đôi mắt tái nhợt trống rỗng nhìn chăm chú vào Vĩnh Nghiễm, xem
như hiểu được vì sao nam tử trung niên kia có tia tức giận đối với mình.
Vĩnh Nghiễm đương nhiên phẫn nộ, bởi vì hắn bị biếm làm tứ cấp cảnh chủ chính là do một tay bán ma gây nên.
Lý Húc đã đáp ứng hắn, nếu như hắn giải quyết người này cùng với Sở Mộ thì hắn vẫn là cảnh chủ Văn Cảnh!
Vĩnh Nghiễm cũng không có thù hận gì với Sở Mộ, chân chính có thù là đối với bán ma đã làm thực lực Văn thành rơi xuống thật lớn, hôm nay nhất định
cần báo thù rửa hận!